Lời nói của Dạ Thương Minh khiến mọi người an tĩnh lại, Dạ Thương Minh mở miệng còn ai dám nghi ngờ? Trừ phi kẻ đó không muốn sống nữa.
Nghĩ tới lúc nãy có mười người, mọi người cũng không xác định, theo lý thuyết Nhan Nhiễm Tịch là một tiểu thư không được sủng, sao bên người lại có ám vệ cao cường như vậy? Cuối cùng mọi người quy kết đó là đồ cưới của Nhan Nhiễm Tịch mang tới, ai cũng không tin đây là người của Nhan Nhiễm Tịch, cho dù lời đồn không thể tin, bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến loại tình trạng này.
Nhưng ai cũng không chú ý tới hai tròng mắt khiếp sợ của Trì Ngưng Liên, hắn biết mười người đó, trong nháy mắt ai cũng không nhìn ra bọn họ có võ công cao bao nhiêu, nhưng Trì Ngưng Liên biết mười cá nhân kia công phu rất cao, bởi vì bọn họ là những người từng cứu hắn và Dạ Thương Minh, nhưng thế nào hắn cũng không nghĩ đến bọn họ lại là người của Nhan Nhiễm Tịch, ánh mắt hắn quét qua Nhan Nhiễm Tịch, nàng, đến tột cùng là loại người nào?
Lúc này có một thanh âm đánh vỡ cục diện bế tắc, Nhan Nhiễm Tịch rất rõ ràng đó là Thành vương Thượng Quan Bác Thành: "Ha ha, nơi này thật là náo nhiệt, ngay cả Hoàng Thượng cũng ở đây, là chuyện lớn gì vậy ? Bổn vương cũng đến giúp vui." Cuối cùng dừng ánh mắt ở trên mặt Nhan Nhiễm Tịch.
Lúc này Nhan Nhiễm Tịch cũng liếc mắt cảnh giác , khi đó nàng vốn nghĩ rằng có thể giải quyết Thượng Quan Bác Thành này, nhưng lúc hắc y vệ chật vật đứng trước mặt nàng, nàng đã biết Thượng Quan Bác Thành là một nhân vật nguy hiểm.
Dạ Thương Minh che trước Nhan Nhiễm Tịch, lạnh lùng trước sau như một: “Xem ra Thành vương thật nhàn rỗi.”
"Đúng vậy, gần đây vừa vặn không có chuyện gì làm, cho nên đến xem Minh vương phi." Thượng Quan Bác Thành cười nói.
Nghe thấy câu giải thích như thế, sắc mặt Dạ Thương Minh âm trầm: "Dường như Thành vương đã quên, nàng là vương phi của bổn vương."
"Chỉ là bây giờ, sau này thì không biết được." Thượng Quan Bác Thành tự tin nói.
“Sau này vẫn là như vậy." Dạ Thương Minh kiên định nhìn Thượng Quan Bác Thành.
Hai người chỉ thấy hỏa hoa chạm vào nhau, không chịu thoái nhượng một bước, rốt cục không cam lòng chỉ vậy, hai người đồng thời ra tay, Nhan Nhiễm Tịch bị Dạ Thương Minh để lên nơi an toàn, sau đó vọt đi qua.
Trong gió ngươi tới ta đi, ra tay quá nặng.
Cục diện như vậy không ai lường trước được, tuy rằng trước kia hai người đều là tranh phong tương đối, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa từng động thủ với nhau, mọi người nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch vẫn cười nhẹ như trước, không khẩn trương chút nào, giống như nàng xem việc người khác đánh nhau là bình thường, nhưng trong lòng mọi người lại suy nghĩ đúng là hồng nhan họa thủy, từ lúc Nhan Nhiễm Tịch đến đây đã xảy ra huyết án nhiều lần, nhưng hồng nhan này... Mọi người trầm mặc.
Nhan Nhiễm Tịch vẫn đạm mạc cười, cuối cùng nhìn hai người trên không trung cười sâu sắc, sau đó không nhanh không chậm tiêu sái đi tới trước mặt Thái Hậu, vân đạm phong khinh nói: "Kẻ làm bị thương người của ta, chưa có ai toàn thân trở ra."
Không chờ Thái Hậu phản ứng lại, người đã đi đến trước Cổ Điệp, nhẹ nhàng vung tay lên, những con bướm đang đỡ Cổ Điệp lập tức tản đi, trong phút chốc trên không vương phủ có ngàn vạn bươm bướm phi vũ bốn phía.
Mọi người mở to mắt nhìn cảnh tượng này, rung động thật sâu, mà Nhan Nhiễm Tịch và Cổ Điệp giống như Hồ Điệp tiên tử, không nhiễm khói lửa chốn nhân gian.
Rung động bị một tiếng nổ đánh gãy, chỉ thấy Dạ Thương Minh phi thân ôm Nhan Nhiễm Tịch vào lòng mình, lạnh lùng nhìn Thượng Quan bác thành té trên mặt đất, khóe miệng đã tràn ra máu tươi.
Mang theo Nhan Nhiễm Tịch đi về phòng, Cổ Điệp theo sát sau đó, đột nhiên cước bộ Dạ Thương Minh dừng lại, lạnh lùng nói: "Quản gia, tiễn khách."
Dạ Thương Minh hạ lệnh trục khách, ai còn dám ở lại, không chờ lão quản gia mở miệng mọi người đã thực thức thời mở miệng rời đi, Thái Hậu không hờn giận nhìn Thượng Quan Bác Thành chiến bại, cái gì đều cũng nói đi khỏi.
Một lát sau Minh vương phủ chỉ còn lại có Thượng Quan Nghị Sơ và Thượng Quan Thương Vân cùng với Trì Ngưng Liên.
Lão quản gia tiến lên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Hoàng Thượng, thất vương gia, Liên công tử, xin mời." Ý tứ thực rõ ràng , mời rời đi.
Ba người ngẩn ra , bọn họ chưa từng bị đuổi đi ra, nhưng nhìn ý tứ của Dạ Thương Minh, trong lệnh đuổi khách này, bao gồm bọn họ.
Ba người nhìn nhau, tức tối nhưng vẫn ly khai, bọn họ không dám cãi lời Dạ Thương Minh, hậu quả kia bọn họ không dám nếm thử.
Vương phủ lập tức im lặng, lão quản gia nhìn cửa phòng đóng chặt, quả nhiên, vẫn là Vương gia lợi hại.
Trong phòng, Nhan Nhiễm Tịch ngồi xuống nhìn Cổ Điệp sắc mặt tái nhợt, thản nhiên hỏi: "Sao lại không hoàn thủ?"
Dạ Thương Minh cũng rất ngạc nhiên, ngồi xuống cạnh Nhan Nhiễm Tịch, rất tự nhiên ôm Nhan Nhiễm Tịch vào lòng, ở trong ấn tượng của hắn Cổ Điệp rất lợi hại, nhưng cũng rất xúc động, cư nhiên có thể chịu đựng bị đánh một trăm bản tử, thật đúng là kỳ tích.
Cổ Điệp loạng choạng thân thể, suy yếu nói: "Cổ Điệp không nghĩ tạo thêm phiền toái cho tiểu thư."
Nhận đượcđáp án này, Nhan Nhiễm Tịch thật không biết là nên khóc hay nên cười, thản nhiên nói: "Nhưng bây giờ ngươi đã cho ta phiền toái." Cảm nhận được thân mình Cổ Điệp nháy mắt cứng ngắc, tiếp tục nói: "Ta chưa từng để bọn họ vào mắt, chẳng qua là một đám diễn hề mà thôi, nhưng ngươi lại bị thương, mấy ngày này ai chăm sóc ta ?"
Nghe thấy lời nói của Nhan Nhiễm Tịch, trong lòng Cổ Điệp lập tức sống lại, nàng biết tiểu thư sẽ không giận nàng, tiểu thư luôn cần nàng, vội vàng trả lời: "Cổ Điệp không có việc gì ."
"Ư, Khinh Âm đâu ?" Từ lức nàng vừa mới vào đã không thấy Khinh Âm.
Đương nhiên Dạ Thương Minh cũng chú ý tới điểm này, bởi vì hắn thực hiểu, mặc kệ Nhan Nhiễm Tịch ở nơi nào, là Khinh Âm ở nơi đó, trước tiên dâng một ly trà xanh, nồng đậm hương trà, thấm vào ruột gan.
Cổ Điệp nhìn mắt Dạ Thương Minh, thấy Nhan Nhiễm Tịch không nói gì thêm, đi theo nhiều năm tự nhiên hiểu được có ý tứ gì, tuy rằng không biết vì sao nàng lại thẳng thắn với Dạ Thương Minh, nhưng là vẫn nói ra chi tiết: "Khinh Âm về Ám vực."
Gật gật đầu, không hỏi gì: "Được rồi, đi nghỉ ngơi trước đi."
Cổ Điệp không cậy mạnh, nàng thực hiểu thân thể của mình bây giờ, nhưng vẫn hỏi một câu: "Tiểu thư, có muốn ta tìm một người đến chăm sóc tiểu thư vài ngày ?"
"Không cần." Nhan Nhiễm Tịch còn chưa kịp cự tuyệt, Dạ Thương Minh trước hết mở miệng : "Ta sẽ tự mình chăm sóc Tịch Nhi."
Kinh ngạc nhìn về Dạ Thương Minh, vốn Cổ Điệp đi coi như yên tâm, nhưng nghe Dạ Thương Minh nói vậy ngược lại lo lắng, chống lại con ngươi đen của Dạ Thương Minh, nhưng vẫn rời đi, thật ra nàng rất muốn nói một câu, có ngươi còn không bằng không có ngươi đâu . Nhưng nghĩ đến thân thể của mình bây giờ, vẫn không nói gì, rồi đi ra ngoài, dù sao tiểu thư nhà nàng cũng không cự tuyệt.
Trong phòng chỉ còn lại Dạ Thương Minh và Nhan Nhiễm Tịch.
Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên hỏi: "Ngươi muốn chiếu cố ta ?"
Dạ Thương Minh kiên định gật gật đầu: "Ừ, sau này ăn, mặc ở, đi lại của nàng ta sẽ toàn quyền phụ trách."
"Chuyện này thì không cần, ngươi phái một hạ nhân đến cho ta là được rồi." Nàng đúng là không có ý định để Dạ Thương Minh chăm sóc mình.