Ngọc Nguyên không nhìn thấy Quân Dạ, đương nhiên cũng không nghe được lời Quân Dạ nói, nàng ta chỉ cảm thấy trong xe lạnh hơn vài phần.
Bên cạnh Ngọc Ngưng có một cái thảm nhỏ, Ngọc Nguyên với lấy cái thảm, đắp trên đùi mình.
Ngọc Ngưng không dám phát ra âm thanh, mặc kệ Quân Dạ có nói gì. Nàng sợ Ngọc Nguyên nghe được.
Quân Dạ vuốt ve cánh môi mềm mại của Ngọc Ngưng: “Gϊếŧ? Hay là phế nàng ta, để nàng ta trở thành phế nhân?”
Đầu ngón tay nam nhân lạnh đến thấu xương khiến Ngọc Ngưng khẽ run rẩy. Trên người Quân Dạ vốn đã không có độ ấm, lúc này còn lạnh lẽo hơn bình thường.
Nàng không dám nói gì. Quân Dạ giơ tay rút đi hồn phách Ngọc Nguyên.
Ngay tức khắc Ngọc Nguyên biến thành một người gỗ tai không thể nghe, mắt không thể thấy.
Quân Dạ: “Nói chuyện.”
Ngọc Ngưng nhỏ giọng: “Ngươi không ở nhân gian, không biết nhân gian có bao nhiêu chuyện phiền phức. Nàng là đích nữ, ta là thứ nữ. Nhà nào cũng thế, thứ nữ đều bị đích nữ chèn ép. Nữ nhi nhà khác cũng phải chịu đích nữ và mẹ cả khi dễ. Ta đâu phải muốn bị khinh bỉ, chỉ là, ngươi làm chuyện xằng bậy với nàng, mẹ cả giận chó đánh mèo lên ta. Hai chuyện đồng thời xảy ra ắt sẽ khiến người khác chú ý.”
Chuyện quỷ quái tuy rằng ít xuất hiện nhưng đâu phải không có.
Đây là kinh thành, dưới chân thiên tử, đương nhiên sẽ có những thứ không hay. Đạo sĩ và hòa thượng không ít, ai cũng có bản lĩnh bắt quỷ trừ tà. Trên tay Quân Dạ dính nhiều sát nghiệt, nàng sợ Quân Dạ sẽ bị bắt đi.
Ngọc Ngưng nói: “Lời khó nghe ta cũng đã nghe nhiều. Chờ tới Lý phủ, nàng cũng đắc ý không nổi. Minh vương, ngươi đừng gϊếŧ nàng lúc này.”
Quân Dạ ở Minh giới, hắn có thể tùy tâm sở dục, nhưng Ngọc Ngưng lại không thể. Đích tỷ vô duyên vô cớ chết ở bên cạnh, nàng có trăm cái miệng cũng không thể thanh minh.
Quân Dạ nhìn nàng do dự nhân từ, lo trước lo sau. Lẽ ra Minh Vương phi phải là kẻ tàn nhẫn, độc ác, sát phạt vô tình. Nàng một chút cũng không có.
Gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết trộm ở một bên lau nước mắt, vô dụng tới cực điểm.
Hắn di di cái trán Ngọc Ngưng: “Vô dụng.”
Quân Dạ không có khái niệm đích nữ thứ nữ, trong mắt hắn ai cũng là một cái xác, không hài lòng thì gϊếŧ. Toàn bộ cả kinh thành này, cũng không ai dám nói “không“.
Ngọc Nhưng cũng biết mình vâng vâng dạ dạ thật vô dụng, nước mắt nàng lại lưng tròng: “Ta...Ta...”
Quân Dạ nói: “Không được khóc, ngươi làm bằng nước sao?”
Ngọc Ngưng cắn cắn cánh môi: “Được.”
Quân Dạ nhìn Ngọc Nguyên thế nào cũng không thấy vừa mắt. Mỏ chuột tai khỉ, tướng mặt cay độc, nhìn mà phiền lòng. Trái lại, Ngọc Ngưng cũng là chiếc cằm nhòn nhọn tinh xảo, nhưng gương mặt còn xinh đẹp hơn cả hồ ly tinh, thân mình mê người. Rõ ràng là thích hợp làm họa quốc yêu phi, nhưng nhân tâm lại xuẩn lại thuần*. Đúng là đáng tiếc thay.
*Lại xuẩn lại thuần: Vừa ngây ngốc vừa đơn thuần.
Hắn bóp hai má Ngọc Ngưng: “Ngươi thật sự nghĩ kỹ?”
Dù sao Ngọc ngưng cũng vẫn là nữ hài tử, da mặt mỏng. Ngọc Nguyên nói lời cay độc, nhưng nàng cũng nhìn lại cũng cảm thấy mình phát dục quá tốt. Bộ ngực no đủ, eo thon nắm chặt, mông cũng vừa căng vừa mềm.
Thứ nữ bị khi dễ, có được thân mình đẹp cũng không thể khoe ra. Đôi khi lớn lên xinh đẹp cũng là cách thức để người khác công kích.
Nàng gật gật đầu: “Nghĩ kỹ.”
Quân Dạ sờ xoa đầu nàng, ôn nhu vuốt ve hai cái, lại gõ mạnh lên, ngữ khí lạnh băng: “Mềm như quả hồng. Không cho quấn, lần sau bổn vương thấy, liền gϊếŧ chết nàng ta, treo bên mép giường nàng.”
Ngọc Ngưng: “......”
Quân Dạ nghĩ nghĩ, hắn liếc Ngọc Nguyên một cái. Ngọc Ngưng cũng nhìn Ngọc Nguyên. Chỉ thấy Ngọc Nguyên phun đầu lưỡi ra, cái lưỡi kéo dài, rũ xuống tận cổ, nàng hoảng sợ: “Ngọc Nguyên, nàng....nàng.....”
Thanh âm của Quân Dạ vẫn trầm thấp, lạnh băng như cũ: “Nhìn thấy vui không.”
Ngọc Ngưng trời sinh đã là tiểu bạch thỏ, con kiến nhỏ nàng còn không dám dẫm, nhu mì dễ bị bắt nạt. Nhìn Ngọc Nguyên giống như quỷ treo cổ, mặt mũi xanh lè lộ ra đầu lưỡi thật dài. Nàng vui vẻ không nổi, chỉ cảm thấy sợ hãi. Nhưng nàng sợ lại chọc giận Quân Dạ nên đành phải nói: “......Ừ, vui.”
Quân Dạ ôm nàng vào trong lồng ngực, Ngọc Ngưng vừa ấm áp vừa mềm mại, ôm thật thoải mái.
Hương hoa ngọt ngào mê người của nàng khiến hàn khí của hắn thu liễm đi nhiều.
Ngọc Ngưng nhìn Ngọc Nguyên trong giây lát, nàng cảm thấy rất đáng sợ nên dời mắt đi. Được chốc lát nàng lại không nhịn được mà nhìn thêm một cái.
Ngọc Ngưng nhỏ giọng nói: “Đầu lưỡi to như vậy, thật đáng sợ.”
Quận Dạ vốn không định biến Ngọc Nguyên thành như vậy, chỉ là vừa nãy nàng ta nói lời ba hoa, nên muốn dỗ cho Ngọc Ngưng vui.
Ai biết lá gan Ngọc Ngưng lại nhỏ như vậy, chẳng những không vui mà còn không dám nhìn nhiều.
“Vậy cắt đi?”
Ngọc Ngưng vội lắc đầu: “Không...không, vẫn là để như vậy đi.”
Quân Dạ cười khẽ một tiếng: “Nha đầu ngốc.”
Rất nhanh đã tới Lý phủ. Quân Dạ hôn nhẹ lên vành tai Ngọc Ngưng, lại nói với nàng vài câu.
Ngọc Ngưng gật gật đầu.
Sau khi Quân Dạ đi, hồn phách Ngọc Nguyên cũng đã trở về. Đúng lúc đó xe ngựa vấp phải đá trên đường, Ngọc Nguyên ngồi không vững, nhất thời đập đầu vào thùng xe.
Nàng ta bị va đập đến mơ hồ, tứ chi đều cảm thấy vô lực. Thật lâu sau mới hoàn hồn lại, vừa ngẩng đầu lên thấy Ngọc Ngưng đang nhìn mình, nàng ta cười lạnh: “Thích nhìn người khác như vậy sao?”
Ngọc Ngưng vốn đang nghĩ sao đầu lưỡi của Ngọc Nguyên có thể to đến như vậy, giờ lại nhìn gương mặt dữ tợn của nàng ta. Nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ im lặng dời tầm mắt.
Ngọc Nguyên cũng cảm thấy đầu lưỡi không thoải mái, có chút đau đớn, như là bị đao cắt đi một ít.
Lúc này, xe ngựa dừng trước cửa lớn Lý phủ.
Ngọc Nguyên cảm thấy thời gian mới được lát, sao nhanh vậy đã tới Lý phủ?
Hai người vừa mới xuống ngựa đã có người đi báo cho Hoa Dương quận chúa. Lúc này, Hoa Dương quận chúa đang ở viện của Lý phu nhân nói chuyện. Nghe nói Ngọc Ngưng tới, nàng vội cho người đi tiếp đãi.
Ngọc Nguyên và Ngọc Ngưng được nha hoàn của Lý phủ dẫn vào trong. Suốt dọc đường đi, Ngọc Nguyên đều không nhịn được mà âm thầm đánh giá Lý phủ.
Lý gia có một thái hậu, chỗ đứng trong triều vô cũng hiển hách. So với Trần Vương phủ, Lý phủ còn phú quý hơn cả ngàn lần. Hành lang khúc chiết*, bốn phía cây rừng xanh um, kỳ hoa dị thảo* hiếm thấy, hương hoa nức mũi. Hai người đi qua cái đình có ao nhỏ, nước trong như gương, phản chiếu bầu trời. Lại qua một vòm cửa tròn tới bức tường trắng ngói đỏ, đây chính là chỗ của Lý phu nhân. Nha hoàn dẫn hai người vào trong. Ngọc Nguyên đánh giá khắp nơi, trong viện của Lý phu nhân còn trồng loại trúc quý hiếm, điểm thêm mấy núi đá giả. Lý gia không phải mới nổi vài năm gần đây, trong nhà có một thái hậu, cũng phải có nhiều sự tình bên trong.
*Khúc chiết: quanh co.
*Kỳ hoa dị thảo: những loài cây kỳ lạ và độc đáo.
Ngọc Nguyên nhìn mà líu cả lưỡi. Nếu so với Nam Dương hầu phủ thì đây đúng là thiên đường.
Nha hoàn đi vào trong báo: “Ngọc cô nương đã tới.”
Lý phu nhân và Hoa Dương quận chúa không biết hôm nay lại có thêm khách. Hoa Dương quận chúa chỉ mời Ngọc Ngưng, còn tưởng chỉ có mỗi Ngọc Ngưng tới. Nàng đỡ Lý phu nhân lên, vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt tươi cười của Ngọc Nguyên.
Ngọc Nguyên chào: “Quận chúa, lão phu nhân.”
Hoa Dương quận chúa nói: “Tam tiểu thư, ngươi và tứ tiểu thư mau vào đây.”
Ngọc Nguyên cười: “Quận chúa cứ kêu là Ngọc Nguyên và Ngọc Ngưng là được, không cần khách khí như vậy. Muội muội thường ở trong nhà, ít khi ra ngoài, nương ta sợ nàng không cẩn thận mạo phạm quận chúa, nên muốn ta tới đây cùng nàng.”
Ngọc Ngưng mỉm cười: “Lão phu nhân, quận chúa.”
Lý phu nhân nhìn Ngọc Ngưng, cảm thấy Ngọc Ngưng đúng là băng cơ ngọc cốt*, không giống những cô nương bình thường, mỹ mạo diễm lệ hơn người. Bà cầm tay Ngọc Ngưng: “Hài tử ngoan, ngươi đã cứu quận chúa? Ngươi chính là ân nhân của Lý phủ ra. Mai này hài tử sinh ra, nó cũng phải cảm tạ ngươi, gọi ngươi một tiếng mẹ nuôi.”
*Băng cơ ngọc cốt: là cụm từ chỉ da dẻ, dáng dấp trắng nuột mịn màng.
Ngọc Nguyên thấy Lý phu nhân thân thiết như thế, trong lòng cũng có chút ghen tị: “Lão phu nhân không cần để ở trong lòng. Quận chúa là thiên kim lá ngọc cành vàng, quận chúa rơi xuống nước, có sợ bạc mệnh cũng phải xuống cứu. So với quý thể của quận chúa nàng đâu là gì.”
May là Liễu phu nhân không có ở đây, bằng không, nghe được lời này của Ngọc Nguyên khẳng định sẽ tức đến mức ngất xỉu.
Hoa Dương quận chúa thấy Ngọc Nguyên a dua nịnh hót, trong lòng cũng cảm thấy Ngọc Nguyên thật không biết điều. Trái lại, Ngọc Ngưng thần sắc bình tĩnh, không để bản thân phải thu mình nhỏ bé, cũng không kiêu ngạo đòi hỏi.
Hoa Dương quận chúa nói: “Nước hồ sâu, Trần Vương phi đã nói sâu tới mấy chục thước, nhìn thôi cũng thấy sợ hãi. Ngọc Ngưng nguyện ý nhảy xuống cứu ta, âu cũng là cô nương thiện tâm.”
Có một số việc, miệng nói thì dễ nhưng để làm thì không hề đơn giản chút nào. Ví dụ như là Ngọc Nguyên, nói thì dễ nghe nhưng Hoa Dương quận chúa biết rõ nếu ngày đó thật sự là Ngọc Nguyên, khẳng định nàng ta không dám xuống nước cứu người.
Lý phu nhân cũng là người thông tình đạt lý, bà đã trông mong đứa con trong bụng Hoa Dương quận chúa đã nhiều năm. Hoa Dương quận chúa là người hoàng thất, lại do thái hậu tứ hôn. Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, Lý phủ cũng không thể hưu nàng. Huống chi Hoa Dương quận chúa còn là người đoan trang hiểu chuyện, được lòng Lý phu nhân.
Bà nói: “Lúc trước nghe người ta nói, có người xuống nước cứu người còn bị kéo chìm xuống. Ngọc Ngưng cô nương đúng là can đảm.”
Hoa Dương quận chúa nhớ lại ngày đó: “Lúc ở trong nước ta túm lấy Ngọc Ngưng cô nương, thiếu chút nữa cũng kéo nàng chìm theo. May là Ngọc Ngưng biết bơi mới đưa được ta lên bờ.”
Lời qua lời lại, Ngọc Nguyên thấy hai người coi trọng Ngọc Ngưng, trong lòng vừa ghen vừa hận. Chỉ muốn tìm ra chuyện gì đó để làm xấu mặt Ngọc Ngưng. Nhưng nàng ta nghĩ mãi không ra, thường Ngọc Ngưng đoan chính, không làm việc xấu cho nên Ngọc Nguyên chỉ có thể ở một bên giận dỗi.
Vốn Dĩ Hoa Dương quận chúa muốn đưa lễ vật cảm tạ Ngọc Ngưng, nhưng Ngọc Nguyên lại mặt dày tới theo. Nếu đưa lễ vật cho Ngọc Ngưng, thì lại là xem nhẹ Ngọc Nguyên. Từ những lời nói cử chỉ của Ngọc Nguyên có thể nhìn ra nàng ta là người tâm địa nhỏ hẹp.