Mộ Dung Thế Gia Chi Hoa Sự

Chương 7: Chương 7




Hắn lôi kéo ta đi ra khỏi nơi này bằng 1 khe hở nhỏ, lúc này đã là xế chiều, mặt trời đã ngã về tây, chung quanh tuyết trắng mờ mịt, ngay cả 1 bóng ma quỉ cũng không thấy. Ta đoán hắn chắc chắn là đang sợ hãi sẽ có một ai đó trở về cứu ta.

Chúng ta dựa vào mặt trời để xác định phương hướng, hướng về phía chân núi mà đi. Ta sau khi bị ngã xuống, cả người đều đau, đi được 1 chút là cảm thấy rất mệt mỏi đau đớn. Hắn than thở một câu “Đúng là nữ nhân phiền toái”, sau đó ngồi xổm xuống ở phía trước ta nói, “Leo lên, ta cõng ngươi.”

Thể lực của ta thật sự lúc này rất yếu, cũng không còn hơi sức để đi tiếp, tự nhiên hắn lại nguyện ý cõng ta khiến cho ta cảm thấy hắn cũng tốt lắm. Ta ghé vào lưng hắn thầm nghĩ, ta trước giờ vẫn tác oai tác quái, hiện tại lại phải nhờ vả tên nô lệ này cứu mạng, tất cả những thứ ta đem theo cũng đều rơi vào tay hắn. Càng nghĩ càng không cam lòng, cũng không để thèm để ý đến cái cổ của hắn đen thui, liền kê miệng cắn một cái.

Hắn đau đến mức cứng đờ cả người, tay vẫn vững vàng nâng lấy ta, cắn răng nói: “Tiểu yêu nữ, ngươi nếu khỏe như vậy thì tự mình xuống mà đi.”

Ta thật sự không nghĩ rằng chính mình sẽ tự đi, nếu ta mệt chết thì tên thối thát tử này chắc sẽ rất vui sướng, ta khẽ nói, “Hừ, chung qui cũng sẽ có một ngày ta báo thù .”

Trời tối dần, hắn nhanh chóng tìm được một cái sơn động tránh gió, đem ta đặt xuống.

Rất nhiều đồ vật này nọ ta đều đánh rơi khi tuyết lở, may mắn thay hắn luôn mang theo bên mình một gói lương khô to, sau đó lại có thêm 1 khối tuyết, thế là chúng ta tay cầm lương khô, tay cầm khối tuyết, vừa ăn vừa liếm tuyết thay cho nước. Ta trong lòng có chút lo âu, ăn thật sự không vô, kỳ quái nhất chính là cái tên tham ăn như quỷ kia cũng chỉ ăn chút xíu.

Chỉ chốc lát trời đã hoàn toàn tối sầm, ở những vùng phụ cận có tìm cũng không thấy củi để nhóm lửa, chúng ta dần chìm vào trong bóng đêm. Ta vừa lạnh lại vừa sợ, tay túm góc áo của hắn nhất quyết không buông. Nhưng mà nhất quyết cũng không chịu mở miệng gọi hắn ngồi gần hơn chút nữa.

Hắn khẽ đụng đến tay ta, nhất quyết dùng sức đem ta kéo vào trong lòng hắn. Ta sợ tới mức liều mạng giãy dụa, “Buông, tử thát tử, ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi nếu không muốn chết cóng thì im lặng đi.” Hắn mở rộng vạt áo, đem ta đặt ở trong lồng ngực của hắn.

Hắn tựa lưng trên vách động, đem tay chân của ta ôm trọn vào trong ngực, không cho ta chạm đến mặt đất hoặc động vào vách động. Tư thế này của chúng ta thật sự là mờ ám vô cùng. Ta cho dù có đanh đá đến mấy cũng chỉ là một Tiểu cô nương, cho tới bây giờ cũng không có cùng nam nhân thân mật như vậy, ngay cả hoàng đế ca ca cũng chưa từng, cho nên ta bất giác liền bị kích động, khẽ nức nở, giọng nói yếu đuối vô lực ngăn hắn lại, “Ngươi, ngươi buông.”

Hắn vẫn không buông tay, nói: “Ngươi yên tâm, cho dù trên đời này nữ nhân đều chết sạch, ta cũng sẽ không làm trò đó với yêu nữ nhà ngươi.”

Lời thì nói như vậy, nhưng ngày hôm sau khi ta tỉnh lại, ta thấy mình vẫn ở hắn trong lòng hắn, lại phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm ta, lại là ánh mắt giống lang sói, thật sự là không phải cừu hận.

Ta nghĩ đến tối hôm qua chính mình lại có thể ở trong lòng hắn ngủ, đỏ bừng mặt. Hắn cũng không thèm nhìn ta, khẽ buông ra ta, đứng lên đi ra ngoài động, sau đó quay sang đưa cho ta lương khô, hung tợn nói: “Mau ăn đi, ăn xong rồi đi tiếp.”

Vẻ mặt hắn lộ ra nét hung thần, ta thật cũng không biết xấu hổ, cũng hung hăng trừng mắt nhìn lại, vừa nhìn vừa mở gói lương khô to.

Ta ở trong lúc ăn vẫn có cảm giác hắn đang nhìn ta, nhưng cứ mỗi khi ta quay lại nhìn, thì hắn lại đang nhìn nơi khác, nhưng mà mặt có chút hồng.

Hắn cõng ta trên lưng hướng chân núi mà đi. Trời nhanh chóng tối dần, khí hậu cũng trở lạnh, hơi thở của hắn có chút nặng nề, trên người cũng dần nóng lên, bước chân có chút lảo đảo. Hắn tối hôm qua cứ như vậy mà ôm ta, ta đối với hắn cũng có chút cảm kích. Vỗ vỗ vào hắn, “Ngươi để ta xuống dưới đi.”

Hắn đem ta buông xuống, hỏi: “Ngươi lại muốn làm gì?”

Ta đưa tay, “Đem túi thuốc lại đây cho ta.”

Hắn cảnh giác, nhanh chóng giữ lấy cái túi, “Đừng mơ.”

“Đừng có nghĩ ta xấu thế, ngươi đang bị bệnh, cần phải nhanh chóng uống thuốc.” Thấy hắn còn do dự, ta nóng nảy, “Ngươi muốn chết cũng đừng liên luỵ ta, ngươi bị bệnh, ai cõng ta xuống núi. Nhanh lên, đưa đây!” Nói xong liền phi đến bên người hắn, nhanh chóng cướp lấy túi thuốc.

Hắn có thể cũng là bệnh nên hồ đồ, để mặc cho ta lấy ra túi thuốc, ta nhanh chóng lấy ra “trì gió lạnh” dược (thuốc trị cảm lạnh) đưa tới miệng hắn, “Mau uống đi!” Hắn nhanh chóng há mồm nuốt vào viên thuốc.

Chờ hắn nuốt xong, ta làm mặt quỷ, “Hừ, tử thát tử, mới vừa rồi ăn độc dược có ngon không? Ta đã có cơ hội báo thù .”

Trên mặt hắn hiện ra nét thất vọng xen lẫn đau khổ, đưa tay ôm lấy cổ ta, ta bị bóp cổ đến mức nghẹn thở, dùng sức đẩy tay hắn nhưng cũng không lối thoát.

Nước mắt ta không ngừng rơi xuống, trong lòng thật sự cảm thấy hối hận nếu phải chết. Ta chỉ là doạ nạt hắn một chút, không nghĩ tới việc hắn lại muốn giết ta.

Hắn lại buông lỏng tay ra, thực thương tâm nói: “Ngươi chung quy vẫn là lòng dạ rắn rết.”

Ta ngã sấp ở trên mặt tuyết, hít lấy hít để không khí, vừa ủy khuất lại vừa phẫn nộ, nắm lấy tuyết khối lớn hướng phía hắn mà ném, “Tử thát tử, làm ơn mắc oán, dược đắt tiền như vậy, xa hoa như vậy ta cho ngươi uống, thế mà ngươi lại muốn hại ta.”

Hắn vẻ mặt ngẩn ra, hiện ra sắc mặt vui mừng, “Không phải độc dược?”

Ta oán hận nói: “Ta thực hận rằng đó không phải độc dược! Ngươi đúng là đồ nhát gan! Quỉ sợ chết!”

Hắn đưa tay kéo ta đứng lên, biện hộ: “Ta không sợ chết!”

Ta đứng dậy, cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu, dùng sức đánh hắn, “Tử thát tử, lấy oán trả ơn, ngươi chính là người nhát gan, đồ đần, đứa ngốc. . . . . .”

Hắn thần tình áy náy, đưa tay vuốt ve cổ của ta, “Xin lỗi, trách ta không tốt. Bây giờ còn đau không?”

Lúc trước dù cho ta có như thế nào làm nhục hắn, hắn đều chỉ là trừng mắt lang sói nhìn ta, quyết không chịu thua, nhưng bây giờ trong lúc này, bàn tay hắn chạm vào làn da ta thật sự có cảm giác là lạ.

Ta khẽ ôm lấy cổ, “Ngươi bị bệnh gì? Vì sao lại không mắng ta là yêu nữ , cũng không còn hung tợn trừng mắt nhìn ta?”

Hắn lại dùng ánh mắt ôn nhu nhìn ta: “Ta hiện tại đã biết, ngươi tâm địa cũng không xấu xa đến như vậy, đương nhiên là sẽ không chửi mắng ngươi. Hiện tại cũng chỉ còn hai người chúng ta, về sau chúng ta không cần cãi nhau nữa.”

“Hừ, ai nói chỉ còn hai chúng ta, các ca ca của ta nhất định là không có việc gì. Cho nên ta cũng không cần để ý ngươi.”

A Thát bệnh tình cũng không có tăng thêm. Nhưng mà ta phát hiện A Thát mỗi lần ăn cơm chỉ ăn một chút, nhưng mà lại cứ đi tìm hang chuột để bắt chuột, thậm chí hắn còn muốn ăn cả con chuột. Ta thật sự cảm thấy rất ghê tởm nhưng cũng cố gắng kiềm chế cảm xúc, hỏi hắn vì sao lại không ăn lương khô.

Hắn nói: “Cũng không biết đến lúc nào mới có thể có người đến cứu, ngươi thân mình quý giá, không giống ta, ăn cái gì cũng được. Cho nên về điểm này, lương khô vẫn là nên tiết kiệm để ngươi từ từ ăn.”

“Chẳng lẽ từ bữa đến giờ ngươi không ăn là muốn để dành cho ta ăn sao? Ngươi là đôi chân của chúng ta, ngươi phải ăn nhiều một chút mới có sức để cõng ta, có như vậy mới có thể đi nhanh tìm kiếm mọi người. Mau ăn đi!” Ta cũng không nghĩ tới hắn lại lo lắng cho ta như vậy, tuy rằng vẫn là giọng điệu hung tợn nhưng không biết như thế nào ta lại cảm thấy thật ấm áp.

Chúng ta cứ như vậy cũng không có ai nói thêm với ai câu nào. Hắn đem những thứ đồ của ta trả lại cho ta.

Đúng giờ ngọ, khi mặt trời chiếu trên mặt tuyết trắng chói lọi, ta cố gắng chịu đựng sự đau lòng, đem cái khăn lụa Hoàng Đế ca ca tặng cho ta cắt thành hai nửa, cho hắn một nửa, “Che mắt lại, bằng không sẽ bị choáng vì ánh sáng của tuyết .”

Ngẫm lại tự nhiên lại cảm thấy xót của, ta ở trên lưng hắn, khẽ cúi đầu nói vào lổ tai hắn, “Đều là bởi vì ngươi, bằng không ta cũng không cần hủy chiếc khăn lụa này.”

Hắn nói: “Chờ về sau, ta sẽ bồi thường cho ngươi.”

Ta hừ lạnh một tiếng: “Ngươi bồi thường nổi sao? Đây là cống phẩm của Tây Dương cống nạp được dệt bằng băng tơ tằm, cả Đại Minh này trừ ta cùng Hoàng Đế ca ca ra thì dù cho ngươi có tiền cũng mua không được.”

Hắn thanh âm rầu rĩ nói: “ Hắn có thể cho ngươi cống phẩm, ta cũng có thể cho ngươi. ”

“ Hừ, xàm ngôn ! ” . . . . . .

Hắn hiện tại là người quan trọng nhất cho nên ta sợ hắn nhiễm bệnh, đem túi thuốc lấy ra thuốc bổ cho hắn uống. Thật sự là không muốn để cho hắn ăn con chuột, lương khô cũng buộc hắn phải ăn. Hắn thật ra vốn là không có bệnh gì nặng, cho nên đến ngày thứ tư, lương thực đều hết, thuốc cũng không còn cho nên ta cũng ngã bệnh.

Ta ghé vào lưng hắn mê man thiếp đi. Hắn sợ ta ngủ quá nhiều, cho nên cứ liên tục cùng ta nói chuyện. Hắn kể về những chuyện trước đây của hắn, kể về người nhà của hắn, những chuyện đó rất không thú vị, thế là hắn lại hát, giọng hát lại khàn khàn, làm cho ta không có cách nào có thể ngủ được.

May mắn thay, đến ngày thứ năm, chúng ta rốt cục cũng gặp được các ca ca, bọn hắn cũng coi như may mắn, bằng vào võ nghệ cao siêu cho nên đều thoát hiểm. Nhưng mà lại không thấy A Sỏa, ta thật chỉ mong nó không có việc gì, không biết nó có thức ăn để ăn hay không.

Các ca ca chứng kiến cảnh A Thát bước đi tập tễnh trên lưng lại cong theo ta đang hấp hối, từ từ xuất hiện, bọn hắn đều khóc.

Thập nhị biểu ca nói: “ A Thát, là ta đã hiểu sai về ngươi. Liễu Liễu, chúng ta không nên để cho ngươi như vậy mạo hiểm, chúng ta về nhà đi. ”

Ta chỉ nghĩ, rốt cục có thể không phải nghe A Thát hát nữa, ta cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.

Ta ngủ một mạch mất nửa tháng, sau khi tỉnh lại mới biết tỉnh lại mới biết mình nằm đã nửa tháng. Các ca ca cũng yên tâm để cho A Thát chăm sóc ta. Hắn mỗi ngày đều bế ta đi ra ngoài phơi nắng, cho ta uống thuốc, buổi tối còn gác đêm cho ta ngủ. Ta là bệnh nhân cho nên tâm tình buồn bực, tính tình cự kì dễ thay đổi, thường hay ném đồ vào hắn, đánh hắn, nhưng hắn cũng không có mắng ta, khi dễ ta, lại còn luôn nhẹ lời an ủi ta. Hắn biến thành như vậy ta cũng không nỡ lòng nào ngược đãi hắn nữa, cho nên ta đối với hắn cũng có chút ôn hoà, hắn vì thế mà tâm tình rất tốt, vui vẻ ra mặt, đối với ta chiếu cố ngày càng tận tâm.

Hắn hầu hạ ta chải đầu, ở trên gương đồng ta cuối cùng cũng phát hiện thấy trên khuôn mặt thô lễ của hắn tràn đầy ôn nhu, thật cẩn thận vuốt ve tóc của ta, tựa hồ giống như là đang nâng niu vật rất trân quí, giống như là sợ chỉ cần mạnh tay một chút liền vỡ nát.

Trước khi ta ngủ, hắn thường ngồi hát dân ca quê hắn cho ta nghe, làn điệu thê lương, ca từ cổ xưa, nhưng khi hắn hát nghe lại rất xúc động. Ta tuy rằng chẳng bao giờ thèm để ý tới nhưng kỳ thật ta cũng thích nghe. Tiếng ca đó theo ta đi vào trong mộng, làm cho ta ngủ cũng thật sự an tâm.

Một thời gian sau khi sức khỏe của ta hồi phục mới tiếp tục lên đường, nhưng mà A Thát vẫn cứ như cũ, ôm ta vào lòng bế đi. Ta nằm trong ngực hắn cảm thấy rất ấm áp và rộng lớn, cánh tay cũng rất mạnh mẽ, mặc kệ đường đi có nhiều gập ghềnh nhưng mà hắn luôn che chở ta làm cho ta không cảm thấy xóc nảy.

Các ca ca cũng bắt đầu tận tâm hết sức dạy cho A Thát võ công cùng y thuật.

Ta hướng các ca ca kháng nghị, các ca ca lại nói: “ Các ca ca không thể bảo vệ ngươi cả đời, A Thát là một người tốt, đáng để phó thác ngươi cho hắn. ”

A Thát thật sự rất chiếu cố ta, đi theo các ca ca khắc khổ học tập, vẫn là dùng ánh mắt lang sói nhìn ta, nhưng trong ánh nhìn đã không còn cừu hận.

Ta cũng không phải đứa trẻ ngây thơ, ta hiểu ánh mắt của A Thát. Trước kia, Hoàng Đế ca ca cũng dùng ánh mắt này nhìn ta. Nhưng mà năm đó, ta thật sự là không hiểu Hoàng Đế ca ca có ý tứ gì

Thừa lúc chúng ta dừng lại tạm nhỉ chân, ta nói với Thập nhị biểu ca: “ Biểu ca, để cho A Thát trở về đi. ”

Thập nhị biểu ca nói: “ Liễu Liễu, ngươi hẳn là đã nhìn ra, A Thát hắn đối với ngươi có tâm ý, ngươi hiện tại cũng không không ghét hắn đúng không? ”

Ta thấp giọng nói: “ Nhưng mà ta đã đáp ứng Hoàng Đế ca ca, về sau sẽ ở bên cạnh hắn . ”

Thập nhị biểu ca nói: “ Lời hứa hẹn của tiểu hài tử, làm sao có thể xem là thật. Ngươi cần phải suy nghĩ cho kĩ. ”

Sau khi thập nhị biểu ca rời đi, ta ngửa mặt lên nhìn trời và núi khẽ thở dài, vừa quay đầu lại đã thấy A Thát đứng ở dưới bóng cây, hung tợn trừng mắt nhìn ta.

Ta nhìn hắn, liếc mắt một cái, “ Làm gì thế? Muốn làm ta sợ chết à ? ”

Hắn đi đến trước mặt ta, “ Ta sẽ không bao giờ rời đi . ” Nói xong liền nổi giận đùng đùng.

Trước kia hắn muốn chạy trốn, trốn cũng không thoát, hiện tại ta như thế nào đuổi hắn, hắn cũng không đi. Các ca ca cũng không tiếp tục đứng về phía ta, tất cả đều giúp đỡ hắn, còn nói ta không đúng. Hắn đã học xong y thuật của nhà ta cho nên cũng không sợ ta chơi xỏ hắn nữa.

Ta cố ý ở trước mặt hắn nói Hoàng Đế ca ca thật là tốt, hắn nghe xong rất tức giận nhưng trước sau như một, vẫn là không chịu rời đi,đã thế còn nói: “ Hoàng đế ca ca của ngươi so với ngươi lớn tuổi như vậy, đã muốn trở thành một lão nhân, hắn không có sức lực để cùng ngươi đi du sơn ngoạn thủy. Nhưng mà ta thì có thể, ngươi muốn đi, ta sẽ cùng ngươi đi. ”

Ta tức giận nói: “ Nói bậy, Hoàng Đế ca ca không phải lão nhân, ngươi ngay cả một cái đầu ngón tay của Hoàng Đế ca ca cũng không sánh bằng. ”

Hắn chịu đựng tức giận, nói: “ Hắn sẽ không vì ngươi mà vứt bỏ ngôi vị hoàng đế, ngươi nếu ở cùng với hắn, cũng chỉ có thể thấy hoàng cung thật nhàm chán. Hắn lại còn có hoàng hậu cùng các phi tần, ngươi chỉ có thể ngồi chờ đến khi hắn nhớ tới, lúc đó ngươi mới có thể gặp mặt hắn. Ngươi nếu chọc giận hắn, hắn còn có thể đem ngươi đuổi tới lãnh cung. Trong khi ta vì ngươi đến nhà cũng có thể không trở về, ta suốt đời này sẽ chỉ thích mình ngươi, mặc kệ ngươi đối với ta phát cáu hay là làm chuyện xấu, ta đều thích ngươi. . . . . .”

Ta bịt hai cái lỗ tai lại, “ Ngươi câm miệng, ta không thích nghe ngươi nói bậy. ” Nhưng mà trong lòng ta lại không thể không thừa nhận, những lời hắn nói đều đúng, mấy năm nay ta ở bên ngoài cũng có không quay về, theo bản năng chính là đang trốn tránh chuyện gặp lại Hoàng Đế ca ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.