Rõ ràng lúc nghỉ ngơi y đã học thuộc kịch bản, những câu chữ kia thuần thục ghi nhớ trong đầu, cớ sao hiện tại một chữ cũng không thể nhớ, Cố Hoài Dương lập tức luống cuống, nhưng Lâm đạo diễn không có hô ngừng, quay phim vẫn như cũ tiếp tục, ánh đèn áp bức chiếu xuống, trang phục thật dày bao bọc kín cơ thể, một chút gió cũng không thể lọt qua, cái trán Cố Hoài Dương thấm một tầng mồ hôi lạnh, y liều mạng nhớ lại lời thoại để tiếp tục, nhưng càng nóng nảy càng phản tác dụng, đầu óc càng lúc càng trống rỗng.
Cái gì cũng không nhớ nổi, ngay cả phần sau của đối thoại cũng quên mất sạch sẽ, làm sao bây giờ, nhân viên ai nấy đều tập trung tinh thần làm việc, không thể bởi vì y mà hại bọn họ phải quay lại, thật sự rất áy náy. Mồ hôi lạnh trên mặt Cố Hoài Dương càng ngày càng nhiều, một loại cảm giác tứ cố vô thân ăn mòn y từng chút một, kéo dài như vô tận, y nhấc lên mí mắt nhìn về phía máy quay, thấy mái tóc chói mắt của Nhiếp Minh Viễn, cặp mắt kia ngập tràn mạnh mẽ chăm chú nhìn y.
Trong nháy mắt y không còn hốt hoảng nữa, đè nén lại nhịp tim dồn dập trong ngực, đúng lúc này y lại nghe được thanh âm của Quý Mộ Ảnh, “Ta lấy tư cách là người xử án đến nhạc phường, ngươi hiển nhiên phải trả lời vấn đề của ta, ngươi có thân nhân không, phụ mẫu nơi nào?”
Tựa như thí sinh đối mặt với đề thi nan giải, Cố Hoài Dương tập trung suy nghĩ trong đầu, một ít lời thoại đứt quãng hiện ra nhưng lại không đủ để hình thành một câu, cứ thế nghẹn tại yết hầu, nửa chữ cũng không thể nói ra.
“Ngươi có phải có nỗi khổ hay không, nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi.” Thanh âm Quý Mộ Ảnh vào tai không những dễ nghe mà còn cảm động, mang đến cho Cố Hoài Dương một loại áp lực khó có thể nói.
Cả người Cố Hoài Dương tuôn ra mồ hôi như mưa, từng giọt từng giọt lướt qua trán lăn xuống gương mặt, một ít khác chảy dài xuống gáy, y cảm thấy cả lưng đều ướt đẫm, trừ nóng ra đầu cũng có cảm giác choáng váng muốn ngất, đại não càng thêm loạn, nhưng lời thoại đứt đoạn kia như cũ không cách nào sắp xếp được thành câu, trong tâm vẫn niệm rõ hiện tại đang quay phim, không thể vì sai lầm của y mà dừng lại, chỉ cần đạo diễn không hô ngừng thì vẫn phải kiên trì, do đó y cơ hồi đáp theo bản năng.
“Không có, ta không có thân nhân.” Nói đến đây mồ hôi chảy vào mắt, cay cay khiến y không thể mở mắt được lại càng không thể lau liền cúi đầu xuống nói tiếp, “Ta là A Cát của nhạc phường, lúc tám tuổi đã tới nhạc phường.” Mỗi một câu một chữ y gần như là cắn răng mà phát ra, dựa vào ý chí kiên trì, nói xong lời cuối cùng giọng điệu cũng run rẩy theo, “Phụ mẫu ta, ta không nhớ rõ, trên đời này ta chỉ có một mình, chỉ có một A Cát mà thôi.”
Không khí chẳng biết tại sao thay đổi, một loại tâm tình tuyệt vọng dâng trào bao phủ phim trường, mọi người dường như đều bị cảm xúc của Cố Hoài Dương lây nhiễm, mãi một lúc sau Lâm đạo diễn mới cho ngừng, “Cut! Cảnh này qua.”
Thần kinh căng thẳng của Cố Hoài Dương cuối cùng cũng thả lỏng, tảng đá lớn vốn đè nặng trên lưng biến mất không thấy, ngay sau đó là cảm giác mệt mỏi lan tràn toàn thân, nhất thời không có khí lực đứng lên liền nằm úp sấp trên bàn nghỉ ngơi, chờ thời gian qua đi lấy lại sức lực.
Nhân viên làm việc bắt đầu dọn dẹp phim trường, Karl nhìn cảnh quay vừa rồi của y trong máy quay, nhận thấy diễn xuất của Cố Hoài Dương một chút cũng không thể xoi mói, ngay cả mồ hôi cũng rơi đúng lúc như sau. Trong kịch bản phim có nhắc đến ca ca của y, Vân Hiên muốn cùng cậu ta nhận người thân nhưng vì có quá nhiều nguyên nhân khiến y không thể nào làm được, vẻ mặt y tuy thản nhiên nhưng trên người lại phát ra hơi thở tịch mịch làm không ai dám bức bách y nhắc đến chuyện xưa nữa, tựa như không thể cứng rắn bức ép y xé toạc miệng vết thương vốn đã khép lại.
Trong khoảng thời gian dừng lại mấy giây kia, Karl đã có suy nghĩ Cố Hoài Dương sẽ ngừng diễn, ngay cả Lâm đạo diễn cũng muốn cut, những người khác nhìn qua cũng biết đại khái có thể Cố Hoài Dương đã quên lời thoại, nhưng Nhiếp Miinh Viễn lại ngăn không cho Lâm đạo diễn hô ngừng, để bọn họ tiếp tục diễn. Quả thật không thể không nói, Nhiếp Minh Viễn rất có mắt nhìn, cảnh ấy yêu cầu diễn viên phải đặt rất nhiều tâm tình vào, nếu không sẽ hoang phí mất, công sức bao năm liền đổ sông đổ biển, cho nên Nhiếp Minh Viễn là vì tổ kịch suy tính chứ không phải vì Cố Hoài Dương.
Karl im lặng đứng suy tư, trợ lý đúng lúc chạy tới thông báo cho anh biết bên hậu cần xảy ra chút chuyện, muốn anh qua giải quyết, làm người sản xuất thật sự không yên ổn chút nào, chuyện bên hậu cần cũng phải đích thân anh xủ lý, Karl thở dài một hơi, rời đi phim trường đi qua giải quyết.
Nhân viên làm việc thu dọn xong phim trường thì đi nghỉ ngơi, phim trường dần dần trống trải, không khí không còn khẩn trương như lúc quay phim nữa, Cố Hoài Dương nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi, bộ dáng an tĩnh dường như đã thiếp đi mất, Quý Mộ Ảnh ngồi ở đối diện đột nhiên đứng dậy, nhìn Nhiếp Minh Viễn đi tới, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên tia cười, tiến lên một bước muốn chào hỏi Nhiếp Minh Viễn, thế mà trên người hắn phát ra hàn khí đem mọi người cách xa, sau đó nhìn cũng không nhìn đến cậu ta một cái, trực tiếp đi ngang qua.
Quý Mộ Ảnh khó chịu cứng người tại chỗ, trơ mắt nhìn Nhiếp Minh Viễn đi về phía Cố Hoài Dương, dùng thanh âm trầm thấp mà từ tính khen ngợi Cố Hoài Dương, “Em phát huy rất khá, so với kịch bản còn tốt hơn cho nên không ai muốn để em ngừng.”
“…” Cố Hoài Dương im lặng không lên tiếng, Quý Mộ Ảnh không cách nào đợi được nữa quay đầu bước đi, nghĩ thầm Cố Hoài Dương chắc là đang giả bộ bị bệnh đi? Nếu không sao lại vừa quay xong đã nằm úp sấp trên bàn bất động, còn cố ý khiến Nhiếp Minh Viễn chú ý, nhất định là muốn lợi dụng.
Lực chú ý của Nhiếp Minh Viễn toàn bộ đều đặt trên người Cố Hoài Dương, không phát hiện Quý Mộ Ảnh đã rời đi, thấy Cố Hoài Dương yên lặng quá mức, lại kêu y mấy tiếng, âm điệu so với trước lớn hơn một chút, Cố Hoài Dương từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn, đôi môi đạm màu hơi nhếch lên, “Nguyên lai là anh.”
Sâu trong đáy mắt Nhiếp Minh Viễn thoáng hiện lên tia bất an, “Mặt em sao lại kém như vậy?” Qua ống kính không nhìn ra, cộng thêm lớp phấn trang điểm dày đặc, đến gần mới phát hiện y đổ mồ hôi nhiều hơn bình thường.
“Hơi nóng mà thôi.” Cố Hoài Dương lau mồ hôi, mới vừa rồi đầu choáng váng đau nhức, không có sức lực trở về khu nghỉ ngơi nên mới nằm úp sấp trên bàn chờ một thời gian, không ngờ lại dễ dàng bị mệt mỏi vây khốn, thậm chí còn không phát hiện được Nhiếp Minh Viễn đến bên người.
Nhiếp Minh Viễn ngưng mắt nhìn Cố Hoài Dương, đập vào trong mắt là khuôn mặt tái nhợt của y, lúc đến phim trường rõ ràng tình trạng của y đã không được tốt không khỏi trách cứ bản thân đã không để ý, “Trước khi quay phim đã không thoải mái sao?”
“Không có, tôi nghỉ một chút sẽ không sao nữa.” Dứt lời, một bàn tay mịn màng trắng noãn rơi trên trán y, ngay lập tức Nhiếp Minh Viễn thở hổn hển, thanh âm gắt gỏng nhảy dựng lên, “Chết tiệt! Em phát sốt.”
“Không có đâu.” Cố Hoài Dương chóng mắt, “Chỉ là một chút cảm mạo mà thôi.”
“Trước khi quay phim tại sao không nói, miễn cưỡng làm chi, nhìn xem em tự biến mình thành cái dạng gì rồi!”
Khẩu khí hắn nghiêm khắc, ánh mắt tựa như ngọn lửa, Cố Hoài Dương như cũ cảm nhận được sự ân cần của hắn, vì thế càng thêm không thể để hắn lo lắng, y đứng dậy nói với Nhiếp Minh Viễn, “Đừng lo, không có nghiêm trọng như anh nghĩ đâu.” Cất bước muốn đi, một trận chóng mặt liền hạ xuống, sau đó nghiêng người ngã xuống, y theo bản năng nhắm mắt lại cho rằng bản thân ngã xuống đất sẽ rất khó coi, ngoài dự liệu lại không có đau đớn do va chạm, cả người được một đôi tay vững vàng vịn lấy.
“Tôi đỡ em về phòng nghỉ.” Thanh âm dịu dàng quan tâm từ trên đỉnh đầu vang lên, Cố Hoài Dương ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Minh viễn, mặt y cách gò má hắn rất gần, mùi nước hoa Calvin Klein lơ lửng nơi chóp mũi, trong đôi con ngươi kim sắc kia khắc ghi ảnh bóng phản chiếu, mặt mũi trắng bệch, vành mắt mệt mỏi nhíu lại, so với tang thi trong phim Resident Devil không khác gì, y vô thức đẩy hắn ra, “Cảm ơn, tôi có thể tự mình đi.”
Cảnh quay kết thúc là có thể nghỉ trưa, y nghĩ chỉ cần vào phòng nghỉ một chút là được rồi nhưng gắng gượng đứng vững chưa được bao lâu đã lần nữa bị choáng váng, chân vốn muốn nhấc lên đi một bước cũng không được, té ngã, lần này, cả người nhào vào trong ngực Nhiếp Minh Viễn.
“Cẩn thận!” Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, chạm xuống đáy lòng Cố Hoài Dương, ngay sau đó vòng eo được Nhiếp Minh Viễn ôm chặt đẩy y vào trong lòng, mùi hormone nam tính trên người hắn mãnh liệt phát ra.
Sợ run ước chừng mấy giây, Cố Hoài Dương hồi thần muốn đẩy Nhiếp Minh Viễn ra nhưng cả người một chút sức lực cũng không có chỉ có thể chật vật dựa vào hắn, không khỏi cười khổ nói xin lỗi với Nhiếp Minh Viễn, “Xin lỗi, tôi lại mang đến phiền toái cho anh.”
“Không cần xin lỗi.” Nhiếp Minh Viễn thấp giọng nói.
Cố Hoài Dương lại không yên tâm, y không muốn phiền hà đến hắn, “Anh đem tôi đỡ đến bên tường là được rồi, tôi dựa tường là có thể trở về phòng.”
Nhiếp Minh Viễn cúi đầu nhìn biểu tình áy náy hiện trên khuôn mặt tái nhợt của y, đôi mắt ướt át bị lông mi che lấp, biết được y đã không thoải mái đến cực điểm mới có thể ngay cả khí lực để ổn định thân thể cũng không có, nhưng mặc dù đã mệt mỏi như vậy vẫn không quên sợ làm phiền đến hắn, nhất thời lồng ngực buồn bực đến phát đau, tay ôm thắt lưng y chặt thêm một chút, “Có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho em thống khổ.”
Giây kế tiếp, Nhiếp Minh Viễn ôm ngang y lên, Cố Hoài Dương cảm giác cả thế giới như xoay chuyển, mọi chuyện phát sinh trước mắt dường như đều là giả,…. Kích thích lớn cùng thân thể khó chịu nhanh chóng khiến y lâm vào hôn mê.
Suýt nữa ngất đi còn có Lâm đạo diễn, gã lưu lại trước máy quay chăm chăm nhìn Nhiếp Minh Viễn, thấy hắn ôm Cố Hoài Dương đi vào phòng nghỉ, biểu tình như bị dây thừng siết cổ, hít thở không thông, hết lần này đến lần khác tự cười nhạo gã xong đời, xong đời rồi, gã khi dễ ai lại không khi dễ, lại khi dễ Cố Hoài Dương, người của Nhiếp Minh Viễn.