Nghe xong lời nói của Nhan Nhiễm Tịch, trong lòng Dạ Thương Minh có chút ghen tuông: "Chẵng lẽ ta còn kém hơn hạ nhân ?"
Nhan Nhiễm Tịch không rõ, nên lúc này nhìn Dạ Thương Minh, vô tội chớp chớp mắt to: "Không có."
"Vậy vì sao nàng không đồng ý cho ta chăm sóc nàng ?" Dạ Thương Minh lần đầu tìm tòi như vậy.
Ánh mắt Nhan Nhiễm Tịch tự tiếu phi tiếu: "Bình thường ngươi đều để người khác chăm sóc, sao có thể chăm sóc người khác chứ."
"Nàng không phải người khác." Bộ dáng này làm cho Nhan Nhiễm Tịch không biết nên nói gì.
Nhưng vẫn gật gật đầu đáp ứng: "Được rồi, ngươi tùy tiện đi." Nàng nghĩ nếu nàng không đồng ý hôm nay liền không có cách nào nghỉ ngơi .
Được đáp án vừa lòng , Dạ Thương Minh mỹ mãn ly khai , hắn còn có một chuyện phải làm, ngày mai là có thể mỗi ngày cùng ở với Tịch Nhi của hắn.
Đêm nay, nhất định sẽ không bình tĩnh.
Hai nơi của Minh vương phủ.
Tịch Uyển
Trong tay Nhan Nhiễm Tịch cầm chiếc ly, nhưng nước thì không có Khinh Âm, nàng thầm nghĩ chấp nhận một chút, huống hồ bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn.
Nhìn Vô phía trước, con ngươi thản nhiên mang theo một tia tàn nhẫn: "Vô, thông tri hắc y vệ đêm nay đi ám sát Thái Hậu , mang theo huynh đệ bên trong Nam Lân Quốc đi tả tướng phủ , diệt phủ." Hai chữ thật mạnh với cái chiếc ly trong tay Nhan Nhiễm Tịch tan thành bụi phấn.
Trong tiền viện
Dạ Thương Minh đứng ở bên cửa sổ, lạnh lùng nói với Băn Táng: "Đêm nay mang theo người đi tả tướng phủ , diệt phủ."
Hai người tâm tư giống nhau, nhưng Nhan Nhiễm Tịch chậm một bước, lúc Vô mang theo người tới đã là một mảnh ánh lửa, máu chảy thành sông.
Khuôn mặt sau mặt nạ nhíu lại, nói với người phía sau: "Về theo đường cũ."
Vô số hắc y nhân nháy mắt biến mất về bên trái tướng phủ, bốn phương tám hướng không biết ẩn nấp đi nơi nào.
Vô thật sâu nhìn vào trong, phi thân đi vào trong tả tướng phủ, lúc này bên trong tả tướng phủ đã không còn như ngày xưa đường hoàng lộng lẫy, chỉ có thê thảm bi thương.
Bước chầm chậm đi về phía bên trái tướng phủ, vào thư phòng, một người dính máu chật vật ngồi ở ghế trên, ánh mắt mở thật to, lỗ tai đã bị cắt, đầu lưỡi cũng bị cắt, mắt chỉ còn một , tay chân đều đã bị cắt, nhưng Vô vẫn rõ ràng cảm giác được hơi thở mỏng manh của hắn, đi về trước, nhìn ra được tả tướng đã bị dùng hình, nhưng đối phương hiển nhiên không nghĩ để hắn chết quá nhanh, còn 'Hảo tâm' cầm máu cho hắn.
Lúc này trong lòng Vô đại khái đã biết là ai làm, nhưng thật không ngờ thủ pháp này lại giống chủ tử hắn.
Nhìn mắt tả tướng toát ra sợ hãi vội vàng muốn chết, điều này làm cho Vô nghĩ đến thủ pháp của chủ tử —— muốn sống không được muốn chết không xong.
Lạnh lùng nhìn tả tướng, thật ra Vô không có ý kiến gì với tả tướng, trong lòng Vô chỉ có một người là Nhan Nhiễm Tịch, cho dù là thân nhân , bằng hữu , thuộc hạ của Nhan Nhiễm Tịch, hắn cũng không liếc mắt một cái, cho dù bọn họ gặp nguy hiểm, không có mệnh lệnh của Nhan Nhiễm Tịch hắn cũng không ra tay cứu giúp, chung quy hắn là một kẻ vô tình, nhưng tuyệt đối trung tâm, hắn có thể cam đoan này trên đời chỉ cần không có Nhan Nhiễm Tịch, như vậy thì cũng không có Vô, hắn là chiếc bóng của nàng , không có bản thể, chiếc bóng cũng không thể tồn tại .
Nhìn ra được tả tướng này còn có thể sống đến lúc trời sáng, nhưng không có khả năng cứu sống, hắn lạnh lùng rời đi, để lại tả tướng một mình đợi tử thần đến , đây là một sự trừng phạt đáng sợ.
Đến lúc hắn chết, hắn mới hiểu được thế giới này không nên đắc tội với người nào nhất, người đó là Nhan Nhiễm Tịch.
Bên kia hắc y vệ vô thanh vô tức lẻn vào hoàng cung, vừa mới vào phòng Thái Hậu, đã thấy có người ngồi ở trên giường chờ bọn họ, như sớm biết bọn họ sẽ đến vậy.
Nhìn mười hắc y nhân, thần sắc không hề kích động, cười: "Ha ha, ban đầu ta còn tưởng rằng hôm nay người tới sẽ là Dạ Thương Minh, thật không ngờ lại là Nhan Nhiễm Tịch, xem ra Nhan Nhiễm Tịch không đơn giản như vẻ ngoài như vậy, là ai gia xem nhẹ nàng.
Nhưng tính tình này thật giống Dạ Thương Minh, có cừu oán lập tức báo ngay hôm đó, đủ cuồng, nhưng vẫn rất tuổi trẻ* ." Nhìn hắc y nhân trước mắt , Thái Hậu biết đây là những người Nhan Nhiễm Tịch kêu ra lúc ban ngày.
* ý là tuổi trẻ kích động
Bị nhận ra, mười người một chút cũng không chút kích động, hắc y nhân cầm đầu lạnh lùng nhìn Thái Hậu , không nói thêm nữa mang theo người vọt lên.
Thái Hậu bình tĩnh nhìn mười người, không nhanh không chậm giờ lệnh trong tay lên , trên mặt mười người không có gì, nhưng là trong lòng cũng là kinh hãi.
Lệnh bài đó bọn họ biết (‘nhận thức’ = ‘biết’ nhé) —— Trảm Ma Lệnh.
Thái Hậu cầm lệnh bài, niệm mấy câu mơ mơ hồ hồ trong miệng, trong phòng trống rỗng đột nhiên đi ra mấy bạch y nhân, đeo mặt nạ, không thấy rõ diện mạo , trong phòng ban đầu rất rộng, lập tức trở nên nhỏ đi, hắc y vệ bắt đầucảnh giác.
Hiển nhiên Thái Hậu không nghĩ để bọn họ chết đi nhanh, không hạ mệnh lệnh, mà có chút khinh thường nói: "Hừ , muốn dùng mười tên ám vệ đến ám sát ta, Nhan Nhiễm Tịch muốn dùng tay không bắt sói sao ? Thật sự là nghĩ mình không gì không làm được sao, quả thực rất ngu xuẩn."
"Câm mồm." Hắc y vệ cầm đầu lớn tiếng quát, không ai có thể vũ nhục chủ tử ở trước mặt bọn họ, chủ tử là thần của bọn họ.
"Hừ, chẳng lẽ ta nói không đúng sao ? Hay là ngươi nghĩ đến mười ám vệ các ngươi có thể tránh được tử vong ẩn vệ của Trảm ma lệnh ?" Mỗi một lệnh bài có thể điều động tử vong ẩn vệ một phương, hơn nữa có thể dùng lệnh bài trống rỗng điều động, có thể nói tứ đại thần lệnh cũng là một cái bình khố lưu động , nghe nói mỗi một thần lệnh đều có năm trăm tử vong ẩn vệ, chỉ cần năm trăm tử vong ẩn vệ này đủ để so sánh với thiên quân vạn mã.
Thái Hậu nhìn bộ dáng của hắc y vệ, không một tia lùi bước, như đối diện họ chẳng phải nhân vật lợi hại gì.
Điểm này làm Thái Hậu rất không hài lòng, lạnh lùng châm chọc: "Sao nào , thoạt nhìn thì các ngươi đã chuẩn bị tinh thần chịu chết rồi sao."
Đối với lời châm chọc của Thái Hậu, hắc y vệ không biểu hiện ra một tia tức giận, chỉ cần không đề cập đến Nhan Nhiễm Tịch, bọn họ sẽ không di động một tia cảm xúc nào, người cầm đầu lạnh giọng nói: "Chúng ta vốn là tử sĩ, cho dù là chết cũng đã sớm chuẩn bị, ngay cả cái chết chúng ta còn không sợ, còn sợ hãi là đối thủ mạnh sao ? Ở trong mắt các người bọn họ là tử vong ẩn vệ, nhưng ở trong mắt chúng ta thì họ là địch nhân, chúng ta phải giết chết địch nhân, cho nên tới bây giờ chỉ có hai điều, sống hay chết, không hơn."
Đây là suy nghĩ trong lòng của bọn hắn, đây là mệnh của bọn hắn, vì Nhan Nhiễm Tịch bọn họ sẽ nhận mệnh, bọn họ không hối hận, bọn họ chưa bao giờ thấy mình kém hơn tử vong ẩn vệ, bọn họ được Nhan Nhiễm Tịch tự tay huấn luyện, bọn họ tin tưởng bản thân, tin tưởng Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Nhiễm Tịch từng nói với bọn họ ‘ Người dũng cảm không buông tay – Thắng’, bọn họ là kiêu ngạo của Nhan Nhiễm Tịch, bọn họ là cường giả, là vô địch .
Cho nên dù phải đối mặt với tử vong ẩn vệ, bọn họ cũng tuyệt không sợ hãi.