Kiêu ngạo? Vui mừng?
Hai mắt Nam Khiếu Hoàn nhìn chằm chằm hộp gỗ trên bàn, bên tai, lời nói của Nhâm Tông Cẩm vẫn bồi hồi không dứt, trong đầu, ký ức năm xưa càng thêm rõ ràng, giống như tất cả chỉ mới là hôm qua.
Từ khi còn nhỏ, y chỉ biết, mẫu thân rất không thích mình. Sự ghê tởm và chán ghét không hề che giấu trong đôi mắt mẫu thân, từng khiến cho y thức trắng cả đêm. Nhưng cũng là đôi mắt đó, khi nhìn đại ca, lại hàm chứa vô vàng cưng chiều. Y không biết, rõ ràng bọn họ đều gọi nàng là nương, tại sao lại có sự đối xử chênh lệch như vậy? [Uyển: đọc đoạn này thật đau lòng..]
Rốt cục có một lần, y lấy hết dũng khí, níu giữ góc áo của phụ thân, dùng thanh âm nhỏ đến gần như không thể nghe thấy hỏi: “Có phải... Mẫu thân... Hận hài nhi hay không?”
Khi đó y còn rất nhỏ, căn bản chưa hiểu được ý nghĩa thật sự của chữ “hận”, chỉ là đọc được trong sách và nghe các thị nữ nói, mới biết được chữ này.
Nhâm Thanh thật lâu sau cũng không trả lời y, chỉ nhìn bóng dáng nữ tử ở cách đó không xa mà thở dài, bàn tay xoa tóc y run nhè nhẹ.
Đến năm y mười một tuổi, y mới biết được ngày đó, phụ thân vì sao lại thở dài.
Mẫu thân hận y, bởi vì trong cơ thể y chảy dòng máu của Nhâm Thanh. Mà mẫu thân yêu thương đại ca, bởi vì đại ca là con riêng của nàng với người nàng yêu.
Buổi tối bất ngờ đó, đến tận khi Nhâm Thanh và Nhâm Tử Dật đều đã rời đi thật lâu, hai hài tử trốn ở trong thư khố vẫn chưa thể hoàn hồn.
Sau đó, khi đại ca gặp y, nụ cười ấm áp trước kia đã không còn. Bọn họ gặp nhau trên hành lang, lại lướt qua nhau như người xa lạ, trầm mặc lạnh như băng. Thời điểm Nhâm Thanh khen ngợi kiếm pháp của y, người nọ cũng chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, lật xem quyển sách trên tay, giống như không hề nghe thấy...
Tình huống như vậy kéo dài hai năm, khi y mười ba tuổi, y rời nhà học nghệ, khi cáo biệt phụ thân, lại ngoài dự đoán được đại ca đem ngọc bội đặt vào trong tay.
...
Mà hiện tại...
Nam Khiếu Hoàn động động ngón tay, xoa hoa văn điêu khắc trên hộp gỗ, lông mi rũ xuống, thanh âm khô khốc, vẫn như cũ trả lời: “Ta không thể nhận.”
Thân thể Nhâm Tông Cẩm run lên, hoàn toàn không tin, đã nói đến nước này, người trước mắt vẫn có thể cự tuyệt. [Vu Diệp said: “Best cứng đầu đó”]
“Trang chủ Ngự Kiếm Sơn Trang là ngươi, mà mấy thứ này, là thuộc về trang chủ.” Giọng nam trầm thấp nghe không ra cảm xúc, trong đôi con ngươi đen có thứ gì đó chợt lóe qua, nhưng lại quá nhanh, không hề lưu lại chút dấu vết nào.
Nhâm Tông Cẩm nhìn y thật lâu, nghĩ đến ánh mắt si ngốc nhìn bội kiếm của Nhâm Thanh lúc trước khi chết, trong lòng không khỏi đau xót, ý cười nhạt trên khóe miệng nháy mắt phủ đầy u ám bi thương.
Hắn mở miệng định nói thêm gì đó, nói cái gì cũng được, nhưng mà vừa mở miệng, chất lỏng ấm nóng đỏ tươi rốt cục áp chế không được nữa mà trào ra khỏi miệng hắn.
“Thiếu gia!” Nhâm Hách hô lên một tiếng, cấp tốc bước lên đỡ hắn, lấy ra khăn tay từ trong ngực áo người đang loạng choạng, giúp hắn lau vết máu bên môi. Cảm nhận được sự run rẩy và mồ hôi lạnh của Nhâm Tông Cẩm, Nhâm Hách luôn luôn trầm ổn nhất thời gấp đến độ hai mắt đều đỏ, hướng ra ngoài cửa rống to: “Nhâm Thu! Lấy dược lại đây!”
Thiếu niên vẫn luôn đứng nghe ở góc tường vội vàng tìm ra dược bình, tiến nhanh vào, vây quanh ở trước mặt Nhâm Tông Cẩm, vừa rưng rưng khóc vừa uy dược.
Nhâm Tông Cẩm tựa vào lồng ngực Nhâm Hách, cả người ướt mồ hôi lạnh, khóe miệng dính máu, hai mắt vẫn như cũ nhìn hắc y nam nhân trong tầm nhìn, dần dần, mí mắt càng ngày càng nặng, bóng người cũng trở nên mơ hồ không rõ...
“Phụ thân...”
Trước khi rơi vào vô tận hắc ám, một tiếng gọi thật khẽ thoát ra khỏi miệng hắn.
Trong mộng, hắn gặp được Nhâm Thanh.
Không phải hình hài tiều tụy của những ngày tháng cuối đời kia, mà là một “Ôn Nhu Kiếm” Nhâm Thanh anh tuấn cao ngất, khí vũ hiên ngang.
Nhâm Thanh mỉm cười sờ đầu hắn và đệ đệ, sau đó đem khẩu quyết tầng thứ nhất của Huyền Thiên Tâm Pháp giảng dạy cho hai người.
Hắn thấy Nhâm Thanh mặc một thân áo trắng, múa kiếm giữa trời tuyết, hoa mai giao hòa cùng hoa tuyết, trời đất yên tĩnh, chỉ có bóng dáng một mình hắn, di thế độc lập, giống như thần tiên.
Phụ thân...
Ta thực xin lỗi người...
Hắn nghiêng ngã lảo đảo quỳ xuống ở cách người nọ không xa, nước mắt rơi xuống nền tuyết.
Ta đã nghĩ rằng mình có thể... Ta đã nghĩ rằng mình có thể... Nhưng mà... Không được...
Tay sáp nhập thật sâu vào băng tuyết, lạnh lẽo thấu xương theo từng ngón tay chui vào tim phổi.
Ta thực xin lỗi người, thực xin lỗi A Tranh...
Nước mắt làm mơ hồ tầm nhìn, hắn nghe thấy người nọ dừng múa kiếm, hướng hắn đi tới.
Vuốt ve ôn nhu, tựa hồ có thể dễ dàng đem cái lạnh thấu xương tủy kia xua tan hết.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh sáng chiếu vào mắt, xuyên thấu nước mắt, hắn nhìn gương mặt quen thuộc kia...
Phụ thân...
Hắn khẽ gọi, vươn tay ra, muốn chạm đến nụ cười xa xăm kia...
“Ngươi tỉnh?”
Giọng nam trầm thấp nhẹ nhàng vang bên tai, Nhâm Tông Cẩm nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn nam nhân đang cầm khăn giúp hắn lau mồ hôi trên trán.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, động tác của Nam Khiếu Hoàn dừng lại, sau đó đứng dậy, đem khăn bỏ vào thau nước bên cạnh: “Ngươi... Vì sao nhất định muốn ta quay trở về?”
Vấn đề này tựa hồ chỉ là lơ đãng nhắc tới lại làm cho Nhâm Tông Cẩm giật mình, đại não vốn có chút hoảng hốt nháy mắt tỉnh táo lại. Loại ngữ khí này... Loại hành động này... Hắn nhìn bóng dáng Nam Khiếu Hoàn, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm bất hảo.
“Bọn họ đã nói cho ta biết.” Nam Khiếu Hoàn quay người lại, trên gương mặt lãnh ngạnh có vài tia khó hiểu.
“Cái gì?!” Nhâm Tông Cẩm run rẩy.
Nam nhân ngồi xuống trước giường hắn, bỗng nhiên vươn tay ra, kéo lấy cánh tay hắn, cuốn tay áo lên.
Trong tầm nhìn, cổ tay thon dài rắn chắc, trên da thịt trắng nõn có vô số đường mạch máu nổi cộm lên, giống như con rắn đang quắn quanh cổ tay, trông thập phần dữ tợn.
“Ngươi đem nội lực truyền cho ta, là bởi vì nó sao?”
Nam Khiếu Hoàn cầm tay hắn, ánh mắt ủ dột, ngữ điệu khàn khàn.
Nhâm Tông Cẩm chết lặng để cho nam nhân tùy ý nắm giữ cổ tay của mình, một tia kiêu ngạo cuối cùng cũng bị người này trực tiếp đập vỡ, làm cho hắn nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Nam Khiếu Hoàn kéo tay áo hắn xuống, thay hắn đắp hảo chăn, đôi mắt lợi hại nhìn chằm chằm người trên giường.
Đờ đẫn thật lâu, rốt cục Nhâm Tông Cẩm cũng mở miệng: “Đúng vậy.”
“Ngươi... Sao lại trở thành như vậy?”
Hắn chống tay ngồi dậy ở trên giường, ánh mắt không biết lạc tới nơi nào: “A Tranh, ngươi còn nhớ không? Mới trước đây, ta từng là một hài tử có thể chất âm hàn, trời sinh gân mạch yếu ớt, bị chẩn đoán không thể tập võ.”
Trái tim Nam Khiếu Hoàn nhẹ run lên, biểu tình trên mặt biến đổi, trong mắt lại lộ ra chút mê man.
Y nhớ rõ từng có lời đồn như vậy, lưu truyền khắp miện nhóm hạ nhân của Ngự Kiếm Sơn Trang.
Nhưng mà... Y cũng nhớ rõ, Nhâm Tông Cẩm từng luyện võ chung với y, cũng không hề thấy có dị trạng gì...
Nhâm Tông Cẩm mỉm cười, tựa hồ nhớ tới những điều ấm áp nào đó: “Đó là bởi vì khi mẫu thân mang thai ta, bị kẻ thù của phụ thân ám hại, thân trúng hàn độc, khiến ta khi vừa sinh ra đã không khỏe mạnh. Nghe phụ thân nói, bởi vì loại độc kia, ta nhiều lần thiếu chút nữa đã không còn thở. Cũng may sau đó gia gia [ông nội] “Thánh Thủ Thần Y” đi du ngoạn trở về, sau khi chẩn đoán bệnh xong, đã đưa ra phương thuốc điều trị. Cho nên... Tới khi ta sáu tuổi, ngoại trừ thể chất yếu hơn người thường một chút, ngoại trừ mỗi ngày đều phải uống dược, ta đã có thể cùng những hài tử cùng tuổi chơi đùa ầm ĩ.”
“Thế nhưng, phương thuốc kia cứu được mạng của ta, lại không thay đổi được kinh mạch yếu ớt của ta. Huyền Thiên Tâm Pháp ta chỉ có thể tu tập được tầng thứ nhất, không có nội lực chống đỡ, cho dù học được tất cả chiêu thức thì cũng chỉ là những động tác múa võ rỗng tuếch mà thôi.”
Khóe miệng Nhâm Tông Cẩm lại vẽ lên nụ cười khổ: “Sau đó, ta ngẫu nhiên phát hiện trong thư khố có một quyển tâm pháp được lưu truyền từ tiền triều. Lộ tuyến của nó thập phần quỷ dị, ta khi đó chỉ muốn thử một chút, lén luyện tập. Ai ngờ, lại thật sự có thể....”
“Vô cùng mừng rỡ, ta ngày đêm khổ luyện, ngắn ngủi ba năm, nội công đại thành.”
“... Khi đó, ngươi đã rời nhà hơn hai năm.”
Trong phòng nhất thời im lặng đến cực điểm, không ai nói chuyện.
“Sau đó thế nào?” Thật lâu sau, nam nhân hỏi.
“Sau đó sao? Không phải ngươi cũng đã biết... A, tâm pháp này thuần tính âm hàn, theo nội lực ngày một tinh tiến, hàn khí trong cơ thể cũng ngày càng trầm trọng. Nếu đổi là người khác, ngoại trừ tay chân luôn lạnh lẽo thì cũng không có gì đáng ngại. Nhưng với ta, lại là thương tổn trí mạng. Bốn năm trước, ta luyện tới tầng cao nhất... Kết quả, chính là hàn độc trong cơ thể phát tác... Làm cho khối thân thể này, càng thêm phá hư, dược hay châm cứu đều vô dụng.”
Nhâm Tông Cẩm nói xong, bỗng nhiên quay đầu nhìn Nam Khiếu Hoàn, vẻ mặt lãnh đạm, không có gì giấu giếm, hai mắt trong suốt như gương:
“Cho nên... Mấy thứ này, nếu ta đặt chúng ở đây, chúng sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời nữa.”
“Mà ngươi thực sự nhẫn tâm, làm cho phụ thân... Tiếc nuối cả đời sao?”
“Làm cho Nhâm gia, làm cho Ngự Kiếm Sơn Trang, cứ như vậy vô thanh vô tức... Biến mất khỏi giang hồ sao?...”
Hắc y nam nhân đứng tại chỗ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, phản chiếu ra cái bóng đen thật lớn trên mặt đất.
**
Đêm, trăng tròn lơ lửng, bóng cây lác đác, gió nhẹ xào xạc.
Dưới ánh trăng, một người chậm rãi bước vào cửa Sùng Đức Điện, trường kiếm bên hông phản xạ ra ánh sáng lạnh như băng.
“Các chủ.” Bóng đen từ nơi ẩn thân nhảy xuống, quỳ ở trước mặt y.
Nam Khiếu Hoàn hỏi Yến Tam về tình hình ở đây trong thời gian y rời đi, khi biết được Vu Diệp từng tìm y, trong lòng không khỏi căng thẳng, lại nghe Yến Tam nói Đông hộ pháp đã giúp y che giấu, mới nhẹ nhàng thở ra.
Phất tay ra dấu cho Yến Tam quay trở lại vị trí canh gác, y đi về phía tẩm điện.
Đèn trong phòng đã tắt hơn phân nửa, y mới vừa cất bước vào phòng trong, trùng hợp đúng lúc Ỷ Lôi cũng ngẩng đầu nhìn về phía này.
“Cả ngày không thấy ngươi, ngươi đi đâu vậy?” Ỷ Lôi vừa ngáp vừa hỏi.
“... Ỷ Lôi, để ta ở đây một mình.” Nam Khiếu Hoàn đứng cạnh cửa sổ, sắc mặt mệt mỏi, tiếng nói trầm thấp hữu khí vô lực, trong ánh mắt, tựa hồ có tâm sự nặng nề.
“... Hảo.” Ỷ Lôi vốn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy góc áo bị rách và y phục lấm lem bùn đất của y, lại đem nghi hoặc nuốt xuống, chỉ nhẹ vỗ vai y, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân dần đi xa, Nam Khiếu Hoàn ngồi xuống cái ghế ở đầu giường, ánh mắt nhìn thanh niên đang ngủ say trên giường.
Ánh nến nhu hòa, giống như tiếp thêm chút ấm áp cho gương mặt tái nhợt. Lông mi tạo ra một bóng đen nho nhỏ dưới mí mắt, môi mỏng tựa hồ hơi mỉm cười, tóc đen như mực vương vãi trên gối đầu, có vài sợi dính ở cổ kéo dài vào trong chăn đệm. Mà trên cổ, có một lớp băng vải trắng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ngực Nam Khiếu Hoàn tê rần, nháy mắt cơ hồ không thở nổi, sau một lúc, y cấp thiết quay đầu đi..., nhưng sau đó, lại run rẩy quay mặt trở lại.
Từ khi tận mắt chứng kiến lưỡi dao kia đâm sâu vào ngực trái người này, qua lâu như vậy, y vẫn luôn cố không nhớ lại cảnh tượng máu tươi khắp nơi kia. Tàn nhẫn như thế, vô tình như thế, cảnh tượng đó thật sự tàn nhẫn đến mức như muốn xé y ra làm đôi.
Mà giờ khắc này, y ngồi đây, tận hưởng sự bình yên mà người này mang đến cho y, thay y lo lắng chu toàn, thì y cũng phải trả giá bằng sự tự trách, tội lỗi và hối hận.
Si ngốc nhìn thanh niên đang ngủ say, Nam Khiếu Hoàn không thể khống chế mà vươn tay ra, nhưng khi khoảng cách còn chưa tới một tấc, lại đột nhiên bừng tỉnh, dừng lại.
“...” Yên lặng nhíu mày cắn chặt răng, y rút tay trở về, xoay người, đứng dậy khỏi ghế, lại luyến tiếc rời đi, chỉ có thể dựa lưng vào trụ giường, cúi đầu siết chặt tay.
Rất lâu sau đó, phòng trong chỉ có tiếng hít thở của hai người, hòa lẫn vào nhau, một cái thực mỏng thực khẽ, bình yên trong mộng đẹp, một cái nặng nề trầm trọng, nội tâm gút mắc.
...
“Khiếu Hoàn.”
Tiếng gọi mềm nhẹ tựa như lông chim đang rơi, phá vỡ mặt nước yên tĩnh bên trong phòng, cũng giống như một tia sấm sét, làm cho người đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man bừng tỉnh lại: “...Chủ thượng?”
“Trở về khi nào?” Vẫn là nụ cười nhàn nhạt như thường ngày, chỉ là có hơi yếu ớt hơn một chút.
“Chỉ vừa về.” Nam Khiếu Hoàn tiến đến trước giường, thấp giọng đáp.
“Ngẩng đầu, nhìn ta.” Vu Diệp bỗng nhiên ra lệnh, ngữ khí kiên định.
Nam Khiếu Hoàn âm thầm rùng mình, cứng người một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Vu Diệp.
Vu Diệp rất quen thuộc với ánh mắt này. Bình thường, nó đen tuyền thuần túy, tựa như hắc diệu thạch, hoàn toàn không có tạp chất, lại vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn, vừa mạnh mẽ vừa cứng rắn. Khi động tình, nó hàm chứa một tầng hơi nước mỏng, đắm chìm trong dục vọng, không hề che giấu, luống cuống lại chân thật. Mà thỉnh thoảng, nó vẫn duy trì ở trạng thái bình thường, nhưng lại ẩn chứa một chút run rẩy, một chút u sầu...
Hiện tại, ánh mắt này, lập tức khiến hắn cảm thấy thực đau lòng, chỉ hận không thể dùng hết cả đời để có thể xóa tan đi sự bất lực mê man và lo lắng trong đó. Hắn muốn ôm chặt lấy y, nói cho y biết hết thảy đều không sao cả, hết thảy đều rất tốt, hết thảy đều không cần lo lắng, có hắn ở đây... Có hắn ở đây...
“Khiếu Hoàn, hôn ta.”
Bốn chữ nhẹ nhàng từ trong miệng Vu Diệp thốt ra.
Nam Khiếu Hoàn ngây người, tức khắc đỏ mặt, quẫn bách nghiêng đầu đi, không dám tiếp tục nhìn thẳng thanh niên trên giường.
Ánh mắt ôn nhu bao phủ y, hòa với ánh trăng, lặng lẽ giao hòa.
Thời gian trôi qua, sắc đỏ trên mặt nhạt đi chút ít, Nam Khiếu Hoàn nghĩ đến tương lai sau này, bỗng nhiên không biết lấy dũng khí từ đâu, mạnh quay đầu lại... hôn lên môi thanh niên.
Có chút chua xót, còn có một cỗ hương khí là lạ, Nam Khiếu Hoàn nhẹ nhàng hôn lên, trong đầu bỗng nhiên lại bắt đầu phân tích xem người này trước đó đã ăn gì.
Môi và môi chạm nhau, một ấm áp, một lạnh lẽo.
Vu Diệp nhắm hai mắt lại, vươn cánh tay xoa gáy nam nhân, khiến cho bộ vị chạm nhau của hai người càng thêm chặt chẽ, không chừa một khe hở, đồng thời đổi thủ thành công, nhưng vẫn là một nụ hôn thực ôn nhu, hàm chứa bao dung, triền miên... Không có dục vọng, thanh trong thuần túy.
Giờ khắc này, tất cả phiền táo, tất cả bất an, tất cả u ám đều rời xa, hai trái tim giao nhau, vô cùng yên tĩnh và bình yên...
Cảm nhận được ý tứ an ủi của thanh niên, khóe miệng Nam Khiếu Hoàn hơi cong lên, nhưng rồi lại nhanh chóng biến thành chua xót cùng tự giễu.
Vu Diệp buông ra nam nhân trong lồng ngực, nhìn y: “Hai ngày này, đã hại ngươi chịu ủy khuất.”
“... Không.” Nam Khiếu Hoàn lui ra khỏi lồng ngực Vu Diệp, cúi đầu quỳ xuống đất, “Là thuộc hạ thất trách.”
Vu Diệp bất lực thở dài, nhìn y hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Cởi áo khoác, lên giường.”
Nam Khiếu Hoàn giật mình, nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên, sau đó lại thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn đất: “Chủ thượng có thương tích trong người... Thuộc hạ...” Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, ý tứ cự tuyệt, lại hàm chứa một chút quẫn bách cùng ngượng ngùng.
“Ngươi nghĩ đi đâu vậy?” Vu Diệp bật cười, cho dù hắn thật sự muốn làm chuyện kia, thì sức lực cũng không đủ... Thật sự là... Nói y đầu gỗ, người này có khi lại cực kỳ mẫn cảm ở vài phương diện nào đó, nói y mẫn cảm, người này có khi lại khiến người ta chỉ muốn bổ đầu y ra xem rốt cục bên trong chứa cái gì...
“... A... Vâng.” Chính mình cư nhiên lại hiểu lầm ý người nọ... Mặt Nam Khiếu Hoàn lại đỏ lên, không còn thời gian để suy nghĩ mấy chuyện “Thất trách” trước đó, liền cứng ngắc cởi áo khoác để qua một bên, thật cẩn thận nằm lên giường.
“Ha ha, nằm cách ta xa như vậy làm gì?” Khoảng trống giữa hai người, thậm chí còn có thể đủ cho một người thứ ba nằm.
“...” Âm thanh sột soạt vang lên, Nam Khiếu Hoàn nín thở nhích người đến gần Vu Diệp.
Vu Diệp nhẹ cười, xốc chăn lên, phủ qua bao bọc cả hai.
Thân thể nam nhân thật lạnh, còn có mùi bụi đất, nằm ôm y, sắc mặt Vu Diệp hơi trầm xuống, cho dù đã mơ hồ đoán được, nhưng khi chân chính xác nhận, vẫn khiến trái tim hắn không khỏi thắt lại.
Nếu có thể, hắn thật muốn đem người này giấu ở một nơi mà người khác vĩnh viễn không thể tìm thấy, khiến cho thế giới của y, chỉ có một mình hắn, khiến cho niềm vui và nỗi buồn của y, đều do hắn tạo nên và xua tan.
Nhưng loại tưởng tượng này, vĩnh viễn chỉ có thể là tưởng tượng...