Quãng thời gian đầu chia xa dù ở bất kỳ phương
diện nào cũng đều là đau khổ, nhưng họ luôn tìm ra đủ mọi lý do để
vờ như mình có thể chống lại được sự dằn vặt của nỗi nhớ đó.
Một ngày, hai ngày, Vu Tiệp không dám quấy nhiễu Tấn Tuyên, anh vừa
đến đó chắc chắn có rất nhiều việc, có rất nhiều tình huống đang
chờ anh giải quyết.
Nhưng ngày nào Tấn Tuyên cũng gửi tin nhắn về, lúc nào cũng gửi lời
chúc ngủ ngon đến cô vào mỗi đêm. Vu Tiệp ngoan ngoãn ghi lại nỗi nhớ
ấy, nghe lời anh để gặp lại anh trong giấc mơ.
Một tuần sau, Tấn Tuyên sắp xếp ổn thoả mọi thứ, cuối cùng đã có
thể lên mạng chat webcam với Vu Tiệp. Nhưng máy tính của cô chưa chuyển
đến trường, mà lại có bạn trong phòng nên cũng không tiện lắm. Cô
đành chạy đến quán net tìm một phòng riêng, đợi Tấn Tuyên gọi, nhưng
anh bận việc từ sáng đến tối, thời gian được lên mạng ít đến thảm
thương. Nhưng dù bận đến mấy, trước khi ngủ Tấn Tuyên vẫn quay lại
một đoạn clip ngắn để gửi đến hộp thư cho Vu Tiệp, cô đành phải mở
xem vào ngày hôm sau.
Nhìn gương mặt Tấn Tuyên gầy hẳn đi, Vu Tiệp rất xót xa, nhưng cũng
chỉ biết cổ vũ khuyến khích anh, nở nụ cười rạng rỡ tưới tắn nhất
để anh yên lòng.
“Hôm nay GPRS hỏng rồi, anh bị lạc đường, buồn cười quá. Có điều lại
gặp được một người đẹp tốt bụng chỉ đường cho, thì ra mĩ nữ ở
Singapore cũng “cay” thật”.
Nhìn nụ cười ranh mãnh của Tấn Tuyên trong clip, Vu Tiệp không nén
được cười. Quả nhiên là đồ háo sắc, sao đi đến đâu cũng chỉ biết
đến mỹ nữ. Nhưng ngắm mãi, ngắm mãi, cô lại thấy chua xót, anh đen
quá, tóc lại dài ra, gương mặt vốn đẹp trai phóng khoáng nay sạm
nắng càng toát ra vẻ đàn phong trần khiến anh trở nên chững chạc hơn
nhiều.
“Đúng rồi, hôm nay anh đã được ăn món ăn trứ danh của Singapore, cơm gà
Hải Nam thật tuyệt vời. Nghe ông chủ giới thiệu đây là nơi năm ấy
người Hải Nam di dân đến đây lập ra. Nếu em đến, anh sẽ dẫn em đi nếm
thử”.
“Hôm nay, lúc ăn cơm, bên cạnh có một đôi tình nhân, ngọt ngào lắm”
Tấn Tuyên cúi đầu, gương mặt tỏ ra hụt hẫng và buồn bã. “Anh nhớ em.
Em có nhớ anh không? Ở đây chẳng thiếu gì, chỉ thiếu em”.
Vu Tiệp thẫn thờ nhìn Tấn Tuyên trên màn hình, bỗng thấy tim nhói lên
từng cơn. Cô cũng rất nhớ, rất nhớ anh, bầu trời trong nước vẫn xanh,
xung quanh vẫn như cũ, nhưng trong tim đã thiếu đi một góc, góc đó có
anh.
Thu đi đông đến, thời gian vội vã trôi qua, nỗi nhớ mỗi lúc một chất
chồng, tích thành một lớp dày trong tim.
Vu Tiệp chuyển tất cả video clip của Tấn Tuyên vào trang cá nhận, chỉ
cần rảnh rỗi sẽ mở ra xem lại. Nhìn gương mặt anh thay đổi từng chút
một, Vu Tiệp vừa thấy vui mừng lại vừa nhớ nhung. Quả nhiên Tấn Tuyên
là người càng gian khổ càng dũng cảm, đối diện với áp lực, anh chưa
bao giờ lùi bước mà luôn nghĩ mọi cách để giải quyết.
Trong clip nghe anh nhắc rằng, Lâm Ngữ Âm cũng chín chắn hơn xưa, không
còn là thiên kim tiểu thư õng ẹo đỏng đảnh, ra nước ngoài như biến
thành một người hoàn toàn khác. Thì ra Lâm Ngữ Âm học ở nước ngoài,
cô cũng rất độc lập, chỉ khi về nước, cô mong mỏi sự yếu đuối của
mình có thể đổi lấy tình yêu và sự quan tâm của gia đình, nhưng cô
không ngờ rằng vẫn như cũ, không chỉ cha cô không thay đổi mà cách
nhìn của Lâm Hữu Nam với cô lại càng định kiến hơn.
Vu Tiệp nhớ lại những gì Lâm Ngữ Âm làm trước kia, trong lòng cũng
dần thông cảm, kỳ thực cô ta cũng chỉ là một cô gái đáng thương.
Thế nên về sau, lần nào gặp Lâm Hữu Nam, cô cũng khuyên giải cậu bỏ
đi mối thù hận, mong cậu có ngày đối xử hoà nhã với Lâm Ngữ Âm hơn,
nhưng lần nào A Nam cũng ậm ừ cho qua chuyện.
Nhóc Trịnh và Vu Tiệp luôn giữ mối quan hệ tốt đẹp, thói quen cùng
đi, cùng về cũng chẳng thay đổi.
Nhưng gần đây nhóc Trịnh bắt đầu đau đầu. Một cô em học năm thứ hai
đã kịp thời tấn công cậu mạnh mẽ trong nửa năm cuối trước khi cậu
tốt nghiệp.
Chình mắt Vu Tiệp trông thấy cô bé đáng yêu ấy đeo bám nhóc Trịnh
mãi không buông như thế nào. Hơn nữa, lúc đầu cô bé ấy còn ngộ nhận
cô là bạn gái Trịnh Phong nên kéo theo một đống bạn học đến chặn
đường khiến Vu Tiệp bất ngờ. Tình yêu bây giờ quả nhiên phải cướp
mới có được.
“Chị và Trịnh Phong là quan hệ gì? Tại sao cứ bám dính lấy anh ấy?”
Mái tóc ngắn, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, lông mày cau lại, dáng
người còn nhỏ hơn Vu Tiệp nhưng khẩu khí lại như lãnh đạo. Đám con
gái sau lưng cô bé cũng trừng mắt với Vu Tiệp.
Vu Tiệp cười thầm, những nữ sinh thích nhóc Trịnh sao bạo lực thế
nhỉ, chẳng lẽ vì cậu nho nhã thư sinh à? Nhóc Trịnh đáng thương, nếu
cô bé này dịu dàng, ngoan ngoãn một chút thì không chừng chị đây
cũng vui vẻ nhìn hai người ở bên nhau, nhưng kiểu này thì em có chắc
cưa được cậu ấy không?
Vu Tiệp đanh mặt lại, lạnh nhạt hỏi: “Sao cô không đi hỏi cậu ấy?”
Cô bé tóc ngắn đờ người, không ngờ Vu Tiệp hỏi ngược lại nên nổi
cáu: “Bây giờ là tôi hỏi chị, trả lời đi, kiêu căng cái gì?”
Vu Tiệp nói ngắn gọn: “Chúng tôi là bạn, tôi không bám theo cậu ấy”.
Nhưng trong lòng bỗng thấy tò mò, có phải lúc đối diện nhóc Trịnh
cô bé này cũng hùng hổ như vậy?
“Được, chị tự nói đấy, bắt đầu từ ngày mai chị không được bám theo
anh ấy nữa, vì anh ấy phải ở bên tôi”, cô bé tóc ngắn hạ chiếu chỉ.
Nhìn đôi mắt lanh lợi tinh anh ấy Vu Tiệp bỗng cười khẽ, cô có thể
đoán được là nhóc Trịnh sẽ bị cô bé bức đến phát điên lên.
Quả nhiên về sau, dự đoán của cô đã được chứng thực.
Cô bé hùng hổ cố chấp kia tên là Viên Viên. Viên Viên, một cái tên
đáng yêu, Vu Tiệp vừa nhìn thấy gương mặt đau khổ của nhóc Trịnh là
biết ngay Viên Viên đã bám dính lấy cậu rồi.
“Cậu còn cười, bảo cậu cứu tôi mà cậu chuồn đi nhanh hơn ai hết”.
Đúng là quái lạ, cậu đã nói rất rõ ràng rằng cậu tuyệt đối không
thích dạng con gái cá tính, mà cô Viên Viên kia cứ bám chặt lấy cậu
không rời, khiến cậu sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Tôi còn sợ cô bé đó hơn cậu, cứ nhìn thấy tôi là cô bé lại nhe nanh
ra doạ dẫm, tôi còn chọc giận cô bé thì bị cắn trọng thương mất”. Vu
Tiệp cười, hích hích cậu. Nhóc Trịnh vẫn tỏ ra sợ sệt, đúng là tú
tài gặp binh lính, có lý cũng không nói rõ được. Với một cô bé bạo
lực như thế thì ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
“Cậu bảo tôi phải làm sao? Nói dối mà vẫn thế” nhóc Trịnh ủ rũ dựa
vào tường, bất lực thở dài.
“Biết đâu người ta lại thích cậu thật lòng, cứ thử xem?” Vu Tiệp
cười hí hí, không chừng hẹn hò một thời gian, cô bé kia thấy nhạt
nhẽo quá sẽ tự động từ bỏ cũng nên.
“Ai thèm, nếu cô bé ít nói được như cậu thì tôi còn suy nghĩ”. Nhóc
Trịnh quay sang nhìn Vu Tiệp chằm chằm.
Vu Tiệp lúng túng nhìn sang nơi khác, nhóc Trịnh à, sao phải khổ
thế? Cậu không thể cứ lấy tiêu chuẩn là cô để tìm bạn gái, như thế
sẽ làm tổn thương cô gái thích cậu thật lòng.
“Thực ra, tôi cũng thích những người cá tính như cô bé, phóng khoáng
tự nhiên, không hề giả tạo, tuổi trẻ phải như thế” Vu Tiệp dựa vào
tường ngước lên nhìn bầu trời trong xanh, bầu trời của Tấn Tuyên liệu
cũng xanh như thế? Khoé môi dần nở nụ cười.
Nhóc Trịnh nhìn thấy nỗi nhớ nhung của cô thì thở dài, phải tỉnh
lại rồi, trái tim cô không chứa nổi người thứ hai nữa. “Gần đây anh
ấy thế nào?” cậu biết Tấn Tuyên luôn gửi clip cho Vu Tiệp, nỗi nhớ
của hai người không hề giảm chút nào, tình cảm sâu sắc ấy cậu đã
được chứng kiến tất cả. Có lúc cậu rất ngưỡng mộ Tấn Tuyên, nếu
cậu quen Vu Tiệp sớm hơn thì liệu người cô quan tâm sẽ là cậu chứ?
“Càng ngày càng bận, gầy đi nhiều” nhớ đến Tấn Tuyên trong lòng Vu
Tiệp lúc nào cũng thấy có phần buồn bã.
“Tết anh ấy có về không?” nhóc Trịnh biết Vu Tiệp cũng rất mong mỏi.
“Không biết, tôi không dám hỏi” Vu Tiệp khẽ thở dài, lo sẽ ảnh hưởng
đến công việc của anh.
“Nhớ thì cứ nói với anh ấy” nhóc Trịnh vỗ thật mạnh vào trán
khiến Vu Tiệp đờ đẫn ngước lên, bắt gặp một ánh mắt rất chân thành.
“Biết đâu anh ấy cũng muốn về”.
Vu Tiệp cảm động mỉm cười rồi gật đầu, nhóc Trịnh đáng yêu, chính
cậu cũng khổ sở mà vẫn còn thông cảm cho cô, có cậu thật tốt!
Nhưng Tấn Tuyên trả lời là không về được. Tâm trạng Vu Tiệp vì thế
mà ảm đạm đi rất nhiều. Cô biết anh rất bận, biết anh có nhiều việc
phải xử lý nhưng, nhưng…bố mẹ anh rất nhớ anh, anh đã đi lâu rồi, về
một chuyến cũng được mà, hơn nữa, bận đến mấy cũng phải nghỉ ngơi
chứ.
Vu Tiệp đã ủ rũ mấy hôm, cuối cùng đã cam chịu dưới sự kiên trì an
ủi của Tấn Tuyên. Cô không nên làm phiền anh, cho dù nhớ đến mấy cũng
không thể ảnh hưởng công việc của anh được.
Cuối cùng, trường đã nghỉ đông, học kỳ sau cũng chẳng còn mấy tiết
học, các bạn của cô đều nhân kỳ nghỉ này để đến phương nam tìm
việc.
Bố mẹ cũng giục cô chuẩn bị sớm, bây giờ công việc không dễ tìm,
đừng đợi đến khi tốt nghiệp mới lo, lúc đó đã muộn rồi.
Vu Tiệp lặng lẽ nghe, lòng thầm nghĩ, có nên đi cùng nhóc Trịnh về
miền nam thăm dò xem sao không.
Nhưng không ngờ, Vu Tiệp còn chưa kịp nhắc đến chuyện đi Quảng Châu
với nhóc Trịnh thì Lâm Hữu Nam đã đột ngột tìm gặp cô.
“Gì cơ?” Vu Tiệp sững sờ nhìn Lâm Hữu Nam. Cậu có nhầm
không?
“Sao? Không vui à?” Lâm Hữu Nam thấy cô như thế thì sa sầm mặt. Sao cô lại tỏ
ra kinh ngạc quá thế, chẳng qua là cậu muốn cô đi nghỉ cùng thôi mà.
“Lúc nãy em nói là Úc á?” Vu Tiệp vẫn không tin.
“Đúng thế, năm nay em muốn đi Melbourne chơi, chị đi với em”, Lâm Hữu Nam nói
ngắn gọn, “tiếng Anh của chị tốt, vừa may làm phiên dich cho em”.
“Em…” Vu Tiệp nghẹn giọng, cười lớn, lý do quỷ quái gì thế? “Không biết tiếng
Anh thì sang đó làm gì?”
“Cô của em ở bên đó nên được ăn ở miễn phí” Lâm Hữu Nam tỏ vẻ thản nhiên.
“Khoan đã…” Vu Tiệp ngắt lời, “nhưng chị đã có kế hoạch cho kỳ nghỉ đông rồi.
Chị định đi Quảng Châu với bạn”.
“Quảng Châu có gì hay ho đâu. Mặc kệ, chị phải đi với em”. Lâm Hữu Nam bắt đầu
phát huy đặc quyền trẻ con của mình, nói lý không được thì bắt đầu lý sự cùn.
“A Nam, chị đi Quảng Châu có việc” Vu Tiệp ngao ngán nhìn cậu, cứ ngỡ cậu đã
trưởng thành rồi, sao vẫn như xưa thế.
“Năm nay, em phải thi rồi, cho em thư giãn lần cuối đi, em đã nhận lời bố, lúc
về sẽ ngoan ngoãn học mà”. Lâm Hữu Nam xị mặt, lén nhìn Vu Tiệp, dáng vẻ rất
đáng thương.
Vu Tiệp nhìn vẻ mặt cầu khẩn của cậu, bỗng thấy không từ chối nổi.
“Nhưng…nhà chị chắc chắn sẽ không cho” Vu Tiệp đành lôi gia đình ra.
“Không sao, chúng ta lén đi” Lâm Hữu Nam thấy cô dao động thì mắt sáng rỡ, niềm
vui tràn ngập gương mặt. “Chị chỉ cần trộm sổ hộ khẩu, phần còn lại em lo hết”.
Vu Tiệp đã bị A Nam ngọt nhạt dụ dỗ như vậy đấy.[haizz chị VT dễ bị dụ wa] Trời
ạ, nhất định cô đã bị sốt cao rồi, lại đồng ý đi Úc với cậu ta.
Vu Tiệp cũng không dám nói Tấn Tuyên biết, cô biết rằng nếu anh phát hiện ra
thì sẽ nhảy chồm chồm lên cho mà xem.
Thế nên chuyện Vu Tiệp ra nước ngoài, trời biết, đất biết, cô biết, A Nam biết,
ngoài ra thì thần không hay quỷ không biết. [á em bik nè ]
Lâm Hữu Nam làm thật, còn làm visa du lịch cấp tốc đến Úc cho cô nữa.
Vu Tiệp mù mờ không biết phải làm thế nào, răm rắp nghe theo Lâm Hữu Nam, tất
cả đều quá suôn sẻ khiến cô cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ, rốt cuộc có nên đi
hay không?
Lâm Hữu Nam chỉ cần thấy cô do dự không quyết là lập tức tỏ ra đáng thương, bảo
năm cậu 10 tuổi có đi một lần, về sau không được đi nữa, bà cô nói lâu quá
không gặp nên rất nhớ cậu, mà gần đây sức khoẻ bà cô không tốt, cậu cũng rất
muốn đi thăm.
Nói mãi rồi Vu Tiệp cũng mềm lòng và thế là không di dự nữa. Nhưng khi bố mẹ
hỏi đến thì cô không biết phải nói thế nào, kết quả là Lâm Hữu Nam đến cả lý do
cũng chuẩn bị sẵn cho cô, cứ thuận theo ý bố mẹ, bảo cô đi Quảng Châu, đến chỗ
bạn chơi một tuần, dù sao cũng về đúng hẹn nên họ sẽ không nghĩ ngời nhiều.
Vu Tiệp nhìn vẻ mặt nghiêm túc của A Nam thì thật sự là dở khóc dở cười, xem ra
cậu thật sự cần có người đi cùng. Thôi được, nể tình cậu đã chăm chỉ học hành,
cô đi cùng một lần vậy.
Mùng Hai Tết, Vu Tiệp đã chuẩn bị sẵn sàng, nói một tiếng với gia đình rồi xách
túi đi.
Những lời bố mẹ dặn dò khiến Vu Tiệp rất xấu hổ. Đều tại A Nam chết tiệt, hại
cô phải nói dối, nếu bị bố mẹ phát hiện chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình cho xem,
nhưng cô đã nhận lời rồi.
Vu Tiệp thấy Lâm Hữu Nam ăn mặc rất thời trang, đẹp đẽ thì bỗng thấy nhẹ nhõm,
cậu rất vui sướng, nhìn nụ cười trong ánh mắt cậu là cô biết ngay, cậu bé đáng
thương, nhất định là hiếm khi có người chịu đưa cậu đi chơi rồi.
“Vu Tiệp!” Lâm Hữu Nam hứng chí ôm chầm lấy cô, may mà cô không đào thoát tại
trận. Cậu biết cô luôn do dự, e ngại, cứ lo rằng liệu có khi nào đến phút cuối
cô lại gọi điện bảo không đi không?
“Không được gây chuyện, nếu không cả hai chũng ta đều gặp xui xẻo đấy” Vu Tiệp
nhắc đi nhắc lại.
“Tuân lệnh!” vẻ mặt đáng yêu của A Nam nghiêm túc hẳn, cậu đưa tay lên chào
theo kiểu quân đội khiến Vu Tiệp buồn cười, vì cậu mà đến Tấn Tuyên cô cũng
giấu cả việc này.
Hai người ngồi tàu đến Thượng Hải, dạo chơi ở đó một ngày, nghỉ lại một đêm.
Sáng sớm hôm sau đáp máy bay quốc tế từ Thượng Hải đến Melbourne.
Vu Tiệp lầ đầu ngổi máy bay, mà lại bay quốc tế nên tâm trạng rất kích động.
Khi ngồi yên vị xong, Vu Tiệp mới phát hiện ra đây là máy bay của hãng hàng
không Singapore. Singapore đấy, nhìn những cô tiếp viên hàng không bỗng thấy
thật gần gũi, Tấn Tuyên có phải cũng ngồi máy bay của hãng này đến Singapore
không?
Máy bay từ từ cất cánh, khi rời mặt đất, nỗi căng thẳng của Vu Tiệp cũng đã tan
biến. Thấy Lâm Hữu Nam ngồi cạnh với vẻ mặt tò mò thì cô không nhịn được cười:
“Em đã ngồi máy bay rồi mà? Sao vẫn căng thẳng giống chị vậy?”
“Lúc ấy em còn bé, nhớ gì đâu” Lâm Hữu Nam vừa nhai kẹo cao su nhóp nhép, vừa
nhấp nhổm nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Phải bay bao lâu?” Vu Tiệp ấn vai cậu xuống, tiếp viên đã thấy rồi, cậu không
thể yên tĩnh chút hay sao?
“Không biết, hỏi tiếp viên thử đi”. Lâm Hữu Nam nhìn ra phía lối đi, những cô
tiếp viên vẫn đang chuẩn bị ở khoang sau, có lẽ đợi máy bay ổn định rồi mới ra
ngoài.
“Không gấp, lát nữa cũng được” Vu Tiệp dựa vào lưng ghế, cố gắng nhai kẹo cao
su, cô thấy tai mình bị ù rất khó chịu, đến đầu cũng thấy đau.
Một lúc sau, khi tiếp viên đã ra ngoài, hướng dẫn cho mọi người thấy phải dùng
mặt nạ dưỡng khí, áo phao cứu hộ…như thế nào và cả những lối thoát cấp tốc
trong máy bay. Cuối cùng, Lâm Hữu Nam đã thấy cô tiếp viên đẩy xe thức ăn đến,
cười híp mắt hỏi: “Người đẹp, phải bay bao lâu mới đến nơi?”.
Cô gái mỉm cười đáp: “Hãng hàng không chúng tôi phải chuyển máy bay ở
Singapore, khoảng một tiếng rưỡi nữa sẽ đến đó. Máy bay đi chặng thứ hai đến
Melbourne sẽ cất cánh lúc tám giờ năm mươi phút và năm giờ năm mươi phút chiều
mai sẽ đến nơi.
Một câu trả lời rất lịch sự, nhã nhặn. Vu Tiệp lắng nghe chăm chú, nhưng lúc
nghe thấy Singapore, đầu cô không hoạt động nữa. Singapore? Họ đang bay đến
Singapore?
Vu Tiệp kinh ngạc nhìn Lâm Hữu Nam, cậu ta cũng đang nhìn vẻ mặt lỳ lạ của cô,
dần tỉnh ngộ: “Chị muốn làm gì?”
Vu Tiệp nhắm nghiền mắt, thất thần lắc đầu, dựa vào lưng ghế trở lại nhưng tâm
trạng khó ổn định được. Singapore? Họ phải chuyển máy bay ở đó, bỗng có một
giác vui mừng từ từ dâng cao. Ôi, Singapore, cô…có thể…gặp anh không?