Bạch Duy Minh liếc qua Vu Tri Vụ. Vu Tri Vụ lại vẫn đắm chìm trong khiếp sợ, hoài nghi và tự phủ định, chưa lấy lại tinh thần. Bạch Duy Minh thầm nghĩ: Vu Tri Vụ này luôn chậm tiêu như thế. Đổi lại là Mạc Lệ An, tình cảnh này sợ là đã sớm nói “Xin phép đi trước”.
Dung Quân Tiện hỏi một câu, nhưng không nhận được câu trả lời của Bạch Duy Minh, cũng hơi nhụt chí.
Ba người cùng đi vào thang máy, Bạch Duy Minh nhìn thấy biểu cảm của Dung Quân Tiện trong gương tường ở thanh máy, cúi thấp đầu xuống, ghé bên tai Dung Quân Tiện dùng giọng nói chỉ có hai người họ nghe được nói: “Cậu là người đẹp thẳng thắn nhất.”
Dung Quân Tiện cảm thấy hơi thở quét qua tai, khuôn mặt lập tức đỏ lên như hoa được gió xuân thổi.
Vu Tri Vụ cũng nhìn tư thế của Dung Quân Tiện và Bạch Duy Minh trong gương, ngày càng cảm thấy không đúng.
Đợi thang máy đến tầng lầu tương ứng, Vu Tri Vụ lại đứng bên ngoài thang máy, cẩn thận nhìn hai người như đang kiểm tra gì đó. Dù là người chậm hiểu như Dung Quân Tiện, cũng bị Vu Tri Vụ nhìn đến nỗi không được tự nhiên. Bởi vậy, Dung Quân Tiện không nhịn được nghiêng đầu sang hỏi Vu Tri Vụ: “Sao vậy? Trên mặt tôi có gì à?”
“Trên mặt cậu…” Vu Tri Vụ lại nhìn kỹ mặt Dung Quân Tiện, bỗng nhiên kêu lên như phát hiện ra đại lục mới, “Trên mặt cậu có trang điểm!”
Bạch Duy Minh cảm thấy buồn cười: “Ông chủ Dung cũng không giống người lôi thôi lếch thếch, cậu ấy là nghệ sĩ, hôm nay lại có thông cáo, trên mặt có trang điểm kỳ lạ lắm à.”
“Đương nhiên kỳ lạ.” Vu Tri Vụ nói, “Ông chủ Dung chưa bao giờ tự trang điểm… Hơn nữa, bình thường quay xong ở khách sạn, ông chủ Dung đều lôi thôi lếch thếch. Sao hôm nay có tinh thần sức lực vậy?”
Dung Quân Tiện lập tức đỏ cả mặt: “Cái gì… Tôi lôi thôi lếch thếch khi nào… Tôi vốn rất có tinh thần, mặt mộc của tôi chính là thế này!”
Vu Tri Vụ trợn to mắt: “Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Dung Quân Tiện giận rồi, “Nhưng ngậm miệng anh lại đi!”
Bạch Duy Minh nhìn dáng vẻ xấu hổ này của Dung Quân Tiện, thích chết rồi, nhưng lại sợ Dung Quân Tiện thẹn quá hóa muốn chửi người. Vì vậy, Bạch Duy Minh nói với Vu Tri Vụ: “Cậu mang hành lý về phòng nghỉ ngơi trước đi! Tôi và ông chủ Dung còn có chuyện phải bàn bạc!”
Nếu bình thường, Vu Tri Vụ sẽ xách hành lý về. Nhưng bây giờ Vu Tri Vụ nổi lên nghi ngờ, không tránh khỏi hỏi: “Là chuyện công việc à? Nếu là chuyện công việc, tôi có thể cùng bàn bạc không?”
Bạch Duy Minh cười đang định đáp lời, lại không ngờ Dung Quân Tiện chê Vu Tri Vụ không biết thời thế, bèn nói: “Sao hôm nay anh lắm lời vậy?”
Vu Tri Vụ rốt cuộc sợ tính cách ông chủ này của Dung Quân Tiện, đành phải sờ mũi một cái nói: “Vậy tôi về nghỉ trước. Có chuyện gì gọi cho tôi bất cứ lúc nào..”
“Đi đi, đi đi!” Dung Quân Tiện xua tay.
Vu Tri Vụ đành phải xách hành lý về phòng của mình.
Bạch Duy Minh đi theo Dung Quân Tiện trở về phòng, lại hỏi cậu: “Nghỉ ngơi rồi đợt này lại tới quay phim, có mệt không?”
“Không mệt.” Dung Quân Tiện trả lời, “Đều quay trong studio, ngồi máy điều hòa đọc thoại là được. Thoải mái hơn khi quay “Trời thiêu xích bích””.
Bạch Duy Minh cười nói: “Tôi xả nước nóng cho cậu tắm rửa nhé.”
Bạch Duy Minh vào gian tắm rửa xả một bồn nước nóng, tắm cùng Dung Quân Tiện.
Tắm chỗ này lại tắm chỗ kia, rất vệ sinh.
Sau thời tắm dài dằng dặc, họ mới mệt mỏi về giường đi ngủ. Dung Quân Tiện chui vào trong chăn, hít hà lọn tóc của người bên gối, nói: “Tắm xong rồi, trên người anh sao vẫn còn mùi hợp hoan?”
Bạch Duy Minh cũng không thể nói trước khi đi ngủ mình đã xịt hai lần —— chuyện này hình như có vẻ quá lẳng lơ.
Vì vậy, Bạch Duy Minh cố tình nhã nhặn nói: “Nghe nói mỗi ngày pha trà bằng ấm trà tử sa, góp nhặt từng ngày sẽ tự mang hương trà. Có lẽ là đạo lý giống nhau. Mỗi ngày tôi dùng mùi này, trên người sẽ mang theo mùi này.”
Dung Quân Tiện gật gật đầu, nói: “À, chính là ướp thấm vị rồi đúng không?”
“…” Bạch Duy Minh ôm Dung Quân Tiện nói, “Bây giờ muộn rồi, ngủ đi.”
Dung Quân Tiện lại hơi không ngủ được, dùng đầu cọ xát Bạch Duy Minh: “Sao anh bỗng nhiên đến thăm tôi?”
Bạch Duy Minh nói: “Cậu nghĩ sao?”
Dung Quân Tiện bèn nói: “Tôi thấy anh tám phần là nhớ tôi.”
“Vậy được rồi.” Bạch Duy Minh cũng không phủ hận.
Dung Quân Tiện nghĩ ngợi lại nói: “Vậy tại sao anh dẫn cả Vu Tri Vụ đến?”
“Đó là có công việc.” Bạch Duy Minh đáp.
Dung Quân Tiện lẩm bẩm: “Vậy anh không phải thật tâm nhớ tôi, là có công việc, mới đến tìm tôi.”
Bạch Duy Minh chỉ nói: “Nhớ cậu, cũng phải làm việc.”
“Thế cũng đúng.” Dung Quân Tiện luôn luôn dễ bị thuyết phục, “Kiếm tiền ăn cơm cũng phải cần. Không ăn cơm sao có sức nhớ tôi?”
Bạch Duy Minh cười, sờ gò má mịn màng của Dung Quân Tiện, “Đúng rồi, nhớ cậu rất tốn sức.”
Dung Quân Tiện lại hỏi: “Là công việc gì?”
“Công việc chuẩn bị chiếu phim của ‘Trời thiêu Xích Bích"”. Bạch Duy Minh trả lời, “Cậu là diễn viên chính, chắc chắn phải tham gia hoạt động tuyên truyền còn có buổi lễ ra mắt. Mọi thứ trong lịch trình cũng phải phân chia tốt.”
“Cuối cùng cũng chuẩn bị chiếu phim rồi?” Dung Quân Tiện rất kinh ngạc, “Tôi cũng rất muốn nhanh nhanh xem phim đây!”
Bạch Duy Minh cầm tay Dung Quân Tiện nói: “Nếu cậu muốn xem như thế, tôi cho cậu đi xem trước.”
Dung Quân Tiện chớp chớp mắt: “Tôi có thể xem trước ư?”
“Đương nhiên có thể.” Bạch Duy Minh nói, “Trước khi chính thức chiếu lên, nội bộ công ty điện ảnh có chiếu thử. Nếu cậu có hứng thú, tôi có thể lấy slot giúp cậu.”
Dung Quân Tiện dĩ nhiên vui lòng: “Được, vậy chúng ta đi xem đi.”
Bạch Duy Minh lại nói: “Nhưng mà, theo tôi được biết, quản lý cấp cao công ty điện ảnh chiếu thử cũng vào mấy ngày nay. Mấy ngày nay cậu có thể rút thời gian không?”
Dung Quân Tiện nhíu mày: “Lịch trình quay mấy ngày nay rất kín…”
“Không sao.” Bạch Duy Minh nói, “Ngày mai tôi đến nói với Trần Lễ Bỉnh. Anh ta sẽ sắp xếp ổn.”
“Thật hả?” Dung Quân Tiện nhíu chặt mày, “Nhưng bộ phim này của chúng tôi vừa quay vừa chiếu. Tôi là nhân vật chính tạm thời bỏ đi e rằng sẽ rất phiền phức.”
“Không có vấn đề gì.” Bạch Duy Minh nói, “Trần Lễ Bỉnh có thể xử lý.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Duy Minh tìm Trần Lễ Bỉnh nói chuyện này. Trần Lễ Bỉnh quả nhiên không nói hai lời đã đồng ý, vung bút lên, sửa lại kịch bản, cho Dung Quân Tiện trống một ngày. Đổi lại là diễn viên cùng đoàn làm phim khá phiền hà, phải phối hợp học thuộc kịch bản mới, toàn bộ đoàn làm phim cũng phải thay đổi công việc theo. Cũng có người khó tránh hỏi sinh giận, chỉ nói Dung Quân Tiện vì đi xem phim, gây rắc rối đến vậy.
Nhưng mọi người đều biết Dung Quân Tiện nóng tính, phách lối, cũng không ai dám nói hai lời trước mặt cậu.
Bản thân Dung Quân Tiện cũng không biết trong mắt mọi người mình đã là một con cua vung càng lớn đi nghênh ngang.
Nghe nói Dung Quân Tiện và Bạch Duy Minh muốn đi xem chiếu thử, Vu Tri Vụ tỏ ý cũng muốn đi cùng. Bạch Duy Minh lại từ chối, nói: “Chiếu thử nội bộ cấp cao này cũng không phải nơi bình thường, không phải nói mua vé là có thể đi. Lấy hai slot đã rất không dễ dàng rồi.”
Vu Tri Vụ cũng đành chịu, nghĩ ngợi lại hỏi: “Đúng rồi, sáng nay tôi gõ cửa phòng của Bạch tiên sinh. Hình như Bạch tiên sinh không có ở trong?”
Dung Quân Tiện nhanh miệng, nói thẳng: “Anh ấy ở phòng tôi.”
Vu Tri Vụ biến sắc, nói: “Sao lại ở phòng của cậu chứ?”
Dung Quân Tiện ngớ ra, cũng không thể trả lời rằng cùng nhau tắm rửa.
Bạch Duy Minh nói: “Hai chúng tôi cầm đuốc tâm sự.”
Mặt Vu Tri Vụ cũng tái rồi: “Hóa ra là vậy à…”
Bạch Duy Minh lại chỉ cùng Dung Quân Tiện ngồi máy bay trở về Hoa Âm, đến công ty điện ảnh xem chiếu thử. Đây là phiên bản biên tập cuối cùng, đợi nội bộ thử chiếu xong, các quản lý cấp cao hài lòng thì có thể chiếu rồi. Bởi vì là vòng chiếu thử cuối cùng, đạo diễn Mai Mân lại là tiền bối đức cao vọng trọng, phiên bản này chắc là phiên bản cuối cùng, bình thường mà nói không có sơ suất lớn chắc là sẽ không sửa lại nữa.
Bạch Duy Minh dẫn theo Dung Quân Tiện đến phòng chiếu phim, lại thấy mấy quản lý cấp cao của công ty điện ảnh, còn có đạo diễn Mai Mân cũng ở đó. Những người này ở đây chính là chuyện trong dự đoán, rất ngoài ý muốn đó là, Đỗ Mạn Hoài ấy vậy mà cũng ở đây.
Đỗ Mạn Hoài thấy hai người, cũng sững sờ: “Các anh cũng tới à?”
Bạch Duy Minh cười nói: “Đúng vậy, vốn là cũng không muốn đến. Lại không biết là anh cũng ở đây, nếu biết anh ở đây, chắc chắn vẫn phải đến.”
Lời nói này rất bí ẩn vô hạn.
Nhưng Đỗ Mạn Hoài thoáng cái đã nghe chuẩn rồi. Bạch Duy Minh vốn không cảm thấy phim chiếu lên sẽ có vấn đề gì, nhưng nhìn thấy Đỗ Mạn Hoài ở đây, vận chắc là có vấn đề.
Đám người ngồi vào chỗ xem phim, xem hết bộ phim này. Bạch Duy Minh đã phát hiện ra vấn đề —— ban đầu đã nói Dung Quân Tiện là nam số một, nhưng bây giờ nhìn phiên bản biên tập cuối cùng, phân cảnh của Dung Quân Tiện và Đỗ Mạn Hoài cân sức ngang tài, thoạt nhìn giống song nam chính hơn.
Lúc này Bạch Duy Minh mới hậu tri hậu giác, nói: “Tôi thật sự chủ quan rồi. Nếu không phải Quân Tiện nhắc tới muốn xem trước, tôi cũng đã lơ là. Không biết bộ phim còn có thể biên tập thành như vậy.”
Dung Quân Tiện lại nói: “Phim biên tập thành thế nào?”
Bạch Duy Minh cười hỏi: “Cậu không cảm thấy có vấn đề?”
“Cũng được mà?” Dung Quân Tiện lắc đầu nói, “Tôi cảm thấy phim rất hay.”
Bạch Duy Minh lại nói: “Cậu còn nhớ trên hợp đồng viết rõ cậu là nam số một không?”
Dung Quân Tiện nói: “Đúng rồi, nhưng khi đó không phải chúng ta đã bàn bạc xong với Đỗ Mạn Hoài, là song nam chính hả?”
Bạch Duy Minh lại nói: “Nói là như thế, nhưng phân cảnh vẫn có cao thấp, lại nói, kịch bản ban đầu cũng không phải thế này.”
“Chỉ cần quay phim tốt, đừng quan tâm mấy râu ria không đáng kể này.” Dung Quân Tiện không để ý vượt quá dự đoán của Bạch Duy Minh, “Tôi thấy bộ phim này có hiệu quả rất tốt, mặc dù kịch bản có chỗ thay đổi so với nguyên bản, nhưng tôi cảm thấy cũng không tệ lắm. Chúng tôi làm diễn viên vẫn phải tôn trọng ý nguyện của đạo diễn. Không thể nói bởi vì mình diễn không đủ nhiều mà thao túng phán đoán của đạo diễn.”
Nhìn Dung Quân Tiện thật hài lòng thành phẩm này, Bạch Duy Minh cũng không tiện nói gì thêm nữa, nhưng cuối cùng vẫn hơi khó chịu.
Có lẽ bởi vì Dung Quân Tiện xem bộ phim này với góc độ là một khán giả bình thường, còn Bạch Duy Minh dùng tâm thái là fan số một của Dung Quân Tiện để xem.
Bạch Duy Minh không tránh khỏi tự mình đi tìm sếp tổng của công ty điện ảnh tra hỏi. Sếp tổng công ty cười ha hả nói: “Đây là phiên bản đạo diễn biên tập, tôi không biết.”
Bạch Duy Minh đụng rơi loảng xoảng hai chậu hoa trong văn phòng sếp tổng, nói: “Ha ha xin lỗi tay tôi trơn.”
Sếp tổng bất lực thở dài, nói: “Hai chậu hoa này vừa mới mua.”
“Ồ?” Bạch Duy Minh nghe lời này có chút hứng thú.
Sếp tổng nói tiếp: “Bởi vì hai ngày trước anh cả Tần cũng đã ghé qua.”
“À?” Bạch Duy Minh nghe lời này hứng thú hơn.
Sếp tổng lại phải gọi thứ ký đi mua hai cái mới.
Thư ký lẩm bẩm trong lòng: Chẳng lẽ sếp đắc tội với xã hội đen? Thường xuyên có người lên văn phòng đụng rơi đồ?
Đỗ Mạn Hoài cũng xuân phong đắc ý, chỉ nói không uổng công hắn rách hậu môn một lần dưới dâm uy của anh cả Tần.
Anh cả Tần chỉ nói: “Tôi chỉ giúp anh một lần, coi như chữa hậu môn cho anh. Chuyện này xong, về sau đừng tìm tôi nữa.”
Đỗ Mạn Hoài cũng nói: “Đương nhiên, đương nhiên giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì cả.”
Nói thật, Đỗ Mạn Hoài cũng không có ý ở phương diện kia với anh cả Tần, xảy ra chuyện này mọi người đều không muốn, nhưng thật sự đã xảy ra, Đỗ Mạn Hoài không thể rách hậu môn uổng công, nhất định phải lấy được lợi ích.
Bạch Duy Minh hỏi anh cả Tần ngọn nguồn, anh cả Tần cũng sảng khoái, nói thẳng nội tình, lại nói: “Ông cũng biết tôi. Tôi vốn không phải gay! Xảy ra chuyện như thế, tôi cũng mua một lúc ba đợt trị liệu tâm lý đấy! Tổn hại của tôi cũng rất lớn!”
Nghe thấy anh cả Tần nói vậy, Bạch Duy Minh cũng đành phải an ủi: “Ôi chao, vậy ông thật là không dễ dàng.”
“Còn phải nói à?” Anh cả Tần tỏ rõ ghét bỏ, “Họ Đỗ kia thế mà còn tới nhờ cậy tôi! Quá đáng sợ!”
Bạch Duy Minh lại cười: “Ông cũng không giống nhân vật tùy tiện cho người khác nhờ cậy.”
“Đương nhiên.” Anh cả Tần chỉ gật đầu, “Nhưng, bây giờ tôi được tạm tha rồi. Huống hồ, hắn lại là người bên cạnh bà cụ. Cũng không tiện vạch mặt. Nếu hắn chỉ muốn chút lợi ích, tôi cho hắn là được.”
Bạch Duy Minh nghĩ ngợi, lại nói: “Được, vậy tôi coi như nể mặt ông, lợi ích này cho hắn chiếm đi.”
Anh cả Tần chắp tay nói: “Được! Tôi cũng biết ông anh rõ lý lẽ! Trở về nhớ thay tôi gửi lời hỏi thăm chị dâu!”
Bạch Duy Minh mỉm cười, trở về nói với Dung Quân Tiện: “Anh cả tần bảo tôi gửi lời hỏi thăm cậu.”
Dung Quân Tiện không hiểu ra sao: “Không có lý do thì hỏi cái gì?”
Bạch Duy Minh lại nói: “Cậu thực sự không so đo chuyện phân cảnh à?”
“Quay phim hay là được, tôi so đo cái gì?” Dung Quân Tiện tỏ vẻ không có vấn đề gì, “Hơn nữa sau khi Đỗ Mạn Hoài đổi nhân vật, đã có nói là song nam chính. Song nam chính với Đỗ Mạn Hoài, tôi cũng không cảm thấy thất lễ.”
Bạch Duy Minh cũng không tiện nói gì nữa, lần này thấy Dung Tuân Tiện không sao, lại nể mặt anh cả Tần, anh đè xuống không nhắc nữa.
Dung Quân Tiện xem chiếu thử xong, cũng trở về đoàn làm phim “Tăng Phàm Truyện” tiếp tục làm việc.
Đây vốn là gió êm sóng lặng, Bạch Duy Minh ở thành phố Hoa Âm đợi sắp xếp hoạt động tuyên truyền “Trời thiêu Xích Bích”. Lại không ngờ, Mạc Lệ An lại báo cáo có “Quân tình khẩn cấp” cho Bạch Duy Minh.
Bạch Duy Minh hỏi: “Sao vậy?”
Mạc Lệ An nói: “Anh vẫn chưa biết à? Lão Đông y mà hôm trước Tuyên Bất Phàm tới khám nói với Tuế gia là Tuyên Bất Phàm bởi vì thất tình sầu não uất ức còn ảnh hưởng đến sức khỏe. Hình như Tuế gia không vui cho lắm.”
“À! Đây là lão Đông y gì! Không có y đức chút nào!” Bạch Duy Minh cũng không vui, “Sao có thể tùy tiện nói chuyện của bệnh nhân cho người khác biết?”