Nghe Tấn Tuyên đồng ý đi Singapore , ông bà Tấn đều
vui sướng hỉ hả . Tấn Tuyên thấy cha mẹ mừng đến suýt nữa thì rơi nước mắt đầm
đìa thì thầm cười khổ . Thực ra,bố mẹ cũng rất đáng thương, họ kiên trì như thế
chẳng qua cũng vì muốn anh thành công mà thôi .
Cuối cùng , Tấn Tuyên và Vu Tiệp vẫn quyết định giữ kín mối tình của họ, thuận
theo kì vọng của mọi người ,Tấn Tuyên ra nước ngoài , Vu tiệp ngoan ngoãn ở nhà
học tập.
Bố mẹ Tấn Tuyên hơi lo lắng, e dè hỏi chuyện con trai và Vu Tiệp . Chỉ một câu
, Tấn Tuyên đã gạt bỏ mọi ngờ vực của họ : “Chúng con chia tay rồi”.
Trong lòng bà Tấn vẫn thấy ngại ngùng, vì bà luôn yêu quý Vu Tiệp, nếu ko vì
chồng bà khuyên rằng chuyện này có liên quan đến tương lai của con trai thì bà
cũng ko nỡ chia rẽ hai đứa . Hiện giờ thấy con trai đau lòng nói ngắn gọn như
vậy, bà càng thấy hối hận hơn .
Ông Tấn lại thấy chuyện này là bình thường, cho rằng nhà họ Vu đã khuyên nhủ Vu
Tiệp thành công, con bé dù ko hiểu biết đến đâu cũng ko nên là vật cản đường
vào lúc này . Huống hồ cô Lâm đã mở miệng , chỉ cần Tấn Tuyên có thể giúp lo
liệu mọi việc cho công ti con ở Singapore ổn thỏa , nhất định cô sẽ giúp Tấn
Tuyên giành lấy cơ hội, mà cô Lâm này lại rất yêu mến Tấn Tuyên , việc kết hôn
với nhà họ Lâm càng khiến ông hài lòng .
Tấn Tuyên thấy phản ứng của họ thì cười thầm. Thôi mặc họ vậy, tâm tư của cha
mẹ anh hiêu rất rõ, nhưng anh sẽ ko vì sự nghiệp mà hi sinh Tiểu Tiệp, cũng sẽ
ko đem tình yêu ra để đổi lấy danh lợi.
Sau khi nhà họ Vu nghe tin Tấn Tuyên đi Singapore từ nhà họ Tấn thì lặng lẽ bàn
với nhau rồi gọi Vu Tiệp về .
Quả nhiên, vừa nhìn thấy vẻ mặt u ám, buồn rầu của Vu Tiệp, họ nhận định rằng
Tấn Tuyên đã nói thật , hai người đã chia tay nhau.
Người vui nhất đương nhiên là Vu Lâm , từ lúc bắt đầu cô đã cảm thấy Tấn Tuyên
chỉ đùa vui với Vu Tiệp, với cá tính đào hoa của anh, nếu chịu dừng bước giang
hồ thì tuyệt đối cũng ko vì một cô gái vô vị, tầm thường như Vu Tiệp . Nếu cô
thua Lâm Ngữ Âm thì cũng là thua về sắc đẹp và gia thế, nhưng nếu Tấn Tuyên bỏ
Lâm Ngữ Âm để chọn Vu Tiệp thì đó là đòn đả kích cực mạnh vào lòng hư vinh của
cô, đánh chết cô cũng ko chấp nhận được .
Vu Tiệp thấy Vu Lâm cười khoái chí thì cười nhạt trong bụng, hà tất phải thế ?
Thứ mà mình ko có thì cũng ko thể để người khác cướp đi à ? (
Nhưng sau khi gia đình xác định Vu Tiệp và Tấn Tuyên đã chia tay thì vẫn khổ
công nhọc sức dạy dỗ cô, nào là cô vẫn đang đi học, đừng nghĩ đến chuyện yêu
đương , ko lo học hành, bây giờ kiếm việc rất khó khăn, nếu ko đủ bản lĩnh thì
ra ngoài xã hội sẽ bị đào thải , ...
Tất cả những lời giáo huấn ấy Vu Tiệp đều vâng dạ nghe hết ,nhưng chỉ thấy buồn
cười . Không yêu đương thì tiến bộ được chắc? Có điều, nếu ko vì tình cảm của
cô và Tấn Tuyên gây ra cơn chấn động đến thế thì chắc cô cũng ko biết cha mẹ
lại quan tâm đến mình như vậy , chỉ có điều cái họ quan tâm là tương lai cô có
tìm được việc hay không, có ăn không ngồi rồi ở nhà không? Ồ, Vu Tiệp tự cảnh
cáo mình, sao lại nghĩ cha mẹ như thế ? Họ chỉ vì muốn tốt cho cô, nhưng cái
tốt ấy lại khiến cô không chịu nổi .
Lâm Ngữ Âm nghe Tấn Tuyên nhận lời thì kiến nghị với cha mình, để cô và Tấn
Tuyên phụ trách việc marketing cho công ti con ở Singapore.
Lâm Chấn Đông vốn dĩ rất thích Tấn Tuyên, gần đây thấy anh hơi bất bình thường
, tuy ko biết lí do cụ thể , nhưng cũng may cuối cùng Tấn Tuyên đã nhận rõ
phương hướng ,ông cũng thấy yên tâm nên đồng ý ngay .
Mấy hôm nay, Tấn Tuyên tất bật làm hộ chiếu , chuẩn bị các công việc ở công ti
con, ngày nào cũng tăng ca đến tận khuya. Nhưng dù muộn đến mấy, Tấn Tuyên vẫn
phải gọi điện hoặc nhắn tin cho Vu Tiệp, chỉ có thể bày tỏ nỗi nhớ nhung trong
lúc nghỉ ngơi.
Vu Tiệp ngoan ngoãn ko làm phiền anh, hiểu rõ rằng lúc này anh đã quá căng
thẳng rồi ,nếu đã làm thì nhất định phải làm cho tốt .
Thời khắc chia ly mỗi lúc một gần.
Nhà họ Tấn mời cả nhà họ Vu đến, mở tiệc chúc mừng cho Tấn Tuyên.
Vu Tiệp cũng theo bố mẹ sang đó .
Dì Châu thấy cô thì thương xót ôm chặt, thì thầm vào tai cô: “Tiểu Tiệp, cám ơn
con”. Vu Tiệp lúng túng ôm lại, lòng hiểu rõ tâm ý bà, nhất định bà cũng rất hổ
thẹn vì hai người đã chia tay. Dì Châu buông cô ra, ánh mắt đầy ắp những lời
không thể nói , Vu Tiệp mỉm cười nắm tay bà : “Yên tâm, con vẫn ổn”.
Chú Tấn thấy cô thì mỉm cười gật gù. Thấy vậy, Vu Tiệp cũng cười chào : “Con
chào chú”.
Tấn Tuyên ra khỏi phòng, nhìn cô vẻ bình thản, khi bốn mắt gặp nhau, vẻ dịu
dàng trong mắt anh khiến tim cô ấm lại, chỉ một tích tắc thế thôi rồi sau đó
trở lại vẻ lạnh nhạt . Tấn Tuyên nhanh chóng nhìn sang người khác ,mỉm cười
chào hỏi ông bà Vu.
Vu Lâm luôn đứng cạnh Vu Tiệp để quan sát phản ứng của hai người . Nhìn mãi rồi
cũng thấy yên tâm, gương mặt Tấn Tuyên lại xuất hiện vẻ bỡn cợt hàng ngày ,
giống như mỗi lần kết thúc một cuộc tình, anh vẫn thản nhiên như cũ, như thể
thứ vừa kết thúc không phải là tình yêu, mà là trò chơi.
Vu Tiệp chỉ cần là mình như trước là được, vốn dĩ cô đã ít nói và không khiến
người khác chú ý, chỉ cần câu chuyện không liên quan đến mình thì cô có thể yên
lặng cả buổi tối.
Trên bàn ăn, bố mẹ cố ý xếp cho Tấn Tuyên ngồi xa Vu Tiệp nhất.
Tấn Tuyên ngồi xuống với vẻ bất cần, còn kéo Vu Lâm ngồi xuống cạnh mình khiến
Vu Lâm đắc ý nhìn Vu Tiệp ngồi đối diện, nhưng cô vẫn thản nhiên không nói gì .
Hai nhà đều quan tâm đến chuyện Tấn Tuyên ra nước ngoài , nhiệt tình chỉ bảo
anh phải chú ý những gì. Đặc biệt là ông bà Tấn, nói cho cùng tuy anh đã lớn
nhưng vẫn là lần đầu tiên đi xa nhà, mà lại đi lâu thế nên họ vẫn cảm thấy lo
lắng, cứ dặn dò không ngớt . Tấn Tuyên chỉ mỉm cười lắng nghe, ánh mắt không
bao giờ nhìn về phía Vu Tiệp, mà vị trí cô ngồi cũng rất dễ bị mọi người bỏ qua
.
Cơm xong, Vu Lâm kéo Tấn Tuyên về phòng xem xét những tài liệu liên quan đến
Singapore mà anh tìm được, cô thật sự rất hâm mộ Tấn Tuyên, mới vào công ti
nhưng đã được đại tiểu thư để mắt tới, bắt đầu bước vào đẳng cấp cao, tiền
lương mười mấy vạn rồi.
Vu Tiệp lặng lẽ dựa vào ban công ngắm người xe như nước bên dưới, ánh đèn màu
lấp lánh khiến người ta hoa cả mắt. Bỗng nhiên thấy một cảm giác xa lạ, còn nhớ
lần trước đến nhà họ Tấn , cô và Tấn Tuyên còn đấu khẩu với nhau, khóe môi cô
bất giác cong lên thành một nụ cười .
Chuyện đời quả thật kì diệu, không biết từ lúc nào mà Tấn Tuyên đã trở thành
người không thể thiếu trong cuộc đời cô. Cô và anh có được xem là thanh mai
trúc mã? Tuy kiểu thanh mai trúc mã này khiến mọi người rất khó hiểu, không cãi
nhau thì cũng đánh nhau, nhưng trong lúc cãi vã với anh, cô đã không tài nào
phớt lờ được sự tồn tại của anh. Thì ra, từ rất lâu rồi, Tấn Tuyên đã bước vào
trái tim cô, chỉ là khi đó cô cố chấp cho rằng Tấn Tuyên là ác quỷ của mình,
nhưng lại không ngờ ác quỷ ấy lại có ngày biến thành anh hùng, che nắng che mưa
khiến cô cảm nhận được mùi vị tình yêu .
Đột nhiên có một lực đè xuống, mùi khói thuốc quen thuộc, nhẹ nhàng cũng xộc
vào mũi cô. Lúc nào anh cũng ngang ngược, dịu dàng như thế .
Vu Tiệp không quay lại, mà tỏ ra hơi căng thẳng:”Họ vẫn ở bên trong”.
“Nên anh mới đến xin một nụ hôn trộm của mèo hoang”. Đôi môi nóng ấm của Tấn
Tuyên đã tự động áp vào sau tai cô.
Vu Tiệp dần dần quay lại, trong bóng đêm cô nhìn vào
mắt anh, ánh mắt mang nụ cười nhẹ nhàng khiến cô thấy ấm áp, cô cũng rất nhớ
anh. “Vu Lâm đâu?”
“Anh bảo cô ấy xuống lầu mua hộ bao thuốc rồi.” Tấn Tuyên khẽ chớp mắt, đối với
Tiểu Lâm chỉ cần vài câu là cô nàng sẽ ngoan ngoãn ngay. Vu Tiệp cũng không
nhịn được cười: “Anh quá đáng thật”.
“Anh vì em mới thế mà”, Tấn Tuyên nhướn môi nói .
Vu Tiệp chủ động ôm cổ anh, hưởng thụ những cảm giác xúc động do anh mang đến.
Lần nào được anh ôm xiết như thế, cô cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, yêu anh
nên cô cũng trở nên to gan mất rồi, những cảm xúc được anh gợi mở dần dần tích
tụ, đó gọi là yêu.
Vu Tiệp vẫn đang choáng váng say sưa thì Tấn Tuyên khẽ đẩy cô ra, tham lam hôn
nhẹ lên môi cô rồi bước lùi ra tựa người lên lan can.
Một lúc sau, Vu Lâm xuất hiện, ánh mắt lạ lùng , cười cợt.
Vu Tiệp thoáng nhận ra, Vu Lâm đã về. Vậy lúc nãy khi cô và Tấn Tuyên... Vu Lâm
đã nhìn thấy ư?
“Em ở đây làm gì?” Vu Lâm trừng mắt nhìn Vu Tiệp, biết ngay con bé sẽ không từ
bỏ cơ hội bám lấy Tấn Tuyên mà.
Vu Tiệp tỏ ra bình thản, quay đi, học Tấn Tuyên dựa vào lan can, phớt lờ Vu
Lâm.
Vu Lâm định nói tiếp nhưng Tấn Tuyên đã lên tiếng:”Anh đã chào từ biệt Vu Tiệp”
.
Tấn Tuyên quay lại, mỉm cười: “Không tỏ ra thù địch với con gái là nguyên tắc
của anh”. Nói xong anh khoác vai Vu Lâm rồi rời khỏi ban công.
Vu Tiệp tựa người vào lan can, không nhịn được cười khẽ. Tấn Tuyên đáng ghét
quá, sao anh lại có thể vỗ về con gái đến mức họ trở nên ngoan ngoãn như thế?
Tiếc là, anh lại xui xẻo đùa giỡn cô , còn cô chỉ chuyên cắn anh, chọc anh tức
giận, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Hôm nay, Tấn Tuyên đi.
Mọi người đều đi tiễn, trừ Vu Tiệp.
Vu Tiệp viện cớ trốn lỳ trong trường, Tấn Tuyên không nói gì, chỉ cười nhẹ.
Mọi người đều đến sân bay tiễn anh, tranh thủ những giây phút cuối cùng được ở
bên nhau.
Lâm Chấn Đông không đến tiễn Lâm Ngữ Âm vì với ông chuyện con gái ra nước ngoài
đã trở nên quen thuộc, hơn nữa lần này đi vì công việc, không cần vướng bận
nhiều, con gái lớn rồi cũng nên ra ngoài rèn luyện.
Thế nên khi Lâm Ngữ Âm thấy rất nhiều người đến tiễn Tấn Tuyên, lòng cũng thấy
hụt hẫng, tình thân trong gia đình cô lúc nào cũng nhạt nhẽo, cô thật sự rất
hâm mộ tình cảm của gia đình anh.
Tấn Tuyên đến, đưa cho cô một ly cà phê nóng: “Buồn à?” .Anh nhìn thấy vẻ cô
đơn của cô.
Lâm Ngữ Âm nhìn xuống, cố ý giấu vẻ hụt hẫng, khẽ nói:”Quen rồi”. Bỗng nhiên,
cô ngẩng lên hỏi Tấn Tuyên:”Cô bé không đến tiễn anh?”.
“Ừ!” Tấn Tuyên uống cà phê, môi vẫn nở nụ cười.
“Chắc không nỡ chứ gì?” Lâm Ngữ Âm thấy nụ cười của anh thì dần hiểu ra, anh
biết nguyên nhân Vu Tiệp không đến
.
“Tôi không muốn cô ấy khóc.” Tấn Tuyên cố tỏ ra thoải mái, nhưng không giấu
được nỗi nhớ nhung.
“Cô bé thật sự rất may mắn.” Lâm Ngữ Âm buồn bã, tình cảm sâu đậm Tấn Tuyên
dành cho Vu Tiệp khiến cô không còn cách nào khác, dù cố gắng bao nhiêu, mất
công đến mấy cũng không thể chia lìa hai người.
“Người may mắn là tôi. » Tấn tuyên nhớ đến Vu Tiệp, ánh mắt bỗng dịu dàng như
hoa nở.
Nhóc Trịnh thấy Vu Tiệp đang chăm chú đọc sách thì thấy lạ lùng, suốt buổi tối
cô chẳng nói gì.
«Có muốn uống nước ngọt không ? »,Nhóc Trịnh thì thầm hỏi.
Vu Tiệp nhước lên nghĩ ngợi : « Để tôi mua ». Nói xong không đợi câu trả lời,
cô đã xách túi chạy ra khỏi phòng tự học trong thư viện.
Nhóc Trịnh lo lắng chạy theo sau. Từ xa đã thấy cô đang cắm đầu cắm cổ chạy,
nhóc Trịnh không lên tiếng, chỉ bám theo.
Vu Tiệp đã chạy qua tiệm tạp hóa rồi, cô định đi đâu? Nhóc Trịnh ngờ vực chạy
theo.
Cuối cùng, Vu Tiệp cũng dừng lại ở vườn hoa, tay chống vào gốc cây, thở hổn
hển. Nhóc Trịnh tiến lại gần, đến cạnh cô gọi khẽ: “Vu Tiệp!”.
Vu Tiệp cúi đầu, chỉ mải thở, có lẽ chạy mệt quá nên ho sặc sụa, tiếng ho mỗi
lúc một lớn. Nhóc Trịnh lo lắng khẽ vỗ lưng cô, quan tâm hỏi:”Vu Tiệp, sao
thế?”
Vu Tiệp đột ngột xoay người cậu đi, tì mạnh đầu lên vai cậu, hơi thở đứt quãng:
“Cho tôi mượn”.
Nhóc Trịnh đờ ra, không một phản ứng. Vu Tiệp làm sao thế?
Phía sau văng vẳng âm thanh như nức nở, nghẹn ngào. Vu Tiệp khóc ư ? Nhóc Trịnh
lo lắng định quay lại thì bị Vu Tiệp giữ chặt, vùi mặt vào vai cậu, tiếng khóc
mỗi lúc một lớn.
Nhóc Trịnh không biết đã đứng như thế bao lâu,chỉ biết mảng áo trên vai đã ướt
đẫm, cảm giác mát lạnh đó cũng như nỗi thê lương trong lòng, cậu dần hiểu ra,
hôm nay là ngày Tấn Tuyên đi,cậu chợt thấy chơi vơi. Dù Vu Tiệp ngụy trang ra
vẻ thản nhiên và bất cần, cô vẫn không chống lại nỗi đau trong lòng.
Vu Tiệp khóc rất thương tâm, cô không dám đi tiễn Tấn Tuyên, sợ mình sẽ sụp đổ
ngay khi anh bước qua cửa. Diễn xuất có tốt mấy cũng không che giấu được nỗi
đau trong lòng, mà Tấn Tuyên lại đi cùng người con gái khác. Cho dù anh an ủi
thế nào, cô vẫn để tâm đến việc đó. Những người yêu nhau luôn hẹp hòi ích kỉ,
cô không thể phóng khoáng nhìn họ đi cùng nhau, cứ nhớ đến việc Tấn Tuyên sắp
đi, cảm giác buồn đau lại giày vò cô. Nếu đi tiễn, nhất định cô sẽ mở miệng giữ
anh lại
.
Tấn Tuyên, không bao giờ được quên em, cho dù chỉ một chút cũng không được ! Vì
em sẽ dùng mỗi giây mỗi phút trong tương lai để nhớ anh, cho đến khi anh quay
về !