Vu Tiệp đứng trong gian phòng của khách sạn
Newman, bỗng có cảm giác thật không còn gì để nói, tại sao lần nào
cô và Tấn Tuyên hẹn nhau cũng đều ở trong khách sạn? Cảm giác thật
kỳ quặc, như đang lén lút yêu đương vậy, họ đâu thảm tới mức này.
Nhưng họ đúng là rất đáng thương, gia đình hai bên đều không chấp nhận
cho họ yêu nhau, không ở nhà được, rạp chiếu phim lại đông người, quán
cà phê cũng không tiện, nơi duy nhất yên tĩnh chỉ có khách sạn.
Tấn Tuyên chỉ tấm gương trên tường, cười khổ: “Lần trước đấm vỡ
gương, suýt nữa thì bị khách sạn liệt vào danh sách đen”.
Vu Tiệp vô cùng hổ thẹn, cô đã khiến Tấn Tuyên đau lòng đến mất bình
tĩnh mới đấm vỡ tấm gương đáng thương đó. Lúc ấy, cô cũng rất đau
buồn, cô ngỡ chỉ cần khiến Tấn Tuyên hận mình thì sẽ không bị bó
buộc nữa. Nhưng cô quá ngây thơ, cho dù anh có được sự nghiệp thì vết
thương trong lòng đến bao giờ mới khép miệng?
Tấn Tuyên kéo Vu Tiệp ngồi xuống giường, rồi cả hai người cùng ngã
nhào xuống. Vu Tiệp hoảng hốt kêu lên, định bỏ chạy nhưng lại bị Tấn
Tuyên ôm chặt, nụ cười của anh mỗi lúc một tươi rói.
“Đã hứa sẽ ở với anh mà”.
Cô nghẹn lời, nỗi hổ thẹn tự trách đã khiến cô không chống cự nữa.
Tấn Tuyên dần áp sát lại, khẽ hôn lên khoé môi cô, nụ cười hài lòng
mỗi lúc một rạng rỡ, mèo hoang ngoan ngoãn thật đáng yêu!
Anh dựa người vào đầu giường song song với Vu Tiệp, tay khẽ ve vuốt
khuôn mặt cô, hài lòng ngắm sắc hồng dần hiện lên: “Em cũng muốn anh
đi à?”
Vu Tiệp xấu hổ ngước lên, thấy mắt anh toát lên vẻ nghiêm túc thì
gật đầu: “Chắc là chuyện tốt mà”.
“Đi xa như thế anh nhớ em thì biết làm thế nào?” ngón tay Tấn Tuyên
chu du trên mặt cô như máy dò tìm tự động, hút hết sự mịn màng của
da thịt cô.
“Có điện thoại, mạng internet mà”. Vu Tiệp dần quen với sự đụng chạm
của anh, cơ thể dần thả lỏng hơn.
“Điện thoại dù có ngọt ngào, đường fax dù có an ủi, cũng chẳng
bằng được ôm em trong vòng tay…” Tấn Tuyên khe khẽ ngân nga giai điệu bài
Em thân yêu sao không ở bên cạnh anh của Giang Mỹ Kỳ, âm thanh trầm buồn
như máy hát đang vạch từng đường qua chiếc đĩa hát, trầm trầm và ấm
áp. Vu Tiệp thấy lòng mình rung động, ánh mắt cũng dịu dàng hẳn.
“Anh muốn thu nhỏ em lại rồi đặt vào túi áo, sát bên trái tim, để
anh lúc nào cũng cảm nhận được trái tim của em”. Giọng nói Tấn Tuyên
mỗi lúc một trầm, đôi môi cũng từ từ cúi xuống đặt lên môi cô.
Vu Tiệp bị anh đè xuống giường, gần như toàn bộ cơ thể anh đều áp
lên người cô, hai đôi môi dính sát vào nhau, dịu dàng, ấm áp, thoải
mái đến mức khiến họ muốn rên rỉ, tuy trong lòng vẫn muốn phản
kháng yếu ớt vì sợ ràng sự đụng chạm thân mật này sẽ kéo đến
những bước sau.
Tay Tấn Tuyên đặt lên eo cô, dần xiết chặt lại, ngón tay linh hoạt du
ngoạn trên cơ thể cô, cảm giác mềm mại đó khiến môi anh càng tham lam
hơn, anh không nỡ buông cô ra, chỉ cần nghĩ đến gần hai năm không được
ôm, không được hôn cô, anh đã thấy hụt hẫng, bơ vơ đến nỗi muốn hét
thật to. Tại sao anh chỉ mới hưởng thụ hạnh phúc có được cô mà đã
phải lìa xa nhanh đến thế, anh thật sự không nỡ…
Vu Tiệp bị Tấn Tuyên đè chặt, cánh tay rã rời vòng qua cổ anh, mùi
hương của anh bao bọc khiến cơ thể cô như uống phải “thuốc mềm xương”,
cô rên rỉ yếu ớt, đôi môi anh mỗi lúc một mãnh liệt, bàn tay cũng
càng lúc càng tự do, làn da như không còn là của cô nữa, mỗi nơi anh
chạm đến đều như sôi sục lên. Đầu óc cô vô cùng hỗn loạn, nhưng lý
trí còn sót lại đang kêu gào nhắc nhở cô, mau bảo ngừng, ngừng lại,
cơn điên cuồng tiếp theo đó sẽ huỷ diệt cô thành tro bụi.
Tấn Tuyên vẫn tiếp tục hưởng thụ cơ thể cô một cách không biết chán,
nhớ đến sự tiếp xúc thân mật lần trước chưa đến đâu, mà cảm xúc
mềm mại tuyệt vời ấy sau khi tan đi rồi càng trở nên rõ ràng sâu sắc
hơn bao giờ hết, anh rất muốn…rất muốn mọi nơi ngọt ngào, đẹp đẽ
trên cơ thể cô.
Đôi môi Tấn Tuyên dần dần rời khỏi đôi môi cô, những nụ hôn dịu dàng
tiếp tục đi xuống dưới, đốt cháy xương quai xanh của cô, cổ áo phông
dần tuột xuống vai, lộ ra bờ vai tròn trịa mềm mại, anh hơi nheo mắt,
nhìn gương mặt cô đang mơ màng, như thật mà cũng như ảo. Ôi, mèo hoang
quyến rũ quá, anh cắn mạnh vào vai cô một cái, Vu Tiệp run rẩy toàn
thân, không kìm được rên rỉ khe khẽ.
Tấn Tuyên nhìn vào đôi mắt hé mở của cô, cười ranh mãnh: “Thích anh hôn
em thế này không?”
Vu Tiệp đỏ bừng mặt, khẽ nhắm mắt lại, e thẹn không biết phải phản
ững thế nào. Lý trí bảo cô phải lắc đầu, nhưng cơ thể lại vô cùng
thành thực, cô thích cảm giác được anh ôm chặt thế này, sự thoả mãn
mất đi rồi lại có khiến cô muốn rơi nước mắt, cứ muốn được nằm mãi
trong vòng tay anh.
“Không thích?” Tấn Tuyên cao giọng “Thế này thì sao?” rồi anh cắn mạnh
hơn vào hõm cổ Vu Tiệp khiến cô rụt cổ lại, cảm giác tê dại khắp
toàn thân. Anh vừa hỏi vừa đưa tay vuốt eo khiến cô run rẩy.
Vu Tiệp đau khổ rên rỉ, tay nửa đẩy nửa chặn anh lại, cơn nóng hừng
hực lạ lẫm ấy khiến cô thấy hoảng loạn. “Đừng!”
Tấn Tuyên cười hì hì, tuy cô nói đừng nhưng phản ứng cơ thể lại rất
thành thực, mỗi lần run rẩy đều đáp ứng nhiệt tình sự khiêu khích
của anh. Tay Tấn Tuyên chậm rại luồn vào áo cô, vừa chạm đến da thịt
mềm mại của cô lập tức anh nóng hết người, càng tham lam lần mò lên
trên. Vu Tiệp run rẩy cảm nhận sự tiếp xúc chân thực ấy, làn da bị
anh chiếm đoạt từng tấc một, cô căng thẳng nắm tóc anh, yếu ớt khẽ
gọi: “Tấn Tuyên!”.
Đôi môi Tấn Tuyên lại trở về môi cô, quyến luyến không rời, anh khe khẽ
nói: “Em có biết là năm em 13 tuổi, anh đã bắt đầu khao khát có ngày
được hôn em như thế này không?” Tiếng nói ấy vang lên bên tai cô, 13
tuổi? Vu Tiệp hé mắt nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của anh, cô không hiểu.
Nụ hôn dịu dàng của anh vẫn còn vờn nhẹ trên môi, trên mặt cô, giọng
nói như ngân nga: “Mùa hè năm ấy, em và Tiểu Lâm đi bơi, anh và đám
Cường Tử cũng đi. Lúc ấy thấy em mặc áo bơi ngồi bên hồ cười đùa,
anh…đột nhiên có phản ứng. Đêm ấy, anh đã nằm mơ thấy em”. Nói xong
Tấn Tuyên chăm chú nhìn vào mắt cô.
Người Vu Tiệp nóng ran, dần hiểu ý trong ánh mắt anh. Mười ba tuổi,
năm ấy cô học lớp 8, mà anh lại…lại có cảm giác với cô. Mặt cô nóng
bừng, quả nhiên là đồ háo sắc, cô vẫn còn nhỏ thế mà anh lại có
tà niệm rồi.
Tấn Tuyên nhìn rõ vẻ xấu hổ của cô, khoé môi nhướn lên, tay khẽ đặt
lên ngực khiến cô run bắn người. “Lúc ấy, em đã dậy thì rồi, giống một
đoá hoa hàm tiếu e ấp. Quảng thời gian đó hầu như đêm nào anh cũng mơ
thấy em. Nhưng em vẫn còn quá nhỏ, lần nào thấy em anh cũng có cảm
giác tội lỗi nặng nề, nhưng trong lòng lại cực kỳ mong muốn em
trưởng thành nhanh lên”. Tấn Tuyên cúi xuống liếc nhìn gò ngực căng
tròn của cô, nói tiếp: “Bâu giờ em đã trưởng thành rồi”
Vu Tiệp đỏ bừng mặt, Tấn Tuyên, anh luôn đùa giỡn với cô, chẳng lẽ
là do thích cô ư? Nhưng tại sao lúc nào cũng có con gái xuất hiện
cạnh anh, gieo giắc tình cảm khắp nơi? Cô chua xót buộc miệng: “Thế
mà anh còn ôm ấp hết cô này đến cô khác”.
Tấn Tuyên cúi xuống hôn chụt lên môi cô: “Chờ đợi dài như thế, đương
nhiên anh phải tập luyện để sau này chỉ phục vụ mình em” nụ cười toe
toét của anh trông thật ranh mãnh.
Vu Tiệp cau mày, toàn những lời lừa phỉnh, rõ ràng chính anh muốn
hưởng phúc nhân gian mà lại còn bạo biện. Cô đưa tay chặn mặt anh
lại, không cho anh hôn nữa.
Tấn Tuyên bị chặn lại nên đành dồn sức vào bàn tay, khẽ xiết chặt
khiến cô run bắn người, chụp lấy bàn tay anh vẫn còn ở dưới áo rồi
trợn mắt nhìn anh.
Tấn Tuyên nhìn cô vẻ vô cùng thất vọng: “Anh vẫn chưa ăn no”.
Vu Tiệp cười khẽ, lúc anh giở thói vô lại đúng là bó tay thật, nhưng
cô lại vô tình yêu nụ cười ranh mãnh của anh mất rồi. Sau khi biết anh
luôn yêu mình thì cô có cảm giác ngọt ngào như uống mật vậy, cô không
cầm lòng được, nhổm dậy đặt lên môi anh một nụ hôn.
Tấn Tuyên ngắm đôi mắt cong cong vui vẻ của cô thì cảm động vô cùng.
Tiểu Tiệp, người anh yêu nhất, cuối cùng đã toàn tâm toàn ý nằm
trong vòng tay anh. Anh ôm chặt lấy cô, dựa vào nhau không nỡ rời, chắc
chắn đây là cảm giác hạnh phúc rồi, cho dù chỉ ôm nhau thật chặt
nhưng cũng khiến anh cảm thấy vô cùng thoả mãn.
Tấn Tuyên ôm Vu Tiệp dựa vào đầu giuờng, khẽ vuốt ve tay cô: “Anh
quyết định đi Singapore”.
Vu Tiệp bàng hoàng, tuy đã biết mọi người đều mong muốn thế, nhưng
khi nghe chính anh nói ra, tâm trạng cô vẫn thấy hụt hẫng: “Như thế là
tốt”.
“Em yên tâm, anh và Lâm Ngữ Âm sẽ không có gì đâu, anh đã nói rõ rồi,
cô ta chỉ muốn lợi dụng anh để đổi lấy sự tín nhiệm của Tổng giám
đốc Lâm thôi”. Tấn Tuyên khẽ hôn cô vẻ an ủi, anh không muốn cô lo lăng.
“Cô ta thích anh” ai cũng thấy, mà chú Tấn cũng hài lòng với Lâm Ngữ
Âm.
“Anh chỉ yêu em” Tấn Tuyên ôm chặt cô, vuốt ve cánh tay cô. Cô phải tin
tưởng anh mới được.
“Bố anh cũng thích cô ta” Vu Tiệp vẫn không kìm được.
“Ông không quyết định được. Chỉ hai chúng ta phải chịu đựng nỗi đau
khổ vì nhớ nhung thôi” đó điều anh không muốn cô phải chịu đựng nhất.
“Em…không sợ, chỉ cần anh ổn là được” Vu Tiệp lật lòng bàn tay anh
ra, vẽ vẽ lên đó.
“Tiểu Tiệp, ngoan ngoãn đợi anh về”. Tấn Tuyên hôn cô, chỉ muốn cô hoà
vào xương cốt anh, tan vào máu để anh mang theo bên mình.
“Vâng!” Vu Tiệp khẳng định chắc chắn. Bỗng dưng cô thấy tim mình dâng
lên cảm giác chua xót vì ly biệt.
Nếu tình yêu của họ đã mặc định phải trải qua sóng gió, thế thì
coi như dùng sự chia ly hai năm để thử thách vậy. Cô nguyện chờ đợi,
cũng nguyện cược Tấn Tuyên chỉ yêu mình cô.