Mộ Dung Thế Gia Chi Hoa Sự

Chương 6: Chương 6




Ta luyện võ tư chất không bằng nương, lại sợ chịu khổ, hơn nữa bị mọi người nuông chiều, bởi vậy võ nghệ của ta rất là yếu kém. Phụ thân nói, hy vọng ta đi ra ngoài nhiều sẽ học hỏi được thêm kiến thức, học hỏi thêm kinh nghiệm, hi vọng sẽ phát sinh nhiều chuyện để đánh nhau với đám tà đạo, không cần hại người, chỉ cần tự bảo vệ mình được.

Năm thứ nhất chúng ta du lịch dọc theo sông Trường Giang, đương nhiên là A Thát cũng đi theo . Các ca ca cũng không phải là lương thiện gì, sau khi thoát ly khỏi tầm mắt của trưởng bối thì cũng hùa vào với ta làm mấy chuyện xấu. Kỳ thật, bọn hắn nhìn thấy ta khi dễ A Thát thì cũng đều vui vẻ.

A thát đọc sách của người Hán được vài năm, cũng đã học được sự giảo hoạt của người Hán, bây giờ đã có thể che được tính lang, nhưng mà giữ im lặng mặc kệ cho ta khi dễ.

Lấy ví dụ điển hình, ví dụ như việc chải đầu, đó là việc hết sức rườm rà đương nhiên ta không thể làm phiền đến các ca ca của ta. Thế là ta ra lệnh cho A Thát tết tóc cho ta, nếu dám làm đau ta hoặc là kéo đầu của ta, ta liền kê đơn thuốc trừng phạt hắn. Hắn trải qua vài lần chết đi sống lại mới có thể học được cách dùng mấy ngón tay cho linh hoạt để tết tóc cho ta. Trên đường đi, ta nhân tiện xem hắn như nô lệ luôn.

Ta biết, hắn thường từ một nơi bí mật gần đó hung tợn nhìn chằm chằm vào ta, muốn tìm thời cơ muốn trả thù ta, nhưng mà ai sợ hắn chứ? Có các ca ca, còn có A Sỏa, hắn muốn tìm cơ hội trả thù xem ra còn khó hơn lên trời.

Ngày tết, ta đúng hẹn trở lại kinh thành, ở đó một tháng, ta mỗi ngày đều tiến cung để chơi với Hoàng đế ca ca.

Ta đem những hiểu biết bên ngoài về từng cái từng cái kể cho Hoàng đế ca ca nghe, hắn nghe xong thì nước miếng chảy ròng ròng, hắn nói không muốn làm hoàng đế nữa, muốn theo ta cùng đi du ngoạn. Nhưng mà, hắn cũng chỉ là nói mà thôi, hắn là hoàng đế, có nhiều chuyện quốc gia đại sự phải xử lý, hắn sao có thể yên tâm mà đi ra ngoài du ngoạn.

Một tháng sau, ta và hoàng đế ca ca tạm biệt. Hắn ôm ta, vỗ về ta dặn dò: “Liễu Liễu, lần này đi, về sớm một chút, đừng bắt Hoàng đế ca ca chờ đợi đến năm năm lâu như vậy a.”

Lòng ta đã sớm bay ra bên ngoài, cho nên ta chả cần biết gì, chỉ biết gật đầu, “Ừ, được.”

“Liễu Liễu, không cần miễn cưỡng, ngươi phải thật tâm đáp trả ta.” Hoàng đế ca ca nâng cằm của ta lên, ánh mắt âu yếm nhìn ta.

Mặt ta bất giác liền đỏ ửng lên, “Ừ, Hoàng đế ca ca, ta nhất định sẽ sớm một chút quay trở về, kỳ thật, ta ở bên ngoài cũng rất muốn về với Hoàng đế ca ca.”

Hoàng đế ca ca vừa lòng khẽ nở nụ cười, cúi đầu xuống, đưa mặt đến trước mặt ta, chóp mũi gần như chạm tới chóp mũi của ta. Hơi thở nóng rực phả lên mặt ta, biểu cảm trên mặt có vẻ là lạ, giống như là đang say rượu vậy.

Ta cứng người không dám động đậy, khẽ hỏi: “Hoàng đế ca ca, ngươi làm sao thế? Như vậy trông rất quái lạ.”

Hắn giống bừng tỉnh, thở dài một hơi, nhè một bên mặt mà đặt lên đó một nụ hôn.

Ta bụm mặt, cũng có chút cảm giác nóng bừng giống như say rượu.

Hoàng đế ca ca lại thở dài, buông ra ta, khẽ đến bên chậu nước vốc nước lên mặt, ngây người một lúc, sau đó nâng lên khuôn mặt ướt sũng lên nói: “Ai da, ngươi đi ra ngoài du ngoạn cũng tốt, bằng không, trẫm sợ chính mình sẽ không nhẫn nại được đến khi ngươi trưởng thành.”

Ta rất muốn biết hắn rốt cuộc là nhẫn nại cái gì, nhưng mà khi đó, không khí có chút là lạ, cho nên ta liền nhịn xuống không có hỏi.

Về nhà kể lại cho phụ thân nghe, chỉ có chuyện Hoàng đế ca ca hôn ta là ta chưa nói.

Phụ thân tâm sự nặng nề, nói: “Liễu Liễu, ngươi kỳ thật cũng không cần hàng năm đều phải trở về, nhân lúc này đi, trên đường hội lãng phí thêm nhiều thời gian hơn nữa đi. Cái gọi là tướng ở bên ngoài, quân mệnh cũng không thể sai khiến, Hoàng đế ca ca thương ngươi như vậy, cũng sẽ không bắt tội ngươi.”

Ta gật gật đầu, tuy rằng cảm thấy được phụ thân mưu đồ gì đó, nhưng đối với ta cũng không hại gì, cho nên ta liền chấp nhận.

Ta đi theo các ca ca du lịch. Về sau ta cũng không trở về hàng năm nữa. Mỗi lần giử thư cho Hoàng đế ca ca ta đều giải thích, hết bức thư dài ngoằng này đến bức thư dài ngoàng khác, sau đó kéo thêm 17 caca của ta nhảy vào, cùng nhau bôi ấn xanh đỏ kí tên làm chứng.

Năm thứ hai, ta rốt cục cũng biết được ý đồ của phụ thân, hắn cùng nương năm ấy lại đi Tây Dương. Lúc ta biết thì ta lại đang ở Tân Cương, có chắp cánh bay về cũng không kịp .

Khẳng định là nương dở trò, nàng sợ ta đòi đi theo, về sau sẽ không có chuyện để khoe cho nên mới cố ý kêu phụ thân gạt ta đừng trở về. Nương là xấu nhất!

Các ca ca an ủi ta nói rằng nơi này rất gần sa mạc, có thể đi xem thăm quan mấy quốc gia lâu đời, sau đó tiện đường đi đến nơi Văn Thành công chúa được gả đi để xem núi tuyết. Những chỗ này nương cũng chưa đi qua, về sau đem ra khoe, chắc chắn ta cũng sẽ không thua. Thế cho nên ta đây mới an tâm ở Tân Cương chơi đùa.

Chúng ta xem qua vài di chỉ, chứng kiến sự thịnh vượng của quốc gia cổ, đi qua con đường tơ lụa, rồi lại đi đến sông Hoàng Hà.

Mấy người chúng ta, đi đến đâu cũng thấy có rất nhiều các cô nương xinh đẹp. Các ca ca của ta bộ dạng cũng không tệ, cho nên dọc theo đường đi đã trêu chọc được rất nhiều bông hoa xinh đẹp. Có mấy lần, ta trộm nhìn thấy các ca ca cùng cô nương núp sau tảng đá hôn môi, ta tự nhiên nhớ đến cái lúc Hoàng đế ca ca ở trên gương mặt ta hôn một cái, bất giác mặt nóng lên. Ta hình như cũng đã lờ mờ nhận ra ý tứ của Hoàng đế ca ca.

Ta xem Dân tộc Duy Ngô Nhĩ phục sức rất đẹp, cho nên cũng đi kiếm một bộ để mặc, sau đó tết từng túm tóc của ta lại thành hình đuôi sam.

Ta là ngoại tộc nhưng khi ăn mặc như bọn họ xem ra cũng rất được, A Thát nhìn ta đến ngây người. Ta đá hắn một cước, mắng hắn: “Tử Thát Tử, nhìn cái gì vậy?”

Hắn lại khôi phục lại ánh mắt lang sói, hung tợn nhìn ta.

Tuy rằng ta còn nhỏ, nhưng lại rất xinh đẹp, tuy là ngoại tộc những cũng có kẻ truy ngựa ở phía sau ta hát: “Phương xa cô nương đây, ngươi xinh đẹp, hình ảnh đó đã chiếm cứ cả trái tim ta.”

Bị những người như vậy nhiệt liệt ái mộ, ta cũng có chút đắc ý, cười híp mắt, sau đó dùng một chút tiếng ngoại tộc vừa mới học đáp trả lời, “Lòng ta vốn đã có người, hắn so với các thiên thần thật sự rất giống nhau, các ngươi ai so ra thì cũng đều kém hắn.”

Nếu đem Hoàng đế ca ca so với đám tiểu tử này thật sự là quá khập khiễng, nghe ta đáp xong cả lũ đứng đó ngây người, nhân cơ hội ta vung roi thúc ngựa chạy đi mất, bọn họ có đuổi cũng không kịp. Trong lòng cữ nghĩ đến Hoàng đế ca ca uy phong tuấn tú đang ở Bắc Kinh chờ ta, ta liền cảm thấy rất đắc ý, rất đắc ý.

Chỉ chớp mắt, đã thấy có cô nương nhìn A Thát mà ca hát. Hắn ở nhà của ta được ăn ngon cho nên dáng người cũng rất tốt, trong khi ở nơi ngoại tộc này thì diện mạo của hắn cũng không bị xem như quái dị, cho nên sự hoan nghênh cũng không kém so với các ca ca, thường có cô nương nhìn hắn bằng ánh mắt tình tứ.

Nhưng mà cái tiểu nô lệ này dám can đảm có ý muốn đánh Hoàng đế ca ca, ta làm sao có thể để cho hắn khoái hoạt? Ta nhất khẽ giật dây cương cưỡi ngựa chạy đến bên cạnh hắn, dùng ná bắn cho hắn mấy viên đạn thuốc “mắt miệng méo xẹo”. Chỉ chốc lát, hắn đã trương ra bộ mặt đáng sợ y như lúc trước khiến cho vị cô nương kia kêu thảm mà chạy xa khỏi hắn.

Tam ca khẽ lắc đầu sau đó chạy qua cho hắn thuốc giải, hắn lại khôi phục nguyên lai bộ dáng, nhưng mà sai đó cũng không cô nương nào dám tới gần hắn.

Ta ở một bên ha ha cười, hắn căm hận nhìn ta, cắn răng nói: “Ngươi là ác ma.”

Ta giơ lên roi dọa hắn một chút, “Vậy ngươi chính là ác ma nô lệ, ta sẽ cho ngươi sinh hoạt tại địa ngục.”

Ta dọc theo đường đi cứ lấy việc trêu chọ A Thát làm vui. Dần dần thành quen, thập nhị biểu ca (anh họ thứ 12) từng khuyên ta, “Liễu Liễu, dù là con thỏ mà ngươi áp bức nó quá nó cũng cắn người, huống chi hắn vẫn là một con lang. Ngươi hoặc là thả hắn, hoặc là giết hắn. Ngươi như vậy nhục mạ hắn, rồi sẽ có một ngày hắn cắn lại ngươi.”

Ta lơ đểnh, “Sợ cái gì? Hắn có thể đánh được ta sao? Ngay cả A Sỏa hắn cũng đều đánh không lại, ta chỉ cần dùng một ít dược là có thể làm cho hắn không động đậy .”

Các ca ca khác cũng nói: “Đúng vậy, còn có chúng ta bảo hộ Liễu Liễu, chẳng lẻ còn sợ cái ngốc tiểu tử kia có thể dám làm gì sao? Cứ để Liễu Liễu cao hứng đi.”

Thập nhị biểu ca lo âu thở dài, không nói cái gì nữa. A Thát đem ánh mắt cừu hận hướng nhìn về ta.

Ai biết báo ứng liền nhanh như vậy mà đến chứ, ta đã quên trên đời còn có ông trời, nếu như ông trời muốn chỉnh lý ta, thì dù nhiều ca ca như thế nào cũng bảo hộ không nổi

Lúc chúng ta đang đi núi tuyết thì gặp tuyết lở, ta bị tuyết đẩy vào một cái vết nứt trong lòng núi. Ta sau khi hôn mê tỉnh lại, phát hiện các ca ca cùng A Sỏa cũng không ở đây, chỉ có A Thát đang lườm ta bằng ánh mắt giống như lang sói. Ta bất giác lo sợ, trên tay hắn cầm câu chủy thủ (dao găm), trong khi ta bị hắn dùng mảnh vải trói lại, ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy được.

Ta biết hắn muốn giết ta không phải một ngày hai ngày, phỏng chừng là có chạy cũng không thoát. Không nghĩ nay trước mặt thối thát tử có thể đánh rơi thể diện, cho nên ta trừng mắt nhìn hắn nói: “Tử Thát Tử, ngươi nếu dám để cho ta chết thì dù có bất kì chuyện gì xảy ra, ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha ngươi.”

Hắn cầm chủy thủ để trước mặt của ta, hung tợn nói: “Tiểu yêu nữ, ngươi cũng có ngày hôm nay. Ta hôm nay thật muốn khắc hoa trên mặt của ngươi, sau đó ta còn muốn đi giết Hoàng đế ca ca của ngươi.”

Ta quật cường trừng mắt nhìn lại hắn, cố gắng cầm cự không cho nước mắt chảy xuống, “Ngươi cho dù có muốn xách giày cho hoàng đế ca ca cũng không xứng, hắn nhất định sẽ báo thù cho ta.”

Trong mắt của hắn hiện lên tức giận, “Chết đã đến nơi còn già mồm.” Hắn giơ lên chủy thủ.(BB: sao giống ăn giấm chua quá nhỉ….)

Cuối cùng, ta biết ta khó thoát cho nên ta nhanh chóng nhắm hai mắt lại. Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy chủy thủ hạ xuống.

Mở mắt ra nhìn hắn, hắn vẫn oán hận nhìn ta, nói, “Ta không giết nữ nhân. Ngươi ở chỗ này chậm rãi chờ chết đi.”

Hắn dùng chủy thủ phá băng, hướng lỗ thủng đi ra ngoài.

Cuối cùng ở đây chỉ còn lại có ta, lúc đó ta thấy sợ hãi lắm, nước mắt rốt cục cũng chảy ra. Ta nghĩ tới Hoàng đế ca ca, cha mẹ, các ca ca còn có nhiều người thân. Không thể tưởng được ta muốn làm gì thì làm, sống vui vẻ khoái lạc đến bây giờ, nhưng lại vô thanh vô tức chết ở chỗ này.

Ta càng khóc càng lớn, sau đó bống nhiễn có hai tay đem ta ôm lấy, cởi bỏ những mảnh dây buộc trên người của ta. Ta khóc khàn cả giọng, hai mắt đẫm lệ mông lung, cũng không cần biết là ai, chỉ cảm thấy giống như nắm được một phao cứu mạng, bổ nhào vào lòng hắn dùng sức khóc.

Ta khóc được một chặp, người kia cũng không nói gì, chỉ ôm ta vỗ về, khiến cho tâm của ta bắt đầu ổn định.

Ta khóc xong, lau khô lệ, vừa nhấc đầu lên mới phát hiện người kia dĩ nhiên là A Thát. Không biết khi nào thì bộ dạng hắn lại cao lớn như vậy, ôm ta giống như ôm tiểu hài tử, diễn cảm trên mặt không hiểu sao lại là đau lòng.

Ta biến sắc, dùng sức đẩy ra hắn, “Tử thát tử, ngươi dám chiếm tiện nghi của ta.” Một bên đưa tay tìm kiếm túi dược.

Hắn cũng thay đổi sắc mặt, giơ ra một cái gói to, nhìn ta, “Là tìm cái này sao?”

Ta nhìn nhanh qua cái túi, chính là túi thuốc của ta, ta ngưng tay không tìm kiếm nữa, oán hận nói: “Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Hắn lên giọng mỉa mai, “Hừ, người nếu không có mấy thứ này, ngươi cũng chỉ là một nữ nhân vô dụng thôi.”

Hắn nói đúng, hiện tại ta không có dược, không có A Sỏa, không có các ca ca. Lúc trước bởi vì sợ gặp bất trắc, cho nên ta đã dấu biểu ca dạy cho hắn Mộ Dung gia nội công tâm pháp, hắn tu luyện rất chuyên tâm, căn bản cũng tốt, hiện tại võ công cũng cao hơn nhiều so với ta, cho nên ta chỉ có thể để mặc hắn xâu xé. Tự nhiên lại nghĩ đến các ca ca, cũng không biết là chết hay sống, ta bất chấp mặt mũi, nhịn không được bèn khóc rống lên.

Hắn tức giận nói: “Nữ nhân chính là phiền toái, không biết ở đâu lại có nhiều nước mắt như vậy?” Nhưng nói thì nói, hắn vẫn nhẹ nhàng đưa khăn tay đến trước mặt ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.