Minh Uyên

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 16

Ngày đó, buổi chiều, Mặc Minh Uyên cùng đoàn sứ giả trở lại kinh.

Ngựa không dừng vó, cuối cùng đến ngoại ô kinh thành sớm hơn dự định.

Việc vương tử La Diệp mất tích vẫn chưa công khai, cũng không định công khai, cho nên “Phụ tử” Mặc gia không tiện vào cùng đoàn sứ giả, cách kinh thành hai mươi dặm liền tách ra.

Mặc Minh Uyên lười nói chuyện, không biết vì nguyên nhân gì Mặc Trầm Vân cũng không chủ động bắt chuyện với hắn trước, hai người cùng nhau chạy đi, một câu không có, thật quá trầm tĩnh!

Nhàm chán ngáp dài, Mặc Minh Uyên đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên thấy Mặc Trầm Vân quay đầu nhìn quan đạo bên kia.

Mặc Minh Uyên cảnh giác ghìm dây cương, “Làm sao vậy?”

“Có người tiếp cận. Hai nhóm, một trước một sau.” Mặc Trầm Vân cười nói, tươi cười thanh nhã càng khiến hắn càng giống tiên nhân hạ phàm.

“Nga?” Võ công của cổ nhân thực thần kì.

Lúc này, một bóng trắng từ quan đạo bên kia lướt đến như gió, dáng người thon dài, phiêu dật tao nhã.

Ngưng thần nhìn, đúng là một thiếu niên tuyệt mỹ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, tóc đen rối tung, áo trắng nhiễm trần, trên mặt cũng dính bụi, nhưng mắt đen sáng như sao, dung mạo tuyệt đại.

Thiếu niên cũng phát hiện hai người, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, hướng phía ngựa của Mặc Minh Uyên, “Tại hạ bị người đuổi theo, mượn ngựa dùng một chút!”

Dứt lời, vọt người nhảy lên ngựa, hai chân đánh, ruổi ngựa mà chạy. Nhưng hắc mã không vui, hất thiếu niên xuống.

Thiếu niên bất ngờ không kịp phòng, bị ngựa quăng xuống. May mắn hắn thân thủ nhanh nhẹn, xoay người một cái, bình an rơi xuống đất.

“Cẩn thận a! Ngựa của ta, sợ người lạ.” Mắt Mặc Minh Uyên xẹt qua một mạt dị sắc, lười nhác giục ngựa tới bên cạnh thiếu niên.

Bạch y thiếu niên giật mình, nhìn thấy con ngựa phát ra tiếng phì phì khinh thường nhìn hắn, trong lòng dở khóc dở cười: con ngựa quá kiêu ngạo!

Lúc này, nhóm thứ hai n cũng chạy tới. Một hàng ba mươi người, y phục hắc sắc, toàn thân tản mát khí thế dũng mãnh, không phải người thường.

“Liệt cô nương, ngươi ngoan ngoãn theo chúng ta trở về, không nên ép chúng ta động thủ!” Lãnh tuấn nam tử dẫn đầu, lạnh lùng nói.

Quả nhiên! Mặc Minh Uyên sáng tỏ.

Là cô nương sao? Mặc Trầm Vân chọn mi, cười nhạt: nhìn không ra.

Cũng khó trách Mặc Trầm Vân không nhận ra. Người này dáng người cao hơn nữ tử bình thường, còn lộ anh khí, khiến người ta tưởng mĩ thiếu niên, không nghĩ nàng là nữ tử. Nếu Mặc Minh Uyên không chú ý tới chi tiết nhỏ, thêm từng được huấn luyện, cũng nhìn không ra.

“Tập tướng quân! Tiểu nữ đã nói không muốn vi phi, tướng quân cần gì theo sát không tha?” Thiếu nữ cười khổ, trong mắt tràn đầy mệt mỏi.

“Bệ hạ có lệnh, tại hạ không dám cãi lời, thỉnh cô nương đừng khó xử tại hạ!” Nhíu nhíu mày, không nhiều lời nâng tay, ý bảo thuộc hạ động thủ.

“Đại nhân, hai người này. . . . . .”

Yêu! Còn nhớ có ngoại nhân sao? Họ Mặc nào đó âm thầm trào phúng.

“Giết!”

Nghe vậy, Mặc Trầm Vân ý cười chợt tắt, tuấn mi khẽ nâng.

Mặc Minh Uyên nhìn y một cái, ý bảo y không cần lên tiếng, rồi hướng sang thiếu nữ.

“Tập Vi, việc này không liên quan đến hai người họ, sao ngươi phải giết lung tung?” Thiếu nữ tức giận đến cả người phát run, “Ta đi cùng các ngươi, thả bọn họ!”

“Thật có lỗi! Liệt cô nương, thứ nan tòng mệnh!” Trong mắt Tập Vi lóe lên khinh thường: chỉ là nữ tử bình dân, chẳng những không biết thân phận cự tuyệt quốc chủ, còn muốn ra lệnh cho mình sao?

“Tập Vi, một trong bốn tướng quân đứng đầu Hạ Sư.” Mặc Minh Uyên lười biếng mở miệng, “Tập tướng quân, Thiên Khải và Hạ Sư quan hệ giao hảo, tướng quân vẫn chưa nộp lên văn điệp thông quan đã xông vào bổn quốc, vốn là trọng tội, hiện giờ còn muốn dưới trời Thiên Khải sát hại Vương gia. Xem ra, bổn vương phải xét lại việc liên minh với Hạ Sư một lần nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.