Mặt trời lên cao, xua tan đi cái lạnh của ngày hôm qua, tăng thêm chút ấm áp cho mùa Đông ảm đạm. Những tia nắng nhạt màu chiếu xuyên qua cửa sổ, xen lẫn bên trong còn có những hạt bụi thật nhỏ trôi nổi bềnh bồng.
Vu Diệp nằm ở trên giường, nghiêng đầu, thỉnh thoảng nhẹ chớp mắt một cái.
“Chủ thượng.” Giọng nữ mềm mại vang lên theo tiếng bước chân dần tới gần, Đông Khanh Nhan xoay người, cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy, sau đó bưng lên chén dược trên bàn.
“... Thực đắng.” Vu Diệp nhíu mày nuốt nước bọt than thở.
Khanh Nhan đành phải lấy thêm một khối điểm tâm đưa đến bên miệng hắn, lúc này thanh niên mới vừa lòng mở miệng.
Giằng co một ngày, tình trạng của Vu Diệp rốt cục cũng ổn định. Ti Hoàng Hàn Hồng bị Mộ Vân Tiêu đuổi đi nghỉ ngơi, mà chính hắn ngồi trông chừng nửa ngày ở bên giường sau đó cũng ngủ thiếp đi, được An Vô ôm về phòng.
Mà Vu Diệp người vừa mới dạo một vòng ở quỷ môn quan, cơ hồ chỉ cần chạm nhẹ một cái liền sẽ tắt thở, rốt cục lại là kẻ được ngủ no nê nhất. Trong hơn cả chục lần tỉnh dậy, thì phân nửa số lần là đều phải uống chén dược đắng nghét với mùi hương quỷ dị này... Nếu không phải biết đây là Tuyết Liên do sư phụ tân tân khổ khổ không ngại đường xa mang về, có đánh chết hắn cũng sẽ không há miệng uống.
Rốt cục uy xong chén dược, Khanh Nhan lại lấy qua một cái chén khác.
Vu Diệp còn chưa kịp thở phào, lông mày lập tức nhíu chặt: “Còn nữa?”
“Chủ thượng...” Khanh Nhan đau đầu, đặt cái chén lên bàn nhỏ bên cạnh giường, “Ngài mất máu quá nhiều... Uống thứ này mới tốt cho thân thể.” Chén canh này là dùng táo đỏ nấu thành, chỉ mới nghe, cũng đã có thể cảm nhận vị ngọt nị nơi đầu lưỡi.
Hắn sợ đắng, nhưng cũng không thích thứ gì quá ngọt, thỉnh thoảng ăn chút điểm tâm thì còn được, chứ bảo hắn uống cả chén nước ngọt thế này thì...
Nhưng hắn lại là một vị chủ thượng vừa tốt bụng vừa ôn nhu, vì thế cho dù nhíu mày, sắc mặt đau khổ, Vu Diệp vẫn ngoan ngoãn uống hết chén canh táo đỏ.
Bụng hơi căng lên, cộng thêm không khí ấm áp dễ chịu càng dễ làm cho người ta buồn ngủ, lại nằm xuống, Vu Diệp nhìn chằm chằm đỉnh giường, bỗng nhiên thực muốn chọc ghẹo gương mặt băng sơn của nam nhân nào đó. Vì thế liền mở miệng hỏi: “Khiếu Hoàn đâu?”
Tử y nữ tử đang đi ra ngoài liền sửng sốt, quay đầu điềm tĩnh trả lời: “Ta để quên vài thứ ở trong phủ, nên nhờ Khiếu Hoàn quay về lấy giúp ta.”
Giờ khắc này, tuy rằng biểu tình của nàng điềm tĩnh bình thường, Đông Khanh Nhan lại rõ ràng nghe thấy tim mình đang đập mãnh liệt.
“Nga...” Người trên giường tựa hồ khựng lại mấy giây, sau đó như hiểu được ý nàng mà cười cười, “Ta biết rồi, khi nào y trở về bảo y đến đây gặp ta.”
“Vâng.” Khanh Nhan hành lễ, xoay người đi ra ngoài.
**
“Như vậy, đừng trách vi huynh vô tình!”
Vừa dứt lời, kình phong lập tức lao thẳng tới sau gáy Nam Khiếu Hoàn.
Nhanh như chớp, thân mình hắc y nam nhân hơi nghiêng qua một bên, tránh khỏi một chưởng của Nhâm Tông Cẩm trong tích tắc, sau đó lách mình quay trở vào phòng, trong đôi con ngươi lạnh băng hiện lên vẻ kinh ngạc. Hẳn là không nghĩ tới đối phương sẽ thật sự ra tay.
“A Tranh.” Nhâm Tông Cẩm cười nhẹ, trên gương mặt nho nhã, mái tóc đen hơi xoăn thả lỏng ở hai bên. Ánh nắng chiếu rọi khắp cả phòng, đôi mắt đen không có chút độ ấm, tuy là đang cười, nhưng thứ tản ra lại là sát ý nồng đậm, “Ngươi nên dốc hết sức ứng phó... Nếu không, không ra được khỏi đây, thì cũng đừng trách ta.”
Dứt lời, một trận kình phong từ lòng bàn tay hắn bắn ra, cuốn lấy trường kiếm dưới mặt đất, hút nó vào trong tay hắn.
Trường kiếm lại ra khỏi vỏ, xanh biếc lạnh lẽo, hàn quang chói mắt.
Nhâm Tông Cẩm khẽ nhướng mày, ở trước mặt Nam Khiếu Hoàn vươn ngón tay xoa lên thân kiếm, vẻ mặt mê luyến thì thầm: “... Cổ kiếm Nhạn Ảnh, tương truyền được tạo thành từ thạch dưới vực sâu, trong sáng như gương, tốt hơn cả hàn băng. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, quả nhiên danh tiếng không hề sai.”
Dứt lời, hắn búng tay một cái, trường kiếm lập tức bay lên xé rách không trung, vẽ ra một đường cong xinh đẹp, lao thẳng về phía nam nhân.
Hai mắt Nam Khiếu Hoàn trầm xuống, cơ hồ đồng thời liền di chuyển thân mình, phi thân nhảy lên, ở giữa không trung vươn tay ra, sau đó lại lộn một vòng, trường kiếm đã nắm chắc trong tay, lui về trong sảnh.
Ngự Kiếm Sơn Trang dùng kiếm pháp mà xưng bá giang hồ, thế nhưng Nhâm trang chủ Nhâm Tông Cẩm hiện tại lại không dùng kiếm, mà là dùng chưởng.
Chưởng pháp âm lãnh quỷ dị, vô cùng linh hoạt, mà thân pháp của hắn, cũng lưu loát như nước chảy, nhẹ như lụa mỏng. Trong gian phòng không lớn, thân hình hai người liên tục biến hóa, chỉ có thể nhìn thấy những đường ảnh ảo đan xen giao đấu cùng nhau, bên tai không ngừng nghe thấy tiếng vũ khí va chạm, ngắn ngủi một hồi, hai người đã đánh hơn trăm chiêu, nơi bọn họ lướt qua đều trở thành một mớ hỗn độn.
Kiếm khí của Nam Khiếu Hoàn cô đọng, nhanh như sao băng, gió kiếm rít rào bên tai, lưỡi kiếm sắc bén âm lãnh, nhưng Nhâm Tông Cẩm vẫn rất thong dong, tư thái tao nhã, hắn dùng quạt làm kiếm, thỉnh thoảng xuất chưởng, không hề bị rơi xuống thế hạ phong, ngược lại tốc độ nhanh chậm vừa phải, lấy chậm chắn nhanh, lấy nhu thắng cương.
So với sự thong thả của hắn, nam nhân mang nội thương đều đổ mồ hôi lạnh. Nếu ở trạng thái tốt, gặp được cao thủ như vậy, y nhất định sẽ hưng phấn cùng người nọ đánh nhau trăm hiệp, cho dù đánh không lại, cũng cực kỳ tận hứng. Nhưng hiện tại, thể chất hạn chế khiến cho động tác của y luôn bị chậm một nhịp, chiêu thức nhìn rất hung ác, nhưng kì thực đã là nỏ mạnh hết đà.
Lại một lần nữa chặn được thế công của đối phương, ý cười ở đuôi mắt Nhâm Tông Cẩm càng ngày càng sâu, nhưng không ai nhìn thấy, Nam Khiếu Hoàn sau khi chiến đấu với hắn hồi lâu, cổ tay đều đã chết lặng, thật sự đã kiệt sức rồi, ngay sau đó, hai tay mềm nhũn, lập tức để lộ sơ hở.
Tận dụng thời cơ, Nhâm Tông Cẩm đương nhiên không bỏ qua sơ hở trong chớp mắt này, hai mắt trầm xuống, vận khí dồn lực, trong nháy mắt liên tiếp đánh ra bảy chưởng, từng chưởng từng chưởng quỷ dị khó lường, mang theo âm khí bức người, lao thẳng đến từng mạch môn của Nam Khiếu Hoàn.
Từng trận hàn khí giống như sóng lớn xô thẳng về phía hắc y nam nhân, chưởng phong vô hình như hóa thành lưỡi đao hữu hình, Nam Khiếu Hoàn nuốt xuống một ngụm máu tươi, dưới tình huống muốn tránh cũng không thể tránh, trường kiếm trong tay bỗng dưng xoay vòng, khẽ hô một tiếng, vận khởi toàn bộ nội kình trong cơ thể, giơ kiếm lên nghênh chưởng.
Đôi con ngươi đen trong mắt Nhâm Tông Cẩm hơi kinh ngạc, lòng bàn tay lập tức co thành móng vuốt, chưởng phong ngưng đọng lại giữa không trung, nhưng uy lực vẫn không triệt tiêu.
Hai luồng nội lực tức khắc giao chiến, trường kiếm run lên bần bật, rốt cục “Ong” một tiếng, nơi nội lực giao nhau bị phá vỡ, trường kiếm bắn mạnh qua một bên sáp nhập sâu vào vách tường, Nam Khiếu Hoàn tức khắc lui về sau năm bước, phun ra một ngụm máu tươi.
“A Tranh...” Tay áo rộng lớn phất ra sau lưng, tựa như một đôi cánh chim, Nhâm Tông Cẩm nhướng mi, môi mỏng cong lên, phiêu dật như thần tiên, “Theo ta về nhà.”
Nam Khiếu Hoàn nheo mắt lại, thân mình đột nhiên trầm xuống, rút ra dao găm giấu bên trong giày, bàn chân dùng sức, thân mình thừa thế nhảy lên, tấn công thẳng hướng nam tử trước mắt.
Nhâm Tông Cẩm bị bất ngờ, chỉ cảm thấy một trận kình phong mãnh liệt đang lao nhanh về phía mình, theo bản năng tức khắc nghiêng mình tránh né, một tay đón đỡ, một tay xuất chưởng, ống tay áo phất phới, giống như mây trôi, sắc bén như lưỡi kiếm, công kích thẳng trước ngực Nam Khiếu Hoàn.
Chưởng lực âm nhu, kình lực lại như mãnh hổ, Nam Khiếu Hoàn lại bị chấn lui ba bước, quỳ gối xuống đất, lập tức phun mấy ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, đã không còn khả năng tiếp tục chiến đấu.
“Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi có trở về Ngự Kiếm Sơn Trang hay không?!” Nhâm Tông Cẩm thản nhiên đi đến trước mặt y, khom người vươn bàn tay ra đặt lên vai y, thấp giọng hỏi.
“Không!” Một chữ ngắn gọn, trầm thấp, dứt khoát, cho thấy quyết tâm của Nam Khiếu Hoàn.
“Chẳng lẽ ở trong mắt ngươi, thân phận trang chủ Ngự Kiếm Sơn Trang, không sánh bằng một sát thủ, một nam sủng hay sao?” Ngón tay thon dài lướt qua cổ nam nhân, hai mắt Nhâm Tông Cẩm lóe lên lãnh ý cùng sát ý thấu xương.
Nam Khiếu Hoàn đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt hung ác như chim ưng, tay trái siết chặt đến nổi đầy gân xanh, tựa hồ ngay lập tức sẽ nhảy lên cho đối phương một kích trí mệnh.
“Hay là, kỳ thật ngươi đã bị gương mặt xinh đẹp và làn da trắng nõn của người nọ dụ dỗ đến mê luyến?” Nhâm Tông Cẩm nhìn thẳng y, khóe miệng vẽ ra mạt cười hiểu rõ, “... Yên tâm, một khi ngươi trở thành kẻ đứng đầu Ngự Kiếm Sơn Trang, ngươi muốn chơi dạng mỹ nhân gì đều có...”
“Không cho phép ngươi vũ nhục hắn!”
Hắc y nam nhân sẳng giọng gầm ra tiếng.
Nhâm Tông Cẩm hứng thú cười cười: “A, si mê nam sắc, A Tranh ngươi thật khiến ta bất giờ a! Thế nhưng, ngươi dành chân tình cho hắn, lại không hề biết hắn xem ngươi là gì đi? Ngươi nói xem, nếu ta phế bỏ nội lực của ngươi, chủ tử của ngươi sẽ có phản ứng gì? Cảm tạ ta vì đã ra tay, từ nay về sau sẽ có thêm một người làm ấm giường? Hay là...” Hắn dùng ngón tay nâng cằm nam nhân lên, ánh mắt lạnh băng như đang nhìn một con kiến nhỏ bé hèn mọn, “Không hề để tâm tới, thẳng tay vứt bỏ món đồ chơi đã không còn giá trị?”
Nam Khiếu Hoàn nghe đến đó, tuy rằng kiệt lực che giấu, nhưng Nhâm Tông Cẩm vẫn có thể nhìn ra trên gương mặt tái nhợt của y hiện lên vài phần sợ hãi cùng kinh hoàng. Hắn cười nhẹ một tiếng, tay theo đầu vai nam nhân trượt xuống, liên tiếp điểm mấy đại huyệt trên cánh tay trái của y, nhất thời, không chỉ tay trái của Nam Khiếu Hoàn không thể nhúc nhích, mà ngay cả nửa người, cũng vô pháp khống chế.
“Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có theo ta trở về hay không?” Nhâm Tông Cẩm thu tay về, từ trên cao nhìn xuống người đang cứng còng thân thể dưới đất.
“Không!”
“Hảo!” Sắc mặt Nhâm Tông Cẩm trầm xuống, trong mắt hiện lên sát ý, ngay sau đó, vung chưởng lập tức hướng đỉnh đầu nam nhân đánh xuống.
Nam Khiếu Hoàn nhắm lại hai mắt.
Nhưng đau đớn như trong dự đoán không có xảy ra... Chưởng phong cực âm lãnh kia bỗng nhiên dừng lại ở trên đầu y, sau đó một trận cười nhẹ vang lên.
“Ha ha ha... Mềm cứng đều không ăn, cưỡng bức dụ dỗ cũng vô dụng... A Tranh, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng!”
“!” Nam Khiếu Hoàn kinh ngạc đến cực điểm, theo bản năng mở hai mắt, lại chỉ kịp nhìn thấy vạt áo màu trắng lướt qua ngay trước mắt.
Nhâm Tông Cẩm vén vạt áo ngồi xếp bằng xuống sau lưng y, sắc mặt thình lình trở nên cực nghiêm túc, hai tay áp sát vào trên lưng Nam Khiếu Hoàn.
Một cỗ nội lực âm hàn theo hai lòng bàn tay hắn chui vào trong cơ thể Nam Khiếu Hoàn, dọc theo kinh mạch hai bên nhanh chóng truyền khắp toàn thân. Nội lực của Nhâm Tông Cẩm âm hàn đến cực điểm, cũng bá đạo đến cực điểm, nơi nó đi qua, đều giống như mãnh long [rồng mạnh] xuống nước, kích khởi từng trận sóng lớn, chân khí nóng rực bị tắc nghẽn ban đầu, lúc này liền bị nội lực âm hàn hóa giải toàn bộ.
Khói lạnh nhè nhẹ theo trên người Nam Khiếu Hoàn tràn ra, mồ hôi lạnh lẳng lặng chảy xuống, Nam Khiếu Hoàn cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuộn lên, tay chân xương cốt đều như bị ngâm trong hầm băng, khí lạnh xuyên thấu xương tủy lẫn nội tạng, trước mắt biến thành từng trận màu đen, hết sức thống khổ.
“Chịu đựng!” Trong lúc ý thức mơ hồ, một âm thanh lo lắng vang lên đem ý thức của y quy tụ trở về, Nam Khiếu Hoàn cắn mạnh môi dưới của mình, dùng đau đớn trên môi để giữ đầu óc thanh tỉnh.
Giống với Nam Khiếu Hoàn, Nhâm Tông Cẩm cũng không chịu nổi. Tóc đen trên đầu hắn đều đã đóng băng hơn một nửa, đôi môi vốn hồng nhuận cũng không còn huyết sắc, theo thời gian trôi qua càng thêm xanh tím, nhưng hắn vẫn không buông tay ra, kiên quyết dẫn dắt cho chân khí tán loạn trong cơ thể nam nhân trở về đúng chỗ.
Thời gian thật lâu trôi qua, chân khí trong cơ thể Nam Khiếu Hoàn đều đã về đúng vị trí, mà dòng khí nóng tắc nghẽn do Đốt Tâm Chưởng gây ra cũng đã được tiêu trừ hoàn toàn, dung nhập vào đan điền. Lúc này, lông mày Nam Khiếu Hoàn mới có thể dãn ra, cảm thấy có một dòng khí mát lạnh chạy khắp toàn thân, vô cùng thoải mái, làm cho người ta bất giác trầm tĩnh lại.
...
Nhâm Tông Cẩm thu chưởng mở mắt, nhìn người trong tầm nhìn: “Dòng khí nóng trong người ngươi quá mức bá đạo, lại ứ động quá lâu, thương tổn nghiêm trọng, cộng thêm ngươi nhiều lần cưỡng ép vận khởi nội lực, đã gây nên tổn hại rất lớn. Mà bộ tâm pháp ta luyện này, chí âm chí hàn, dùng để giúp ngươi vận công trị thương, lại trùng hợp vừa vặn.”
“... Tại sao?...” Tiếng nói của Nam Khiếu Hoàn vừa trầm vừa khàn, trên gương mặt lãnh ngạnh, hiếm khi xuất hiện biểu tình bối rối. Không chỉ giúp y hóa giải luồng khí nóng kia, người này còn đem mấy chục năm công lực đều truyền hết cho y, y thật sự không hiểu...
“...” Sau lưng y, Nhâm Tông Cẩm chậm rãi đứng dậy, ống tay áo rũ xuống, che đi những đường mạch máu tím sậm đã kéo dài gần hết cả cánh tay. Hắn nghe hai chữ này, chỉ nhẹ cười, không trả lời, sửa sang lại y phục, sau đó cất bước, nhưng mà toàn thân hư nhuyễn, bước chân phù phiếm, đầu óc đột nhiên choáng váng, hai chân loạng choạng lùi lại hai bước.
Nam Khiếu Hoàn hiện tại không chỉ có nội thương khỏi hẳn, công lực cũng có tinh tiến vượt bậc, mà mấy huyệt đạo bị điểm trước đó, trong quá trình Nhâm Tông Cẩm vận công giúp y chữa thương cũng đã tự động hóa giải.
Y lập tức vươn người dậy đỡ lấy Nhâm Tông Cẩm, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên thương tiếc.
“Không sao...” Nhâm Tông Cẩm dựa vào y, đi tới ngồi xuống cái ghế duy nhất còn nguyên vẹn trong phòng, nhắm mắt thở dài.
Nam Khiếu Hoàn đứng ở bên cạnh, trong khoảng thời gian ngắn, nhưng lại tìm không ra lời gì có thể nói để phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Nhâm Tông Cẩm nhắm mắt điều tức, khôi phục một chút khí lực, giương giọng kêu: “A Hách, đem đồ vật mang lại đây đi.”
Căn phòng cách vách truyền đến tiếng sột soạt, sau đó, một trận tiếng bước chân vang lên, cửa gỗ khắc hoa bị người đẩy ra, Nhâm Hách ôm một cái hộp gỗ đi vào, hắn mặt không chút thay đổi nhìn đống hỗn độn trong phòng, giống như sớm đã dự đoán được tình huống này, nên cũng không hề kinh ngạc.
Nhâm Tông Cẩm đem hộp gỗ đặt lên trước mặt y, mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt nhìn hộp gỗ kia lại hàm chứa ảm đạm: “... Tuy rằng hiện tại ngươi đã có Nhạn Ảnh, nhưng thanh kiếm này... Là bội kiếm gia truyền của Nhâm gia.”
Hắn giương mắt nhìn về phía Nam Khiếu Hoàn, có điều gì đó sâu thẳm và khó phân định trong mắt của hắn, hồi lâu, mới thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Ngươi nhận lấy đi.”
“!” Nam Khiếu Hoàn nhất thời ngẩn ra, không dám tin mà nhìn Nhâm Tông Cẩm.
Nhìn hiểu được lời y muốn hỏi, Nhâm Tông Cẩm vẽ ra nụ cười khổ, có chút bất đắc dĩ, có chút chua xót, còn có vài phần tự giễu: “Ta không giỏi dùng kiếm. Huống hồ... Ngươi mới là chủ nhân chân chính của nó.”
Nam Khiếu Hoàn đưa tay chạm vào hộp kiếm, không cần mở, y cũng có thể hình dung ra được hình dáng của thanh trường kiếm đang nằm lẳng lặng bên trong... Biết rõ nó dài mấy thước, rộng mấy tấc, dày mấy tấc... Trên chuôi kiếm khắc hoa văn gì... Được làm thành từ loại gỗ gì...
Khi còn nhỏ, y từng vô số lần trốn ở một góc bí mật, nhìn xem bóng dáng cao ngất kia múa ra từng đường kiếm sáng lạn. Mà năm y chín tuổi, Nhâm Thanh cũng nhìn thấy được niềm khao khát trong mắt y, thập phần hào phóng mang kiếm ra cho y quan sát thật kỹ, lâu sau mới thu hồi.
Cảm giác chua xót chậm rãi lan tràn đầy cõi lòng, Nam Khiếu Hoàn hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, mới trấn tĩnh lại được nỗi lòng.
Y rũ mi mắt, ngón tay mơn trớn hộp gỗ, cuối cùng sau nửa ngày do dự, mới mở hộp gỗ ra, lấy ra mấy quyển sách nhỏ có bìa da dê. Qua loa vạch xem vài lần, sắc mặt liền đại biến:
“Đây là...?!”
“Ngươi không nhìn lầm đâu, đây chính là Huyền Thiên Tâm Kinh và Huyền Thiên Kiếm Pháp. Năm đó phụ thân chỉ dạy cho ngươi một nửa, nửa quyển còn lại vẫn nằm trong thư khố phủ đầy bụi.”
Huyền Thiên Tâm Kinh và Huyền Thiên Kiếm Pháp, một quyển là tâm pháp độc môn của Nhâm gia, gồm có bảy tầng. Một quyển là kiếm phổ độc môn của Nhâm gia, gồm có bảy thức. Huyền Thiên Tâm Kinh, cực dương cực cương, chiêu số bá đạo, Huyền Thiên Kiếm Pháp cũng như thế, chiêu thức không rườm rà, cũng không cố định, tất cả tập trung vào kiếm ý. Huyền Thiên Kiếm Pháp do trang chủ đời thứ nhất của Ngự Kiếm Sơn Trang sáng chế, mặc dù chỉ có bảy thức, nhưng động tác trong đó lại có hàng nghìn hàng vạn. Mỗi đời trang chủ đều có những lý giải tâm đắc riêng về bảy thức độc đáo này, thậm chí, còn có người dựa vào đó tự sáng chế ra tuyệt kỷ độc môn của riêng mình. Mà bên trong hộp gỗ, ngoại trừ Huyền Thiên Tâm Kinh và Huyền Thiên Kiếm Pháp, còn có bốn quyển sách nhỏ, là bản ghi chép kinh nghiệm và kỹ xảo của mỗi đời trang chủ đúc kết được.
Mấy thứ này, tùy tiện lấy ra một quyển, đều có thể gây nên vô số phong ba bão táp trên giang hồ, mà giờ khắc này, Nhâm Tông Cẩm lại dễ dàng đem tất cả giao cho y như thế...
“... Ta không thể nhận.”
Trầm mặc hồi lâu, Nam Khiếu Hoàn trầm giọng trả lời.
“Vì sao?” Nhâm Tông Cẩm thở dài.
“... Ngươi là trang chủ của Ngự Kiếm Sơn Trang.” Chứ không phải y, một kẻ đã rũ bỏ tên họ và thân phận của mình.
“A.” Nhâm Tông Cẩm bỗng nhiên che mặt cười nhẹ, tiếng cười tràn đầy bi thương, không hề có một tia vui vẻ nào.
Vì những thứ này, hắn lao tâm lao lực, trả giá rất nhiều đại giới, nhưng hiện tại, hắn đem tất cả chắp tay dâng ra, người này lại dễ dàng cự tuyệt như thế.
“A Tranh, ngươi biết không? Cả đời này sai lầm lớn nhất mà ta phạm phải, chính là quá mức tham làm, quá mức tự đại.” Vốn dĩ hắn nên thỏa mãn vì đã nhận được sự đối đãi như vậy của Nhâm Thanh, nhưng hắn lại còn kỳ vọng mình sẽ có thể vượt xa hơn Nhâm Tông Tranh, một ngày nào đó, có thể trở thành niềm kiêu ngạo lớn nhất của Nhâm Thanh.
Suy nghĩ ích kỷ buồn cười như thế. Khi ngươi có một phần, ngươi lại nghĩ muốn có năm phần, khi có được năm phần, ngươi lại muốn có tám phần, có được tám phần rồi, liền nghĩ muốn độc chiếm toàn bộ!
Nhưng mà hết thảy mọi chuyện, đều đã được ông trời sắp đặt. Cái gì không phải là của ngươi, vô luận ngươi cố gắng như thế nào, phấn đấu như thế nào, tranh giành như thế nào, thì rốt cục cũng không phải là của ngươi.
“Kết quả là, tự mua dây buộc mình, lừa mình dối người.”
Nam Khiếu Hoàn mím môi, lẳng lặng đứng bên cạnh Nhâm Tông Cẩm, ánh mắt trầm tĩnh. Y không rõ Nhâm Tông Cẩm vì sao lại nói với y những lời này, cũng không biết nên an ủi hay khuyên giải hắn như thế nào, y chỉ có thể ở một bên nghe hắn cười tự giễu, lồng ngực bất giác hơi hơi nhói đau.
Nhâm Tông Cẩm cười hồi lâu, thân mình gầy gò cô đơn, trên gương mặt thanh tú, đôi mắt đen lạnh nhạt đau thương, giống như mất hết can đảm, không còn mong cầu bất cứ thứ gì.
“May mắn... Hiện tại tỉnh ngộ, vẫn chưa quá muộn.”
Nhâm Tông Cẩm trầm thấp cảm thán.
“... Thế nhân nói “Ôn Nhu Kiếm” Nhâm Thanh yêu sắc đẹp hơn cả kiếm, cam nguyện vì người trong lòng mà quy ẩn, nhưng không ai biết... Suốt mười mấy năm qua, phụ thân vẫn luôn khát vọng quay trở lại giang hồ.” Nếu như nói người ngươi yêu thương là lẽ sống của ngươi, vậy kiếm đối với Nhâm Thanh cũng chính là sinh mệnh. Máu thịt của hắn đã dung nhập cùng với kiếm, tu tập đến cảnh giới cao nhất mà không ai có thể với tới. Kiếm là lý tưởng của hắn, là tôn nghiêm của hắn, là linh hồn của hắn, không thể từ bỏ...
“... Nhưng lời hứa đã nói ra không thể thất hứa. Cho nên, hắn liền đem hết thảy hy vọng, đều đặt ở trên người hài tử của hắn.”
“Mà người đó, chính là ngươi.”
Nhâm Tông Cẩm bỗng nhiên ngửa đầu nhìn Nam Khiếu Hoàn, ánh mắt sáng ngời, mang theo kiên định, không thể làm trái, không thể cự tuyệt.
“Ngự Kiếm Sơn Trang to như vậy, người hắn kỳ vọng thừa kế gia nghiệp, cũng là ngươi.”
Tiếng nói nhẹ nhàng thản nhiên, lại giống như tiếng sấm, Nam Khiếu Hoàn ngơ ngác đứng tại chỗ, cả người cứng ngắc, đại não trống rỗng.
“Ngươi vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của hắn.” Từ đầu đến cuối, hoàn toàn không có chỗ cho ta chen chân vào.
Nhâm Tông Cẩm cười nhạt, hắn nhìn chăm chú nam nhân cao lớn trong tầm nhìn, thật lòng nói:
“Mấy thứ này, nếu được đặt vào trong tay ngươi, dưới cửu tuyền, phụ thân nhất định sẽ rất vui mừng.”