CHƯƠNG 17
Thanh âm không lớn không nhỏ, lại đủ để những người ở đây nghe rõ. Đương nhiên, cũng chính là Hạ Sư tướng quân Tập Vi.
Lúc này Tập Vi mới chú ý tướng mạo hai người. Hắn không biết Mặc Minh Uyên, nhưng sẽ không quên dung mạo của Trần vương Mặc Trầm Vân. Chỉ cần không phải người mù, sẽ không thể quên ngọc nhan không giống phàm nhân này, Tập Vi từng phụng mệnh quốc chủ Hạ Sư tới Thiên Khải chúc thọ cũng không ngoại lệ.
“Trần vương gia?”
“Tập tướng quân còn nhớ rõ bổn vương!” Mặc Trầm Vân cười nhu hòa, giống như chưa từng nghe Tập Vi hạ lệnh giết y.
“Vẫn là phụ vương có uy nghiêm, vương gia nho nhỏ như ta, không người để ý.” Ra vẻ tự oán, họ Mặc nào đó dùng khẩu khí lười nhác nói ra, thấy thế nào cũng không thật.
Mặc Trầm Vân mỉm cười, phượng mâu xẹt qua một tia cảm xúc không rõ.
“Ngươi là Thanh vương. . . . . . ?” Tập Vi là cận thần của Hạ Sư vương, tin tức tất nhiên linh thông. Nghe nói Thanh vương là nhi tử độc nhất của Trần vương, vốn chỉ nấp bóng, ăn chơi trác táng không chí tiến thủ, sau khi ngã ngựa mất trí nhớ thì thể hiện tài trí phi phàm, giải quyết chuyện của lục bộ gọn gàng ngăn nắp, trở thành nhân vật “Hiền thần” cùng Ti Hằng.
“Hừ! Tập tướng quân, ngươi mạo phạm phụ tử bổn vương, bổn vương tạm thời không so đo với ngươi, nhưng ngươi vào lãnh thổ Thiên Khải, phá vỡ hiệp nghị giữa hai nước, gây chuyện lớn, bổn vương thân là phó tướng của Thiên Khải, không thể bỏ qua, thỉnh cùng bổn vương quay về kinh, đợi bổn vương thông tri Hạ Sư vương rồi xử trí.” Hừ lạnh một tiếng, bộ dáng hạ lệnh rất có phong phạm Vương gia.
Biết nhiều lời vô ích, từng kiến thức võ công Trần vương, cùng xông lên cũng không phải đối thủ của y, phản kháng không được. Tập Vi chỉ có thể thầm mắng bạch y thiếu nữ, hồng nhan họa thủy.
“Ngươi là Thanh vương. . . . . . ?” Thiếu nữ giật mình nhìn thiếu niên cao bằng nàng.
“Đúng vậy!” Mặc Minh Uyên không có ác cảm với cô gái này, dù nàng muốn cướp Truy Phong, nhưng là vì tình thế bức bách, vừa rồi còn lấy thân đổi mệnh của hắn và Mặc Trầm Vân, từ điểm đó có thể thấy được, tâm tính nàng không xấu.
“Tiểu nữ tử Liệt Phượng Nhi, bái kiến Thanh vương, cầu Vương gia làm chủ cho tiểu nữ!” Cô gái “Phanh” một tiếng quỳ xuống đất, sắc mặt thống khổ nói.
Hử? Họ Mặc nào đó chọn mi. Sao vậy? Hắn cũng có vinh hạnh làm bao công vì dân thỉnh mệnh sao?
Nhưng. . . . . .
“Liệt cô nương là người Hạ Sư đúng không? Chuyện của ngươi bổn vương không tiện ra mặt.” Hắn lắc đầu nói.
“Không! Tiểu nữ không phải người Hạ Sư, mà là Hán nhân!” Ngẩng đầu, cô gái dùng đôi mắt sáng như sao nhìn Mặc Minh Uyên.
Mặc Minh Uyên giật mình, nhất thời nói không ra lời!
“Tiểu nữ là công dân Trung Quốc, không phải người Hạ Sư. Cho nên, Vương gia giúp tiểu nữ cũng không tính can thiệp nội vụ của nước hắn!” Liệt Phượng nhi cong khóe môi, cười đến sáng lạn, nhật nguyệt chi huy.
Trung Quốc? Đây là nước gì? Mặc Trầm Vân nhớ lại bản đồ đại lục, nhưng không nhớ nổi quốc gia tên “Trung Quốc”.
“Liệt Phượng Nhi, ngươi chớ có nói bậy, rõ ràng ngươi là người Hạ Sư!” Thấy thế, Tập Vi nhẫn không được, mở miệng.
“Phượng Nhi không nói bậy, lúc trước các ngươi phát hiện ta ở lãnh thổ của Hạ Sư, liền nhận định tiểu nữ là người Hạ Sư, tiểu nữ chưa từng thừa nhận qua!” Không nhìn Tập Vi, thiếu nữ chỉ chăm chú nhìn Mặc Minh Uyên.
Mỉm cười, Mặc Minh Uyên thản nhiên quét mắt Tập Vi, nam tử lập tức ngậm miệng. Sợ hãi nhìn về phía Mặc Minh Uyên, thầm nghĩ: thiếu niên này không tỏ vẻ gì, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ liếc hắn một cái, sao lòng hắn lại phát lạnh chứ?
“Ngươi đã không phải người Hạ Sư, vậy bổn vương đáp ứng, bảo hộ ngươi chu toàn!” Thản nhiên nói một câu, lại kiên định khiến người ta không dám hoài nghi.
Tới dị thế, lại nhớ kỹ nơi linh hồn bắt đầu, điểm ấy cũng đủ để hắn thừa nhận, lập lời thể bảo hộ nàng chu toàn.
Lấy linh hồn Mạc Minh Diên của Trung Quốc hứa hẹn!