Lão Đông y này thật sự không tệ, y đức cũng tạm được. Chỉ là không ai dám đắc tội với Tuế Tích Vân. Bây giờ ông là bác sĩ tư nhân của Tuyên Bất Phàm, Tuế Tích Vân muốn lão Đông y báo cáo mọi chuyện, lão Đông y cũng không dám không báo cáo. Gọi là, y đức rất quan trọng, nhưng nhà cửa quan trọng hơn, vất vả hơn nửa đời người mua được cái biệt thự kha khá thoáng cái đã bị máy xúc đẩy rồi.
Lão Đông y nói chuyện hội trưởng Tuyên thất tình.
Tuế Tích Vân bèn hẹn Tuyên Bất Phàm đến nhà mình, vừa pha trà cho anh ta, vừa hỏi: “Gần đây tại sao cậu không vui?”
Hội trưởng Tuyên tò mò: “Sao Khế gia biết gần đây tôi không vui?”
Tuế Tích Vân Trả lời: “Bởi vì rất rõ ràng.”
“Rõ ràng đến vậy hả?” Hội trưởng Tuyên không ngờ buồn bực không vui của mình đã bị Tuế Tích Vân nhìn ra, thở dài một cái.
“Cậu như vậy gọi là vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.” Tuế Tích Vân quan sát hội trưởng Tuyên, nói: “Tôi thấy, thắt lưng của cậu đã siết vào một nút rồi.”
(Vị y tiêu đắc nhân tiều tuỵ: vì chàng đáng khiến mình tiều tuỵ, câu thơ trong bài Điệp luyến hoa của Liễu Vĩnh)
Có lẽ cảm thấy ánh mắt của Tuế Tích Vân dừng trên eo mình, hội trưởng Tuyên cũng cúi đầu, nhìn eo mình một cái, nói: “Đúng là siết vào một nút. Mắt nhìn của Khế gia chuẩn quá.”
“Eo của cậu vốn nhỏ.” Tuế Tích Vấn đặt ngón tay lên khóa dây lưng của hội trưởng Tuyên, gõ gõ, “Bây giờ sợ là chưa đầy hai thước.”
(2 thước = 66.66 cm)
Hội trưởng Tuyên không để ý, chỉ nói: “Có lẽ vậy.”
Tuế Tích Vân nói: “Cậu ngay cả vòng eo của mình bao nhiêu cũng không biết?”
“Thực sự không biết.” Hội trưởng Tuyên trả lời, “Quần áo đều là quản gia mua.”
Tuế Tích Vân cười một tiếng, đẩy bánh ngọt đến trước mặt hội trưởng Tuyên, “Ăn nhiều vào. Dạo này cậu gầy rồi.”
Nếu là người khác bảo hội trưởng Tuyên ăn nhiều, hội trưởng Tuyên sẽ trả lời “Không thấy ngon miệng”. Nhưng nếu Tuế Tích Vân yêu cầu, hội trưởng Tuyên sẽ không từ chối.
Hội trưởng Tuyên cũng không hiểu tại sao.
Nhưng hình như từ trước đến giờ đều thế.
Lúc trước hội trưởng Tuyên cũng từng thử từ chối Tuế Tích Vân, nhưng cũng không biết sao, bất kể từ chối thế nào, cuối cùng vẫn sẽ làm theo yêu cầu của Tuế Tích Vân, cho nên, anh ta cũng dần dần dưỡng thành thói quen Tuế Tích Vân bảo anh ta làm gì, anh ta sẽ làm cái đó.
Hội trưởng Tuyên cầm một miếng bánh ngọt lên, ăn một miếng, phát hiện chua chua ngọt ngọt, rất kích thích ăn uống, bèn nói: “Mùi vị này không tệ.”
Tuế Tích Vân nói: “Đây là bánh ngọt quả sơn tra, tăng cường lá lách kích thích ăn uống. Bác sĩ Lục cũng nói thích hợp với cậu.”
Hội trưởng Tuyên khẽ giật mình: “Khế gia cũng biết bác sĩ Lục?”
“Biết.” Tuế Tích Vân cười nhạt một tiếng, lại nói: “Phải rồi, đúng lúc tôi muốn xem phim, hai ngày nữa cậu đi cùng tôi đi.”
“Được.” Hội trưởng Tuyên trả lời.
Mấy ngày sau, chính là lễ ra mắt của “Trời thiêu Xích Bích”. Sau khi kết thúc ra mắt, mọi người tiến về after party.
After party tất nhiên cũng ánh sao rực rỡ, nhóm diễn viên chính đều mặc những bộ thời trang tinh xảo bước vào. Ngoại trừ diễn viên chính, cũng có rất nhiều danh nhân tới. Chính là hội tụ nhân vật nổi tiếng, Tần tiểu gia và Tần tứ gia cũng đến, thấy đối phương cũng nhiệt tình ôm, bắt tay. Tần tứ gia nói: “Gặp được chú, anh vui quá, bởi vì nhớ đến người mẹ ruột bán rẻ tiếng cười của chú.”
Tần tiểu gia lại khóc: “Em gặp được anh, cũng thương cảm, bởi vì nhớ đến người mẹ ruột đoản mệnh của anh!”
Tần tứ gia cười ha ha, dùng sức bắt tay với Tần tiểu gia.
Hai người lại bắt tay hồi lâu, khiến cho tay sắp gãy luôn.
Trong bữa tiệc từ hai người họ, còn có Dung Quân Tiện. Bạch Duy Minh cũng không có mặt, người trong ekip đi cùng Dung Quân Tiện chỉ có Vu Tri Vụ. Dung Quân Tiện và Vu Tri Vụ ngồi đối diện nhau trên chiếc ghế chân cao bên cạnh bàn trà nhỏ, Dung Quân Tiện cầm một ly cocktail số độ rất thấp, mà Vu Tri Vụ trực tiếp cầm một cốc Coca, chỉ sợ uống rượu hỏng việc.
Vu Tri Vụ uống Coca, thấy Dung Quân Tiện uể oải ỉu xìu, thử thăm dò nói: “Ôi chao, sao Bạch tiên sinh cũng không tới? Nhàm chán quá.”
Dung Quân Tiện nghe nói như vậy, chỉ cảm thấy lời nói này đã nói đến trong tâm khảm của mình, nói: “Còn phải nói à? Cũng không biết bây giờ anh ấy đang làm gì.”
Vu Tri Vụ nhìn biểu cảm, giọng nói này của Dung Quân Tiện, không kìm được hỏi tiếp: “Cậu và Bạch tiên sinh xảy ra chuyện gì?”
“Xảy ra chuyện gì là sao?” Dung Quân Tiện tỏ vẻ không hiểu nhìn Vu Tri Vụ.
Vu Tri Vụ cũng không biết nên hỏi từ đâu, cũng không thể hỏi “Có phải hai người có gian tình không”.
Vì vậy, Vu Tri Vụ đành phải hỏi vòng: “Thật ra trên nguyên tắc công ty không cho phép nghệ sĩ yêu đương.”
Dung Quân Tiện nghe vậy ngẩn ra.
Bầu không khí đóng băng.
Vu Tri Vụ cũng không biết nên nói gì, cầm lấy Coca uống một ngụm to.
“Đây là Dung tiên sinh phải không!”
Dung Quân Tiện nghe thấy có một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Tuế Tích Vân.
Hội trưởng Tuyên đứng bên cạnh Tuế Tích Vân.
Ánh mắt hội trưởng nhìn mình, vẫn giống như lần trước, hơi giống cún con nhìn xương.
Dung Quân Tiện hơi xấu hổ, nuốt một cái, nói: “Tuế gia, hội trưởng Tuyên, trùng hợp vậy.”
Vu Tri vụ tò mò nói: “Hai vị này là?”
Dung Quân Tiện đứng lên nói: “Tôi giới thiệu một chút. Đây là hội trưởng Tuyên, đây là Tuế gia, đây là người đại diện của tôi, Tiểu Vu.”
Thật ra, Vu Tri Vụ để ý đến hai người kia đã lâu rồi. Ngay từ đầu, anh ta nhìn thấy hai người kia trong bữa tiệc, chỉ nói “Sao chưa từng thấy hai nghệ sĩ này”. Dưới sự quan sát, lại thấy mấy ông chủ lớn trong bữa tiệc đều vô cùng cung kính với hai người, biết ngay hai người chắc không phải nghệ sĩ. Bây giờ nghe Dung Quân Tiện gọi họ một người là “Gia” một người là “Hội trưởng”, đã biết là nhân vật lớn, Vu Tri Vụ vội vàng đứng lên cúi đầu khom lưng: “Xin chào, xin chỉ bảo nhiều hơn!”
Tuế Tích Vân cười nói: “Chưa đến mức chỉ giáo gì đâu.”
Vu Tri Vụ nhìn thoáng qua Tuế Tích Vân, nhưng lại không dám tỉ mỉ quan sát, cảm thấy trên người người này có một khí thế bức người.
Giống như Vu Tri Vụ cẩn thận từng li từng tí, không dám nhìn thẳng đã hình thành so sánh, Tuế Tích Vân lại rất suồng sã quan sát Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện bị nhìn không thoải mái, bèn nói: “Sao vậy? Tuế gia, trên mặt tôi có gì à?”
Tuế Tích Vân nói: “Đúng là có chút đồ.”
Dung Quân Tiện vội vàng sờ gò má: “Thứ gì?”
Tuế Tích Vân quay đầu nhìn hội trưởng Tuyên nói: “Cậu nhìn Dung tiên sinh có phải hơi đẹp không.”
Dung Quân Tiện nghĩ thầm: Má ơi, Tuế gia đang nói lời tâm tình quê mùa với mình ư?
Hội trưởng Tuyên sững sờ, lại nói: “Phải. Rất đẹp.”
Tuế Tích Vân cười cười, nói: “Thảo nào, Bạch Duy Minh nói Dung Quân Tiện đẹp, đẹp hơn tất cả mọi người.”
Dung Quân Tiện nghe nói như thế, trong lòng lại có chút ngọt ngào: “Bạch tiên sinh nói vậy?”
Tuế Tích Vân lại nói: “Cậu ta nói vậy, nhưng tôi không đồng ý.”
“Phải không?” Dung Quân Tiện lại nói, “Nhưng có ai đẹp hơn tôi?”
Tuế Tích Vân nói: “Xa tận chân trời gần ngay trước mắt.”
Dung Quân Tiện ngờ vực: “Là ai?” Dung Quân Tiện lại đảo mắt nhìn quanh, hoàn toàn không thấy ai đẹp hơn mình.
Vu Tri Vụ nhìn vẻ mặt Tuế Tích Vân, vội nói: “Tôi biết rồi!”
“Anh biết?” Dung Quân Tiện hỏi.
Vu Tri Vụ nói: “Tuế gia đẹp nhất.”
Dung Quân Tiện cảm thấy rất buồn cười: “Thật hả?”
Tuế Tích Vân cũng cảm thấy buồn cười, lại mỉm cười nói: “Bất Phàm, cậu là người công bằng nhất. Theo cậu, tôi với Dung Quân Tiện ai đẹp hơn?”
Hội trưởng Tuyên đáp: “Là Dung tiên sinh đẹp.”
Vu Tri Vụ chỉ cảm thấy đau đầu, lặng lẽ dùng khóe mắt quan sát Tuế Tích Vân, lại không nhìn ra biểu cảm gì của Tuế Tích Vân. Dù là như thế, cũng không biết có phải ảo giác không, Vu Tri Vụ cảm nhận được lạnh run.
Tuế Tích Vân lại hỏi: “Bất Phàm, cậu cũng giống Bạch Duy Minh cảm thấy trên thế giới này không có ai đẹp hơn Dung Quân Tiện sao?”
Hội trưởng Tuyên nói: “Không phải.”
Tuế Tích Vân: “Ồ?”
“Tôi lại chưa từng nhìn thấy hết thảy người trên thế giới, không có cách nào đưa ra nhận định thế này, một người đẹp hay không, cũng là chuyện rất chủ quan, rất khó dùng tiêu chuẩn khách quan để định nghĩa và xếp hạng.” Hội trưởng Tuyên vừa trả lời, vừa nhìn mặt Dung Quân Tiện một cái, “Nhưng tôi thật sự cũng không nói ra được còn có ai đẹp hơn cậu ấy.”
Tuế Tích Vân nhẹ nhàng cười một tiếng.
Vu Tri Vụ lại cảm thấy mát lạnh: Là máy điều hòa sao?
Dung Quân Tiện biết mình được Bạch Duy Minh coi mình là người đẹp nhất thế giới, vậy là hết sức vui vẻ, nhưng bây giờ được hội trưởng Tuyên khen như thế, lại cảm thấy xấu hổ mất tự nhiên.
“Coi như… coi như mỗi người mỗi sở thích đi, hội trưởng Tuyên cảm thấy tôi đẹp, cũng không thể nói tôi đẹp hơn Tuế gia.” Dung Quân Tiện lúng túng nói, “Đây.. đây chẳng phải…”
“Đây chẳng phải…?” Hội trưởng Tuyên nhìn Dung Quân Tiện, “Chẳng phải cái gì?”
Đầu óc Dung Quân Tiện cũng tạm ngưng, hồi lâu nói: “Đây chẳng phải… Bất hiếu à…”
Hội trưởng Tuyên lại nói: “Còn có cách nói này?”
Dung Quân Tiện lại cảm thấy mình logic tự thống nhất, lại chậm rãi nói: “Không phải à? Cũng ví như, cho dù mẹ anh tám mươi tuổi, anh cũng phải nói mẹ mình là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới.”
Hội trưởng Tuyên bị thuyết phục, nói với Tuế Tích Vân: “Khế gia, cho dù ngài tám mươi tuổi, tôi cũng cảm thấy ngài là người đàn ông đẹp nhất thế giới.”
Trên mặt Tuế Tích Vân nhìn không ra biểu cảm gì, chỉ nói: “Phần tâm ý này của cậu thật hiếm thấy.”
Vu Tri Vụ lại cảm thấy bầu không khí vô cùng kỳ lạ, ngày càng ngồi không yên, bèn cười nói: “Hôm nay có thể quen biết Tuế gia và hội trưởng Tuyên, thật sự là vinh hạnh của tôi! Nhưng tôi thấy ông chủ Dung của chúng tôi cần đi trang điểm lại, xin phép đi trước!”
Nói đoạn, Vu Tri Vụ kéo Dung Quân Tiện rời đi.
Dung Quân Tiện bị Vu Tri Vụ kéo đi, một đường đi đến phòng trang điểm, soi gương nhìn, trang điểm của bản thân rất bình thường, Dung Quân Tiện cũng đầu óc mơ hồ, hỏi Vu Tri Vụ: “Sao bỗng nhiên phải trang điểm lại?”
Vu Tri Vụ thấy phòng trang điểm không có người, bạo gan nói: “Cậu không để ý bầu không khí thật sự kỳ lạ à?”
“Không có,” Dung Quân Tiện khoác một tay lên lưng ghế, lại bắt chén chân, hoàn toàn không có phong cách của minh tinh, “Nhưng cũng thôi, tôi và hội trưởng Tuyên gặp mặt cũng xấu hổ.”
“Sao vậy?” Vu Tri Vụ tò mò hỏi.
Dung Quân Tiện lại không biết giải thích như thế nào, đành phải thở dài: “Không có gì!”
Vu Tri Vụ ngày càng cảm thấy mình không hiểu rõ tình trạng ông chủ nhà mình, không kìm được quan tâm hỏi: “Cái này thì thôi. Nhưng cậu với Bạch tiên sinh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có phải các cậu giấu công ty lén lén lút lút yêu bí mật không?”
Dung Quân Tiện quá sợ hãi, tâm thần bắt đầu chấn động, hồi lâu mới nói: “Thảo nào tôi cảm thấy lúc trước cùng anh ấy cứ có cảm giác không thoải mái cho lắm! Hóa ra chúng tôi đang yêu bí mật à!”
Nghe vậy, Vu Tri Vụ suýt nữa ngã xuống khỏi ghế.
Nhìn Vu Tri Vụ kinh hãi thất sắc như vậy, Dung Quân Tiện nói: “Anh cũng không cần kinh ngạc vậy đâu!”
Mặt mũi Vu Tri Vụ trắng bệch: “Sao không kinh ngạc? Cậu yêu đương, chuyện lớn đến vậy mà không nói cho tôi?”
Dung Quân Tiện lại hói: “Anh lại không hỏi!”
“Tôi…”
“Tôi thực sự không giấu giếm anh.” Dung Quân Tiện tự nhiên nói, “Anh không hỏi, tôi mới không nói. Anh xem, bây giờ anh hỏi, chẳng phải tôi đã nói à?”
Vu Tri Vụ lại cũng không phản bác được, mãi mới nói: “Chuyện bắt đầu từ khi nào?”
“Chuyện không lâu sau khi nhận TORT.” Dung Quân Tiện thản nhiên đáp.
“Là lúc đó à…” Vu Tri Vụ gõ gõ trán mình, “Sao tôi lại không nhìn ra gì cả? Chẳng lẽ tôi mù lòa?”
Nghĩ ngợi, Vu Tri Vụ lại nói: “Bạch tiên sinh là quan hệ công chúng, yêu đương với cậu, chẳng phải là trái với đạo đức nghề nghiệp hả?”
Dung Quân Tiện ngẩn ra.
Vu Tri Vụ thầm mắng: Anh được lắm Bạch Duy Minh, công ty trả lương cao mời anh về, là dùng số tiền lớn mời anh về “quất” ông chủ Dung à? Anh có lương tri không! Anh có đạo đức không!
***
Chương sau sẽ đổi xưng hô cho anh Bạch với em Dung, vì hai người này không tỏ tình nên mình cũng không biết hai người yêu nhau từ thuở nào