Nam Khiếu Hoàn từng nghĩ, hôn, chỉ đơn giản là môi chạm môi.
Nhớ rõ lúc ấy còn nhỏ, có một nha hoàn hầu hạ bên người mẫu thân. Không quá xinh đẹp, nhưng khi cười lại thấy rõ hai lúm đồng tiền ở hai bên má. Đôi mắt to tròn, luôn tràn đầy thiện ý cùng nhiệt tình.
Mỗi ngày y đến thỉnh an mẫu thân, mẫu thân luôn không nói nhiều hơn hai câu, nhưng nha hoàn kia, sau khi dìu mẫu thân quay về phòng ngủ, luôn trộm chạy đến chỗ y, nói cho y biết phu nhân hôm nay nói những chuyện gì, phân phó mệnh lệnh gì, ăn sáng món gì…
Nói đến cũng buồn cười, y chỉ có thể thông qua một nha hoàn, mới có thể biết được những sự tình đơn giản mà những hài tử khác luôn được biết dễ dàng.
Nha hoàn lớn hơn y hai tuổi, tên là Thanh Vân, năm ấy bị một đường ca của y nhìn trúng, liền hướng mẫu thân thỉnh cầu, nói là muốn lấy nàng làm thiếp. Nàng không muốn, nhưng không thể cãi lời mẫu thân. Vì thế khi y gặp nàng, nữ hài luôn luôn tươi cười, lại đang trốn ở một góc trong rừng cây khóc thút thít.
Nếu là trước kia, gặp loại tình huống này, y chỉ biết xoay người rời đi. Nhưng nhìn bóng dáng đang khóc của nàng, lại làm cho y thật lâu không thể ly khai. Cho dù biết bất lực, y vẫn bước tới.
Biết rõ thay đổi không được cái gì, thế nhưng… muốn an ủi để nàng đừng khóc đến thương tâm như thế.
Y vốn trầm mặc ít lời, không khéo miệng, kết quả chỉ nói quanh co được hai câu, liền không còn biết phải nói thêm gì.
Nữ hài lại nín khóc mỉm cười, thừa dịp y ngây người, nhổm tới, liền hôn lên môi y.
Có chút lạnh, sau đó lại có chút ấm áp.
Khi y lấy lại tinh thần, muốn hỏi nàng vì sao làm như vậy, nữ hài… đã biến mất trong rừng cây.
Khi ấy, y nghĩ đó chính là hôn như người lớn thường hay nói.
Một tháng sau, nữ hài xuất giá. Y phục rạng ngời, môi đỏ thắm, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt. Y đứng ở xa xa, trong tay cầm kiếm, nhưng trong lòng lại dâng lên một thứ tình tự không biết tên.
Nữ hài nhận thấy ánh mắt của y, quay đầu lại, sau đó trong cặp mắt sáng kia, Nam Khiếu Hoàn thấy được mừng rỡ cùng vui sướng.
Một canh giờ, nữ hài nói liên miên không dứt, đem tình cảm của mình không chút che đậy nhất nhất nói ra, hơi tự giễu, nhưng lại không có một tia hối hận.
Nhất định có một ngày, Nhị thiếu gia ngài sẽ gặp được người mình thích.
Thanh Vân thân là nữ nhân, người mai mối tìm đến, hết thảy chỉ có thể nghe theo phụ mẫu sắp đặt, không phải do mình quyết định, càng không thể nghe theo lòng mình.
Chỉ hy vọng, sau này, nếu Nhị thiếu gia gặp được người kia, nhất định đừng buông tay.
… Đừng buông tay? Người kia?
Lúc đó, y vẫn còn là một thiếu niên ngây thơ. Không hiểu được thâm ý trong lời nói đó.
Thế nhưng những năm tháng sau đó, mỗi khi nhìn đến các nữ hài tưới hoa trong viện, y sẽ lại ngẫu nhiên nhớ tới nữ hài luôn tươi cười như hoa kia.
Những hồi ức đẹp với nữ hài, chính là góc nhỏ có màu sắc duy nhất trong suốt mười ba năm Nam Khiếu Hoàn sống ở nhà mình.
Năm mười ba tuổi, y rời nhà học nghệ.
Kiếm Thánh Dư Bạch, từng tuyên bố cả đời này sẽ không thu nhận đồ đệ. Nhưng sau một lần ghé thăm nhà hảo bằng hữu, vô tình nhìn thấy Nam Khiếu Hoàn luyện kiếm ở hậu viện. Lúc sau, hắn liền tự tay phá vỡ lời thề của chính mình.
Cốt cách tinh kỳ, kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp.
Đó là đánh giá của Dư Bạch dành cho y.
Trước đó, chưa từng có người khen ngợi y như thế. Ở Ngự Kiếm Sơn Trang, cho dù y là thân sinh huyết mạch [con ruột]duy nhất của trang chủ, cũng không thay đổi được thái độ xem nhẹ của mẫu thân, của phụ thân… và của cả hạ nhân dành cho y. Y giống như một du hồn, có thể nhìn thấy cuộc sống muôn màu muôn vẻ của phàm thế, nhưng vĩnh viễn cũng không thể hòa nhập vào. Ngoại trừ Thanh Vân, ở trong mắt mọi người, y tựa hồ không hề tồn tại.
Vì thế bởi một câu kia của Dư Bạch, y liền đi theo hắn, vĩnh viễn ly khai nơi y được sinh ra.
Ba năm học nghệ, gian khổ trong đó, một lời khó nói hết. Huống chi, với y mà nói, luyện kiếm giỏi, luyện tốt tâm pháp sư phụ thân truyền, là chuyện duy nhất y có thể làm để đổi lấy ánh mắt quan tâm của người khác.
Cứ sinh tồn như vậy, cảm thụ chính mình còn sống, tìm thấy sung sướng cùng khoái hoạt trong tối tăm.
Dư Bạch là một kiếm si, vô luận võ công của Nam Khiếu Hoàn tiến triển vượt bậc trong mắt người thường như thế nào, thì hắn vẫn vĩnh viễn không cảm thấy hài lòng. Mà khi hắn cảm thấy không hài lòng tiến triển của đồ đệ, sẽ lập tức quyền đấm cước đá.
Mỗi một lần đều trừng phạt không chút lưu tình, bất chi bất giác, y cũng từ từ thành quen. Mà mỗi lần sau khi bị phạt xong, trước khi thương thế kịp khỏi hẳn, y đều đã mang theo vết thương, dùng thời gian ngủ để tiếp tục cố gắng luyện tập.
Chỉ trách sao đời người quá ngắn, mà thứ y muốn học, thứ y muốn nắm bắt, có rất nhiều rất nhiều.
Từng kiếm từng kiếm.
Thanh âm cắt qua không khí quanh quẩn ở bên tai.
Y có thể dễ dàng nghe thấy tiếng tim mình đập, từng tiếng từng tiếng, hữu lực vang trong bóng đêm.
Y cảm thấy, rốt cục mình cũng đã tìm được thứ có thể cùng y làm bạn đến hết cuộc đời này.
Thế nhưng, mọi chuyện luôn xảy ra ngoài dự liệu của con người.
Khi y đã quen với cuộc sống mới, quen với việc mỗi ngày khi trời còn tối đen đã rời giường luyện kiếm, luyện cho đến khi đêm xuống giơ tay không còn thấy ngón mới lên giường nghỉ ngơi.
Dư Bạch chết.
Chết trong thời kỳ y bế quan. Khi y từ trong mật thất đi ra phát hiện hắn, thân thể hắn đã sớm cứng ngắc, máu nơi miệng vết thương của hắn cũng đã khô lại, trên mặt đất có tảng lớn tảng lớn vết máu.
Từ ký danh được viết bằng máu trên vách tường, y biết được kẻ gây ra.
Sát thủ.
Sát thủ của Quân Thiên Các.
Sau khi nhiệm vụ thành công, đều để lại ký danh làm chứng.
Suốt nửa năm y giấu đi một thân võ nghệ của mình.
Âm thầm điều tra, thu thập, phân tích, quy hoạch, chuẩn bị… Thẳng đến khi thực thi.
Lấy ngọc bội huynh trưởng tặng cho y lúc rời nhà bán đi, đổi lấy một ít ngân lượng, tiếp tục tiến hành kế hoạch, viết xuống tên của mục tiêu, giả vờ yếu thế, rơi vào tay Quân Thiên Các.
Sau khi vào các, buổi tối ngày thứ ba, y liền gặp được vị sát thủ chưa bao giờ thất bại trong truyền thuyết kia.
Không phải đối thủ. Kém quá xa… Cho dù sớm có kế hoạch, nhưng cũng không thể thay đổi thực lực của người nọ.
Như vậy chỉ còn một cách… Ngọc nát đá tan [cùng chết].
—— trước đây, không phải chưa từng nghĩ đến cái chết.
Có lẽ chính là một mảnh hắc ám, vĩnh viễn hư vô, không có ánh sáng, không có thanh âm, không có hình thể, không có ý thức. Cái gì cũng không có, mà ngay cả chính mình, cũng không tồn tại. Hiển nhiên càng không có mê man, chua xót, phiền não, thống khổ, oán hận…
Xem như một loại vĩnh viễn bình yên.
Thế nhưng khi chủy thủ xuyên thấu thân thể thiếu niên của y, một khắc đó, y hiểu được, kỳ thực chết, không hề giống với tưởng tượng, cảm giác khác xa hoàn toàn.
—— không muốn chết!
—— không muốn cứ như vậy… Rơi vào một mảnh hư vô kia.
Y cắn răng, dùng hết khí lực thi triển kiếm thức cuối cùng, đâm thẳng nam tử che mặt đứng sau lưng y.
Kiếm xé rách bóng đêm, sáp nhập thân thể, đâm vào trái tim.
Người trong tầm nhìn chậm rãi ngã xuống.
Y rút trường kiếm ra. Sau đó máu tươi theo yết hầu mãnh liệt dâng lên, toàn bộ khoang miệng đều là mùi máu tươi.
Y quỳ rạp xuống, nôn đến thiên hôn địa ám [tối tăm mặt mày].
Hộc hộc, máu đỏ tươi từ dạ dày trào ra.
Ngoài sơn động, tuyết rơi như lông ngỗng bay, gió mạnh gào thét, hàn ý dày đặc không ngừng thổi quét vào mặt.
Y quay đầu lại nhìn cỗ thi thể kia, dùng tay nắm lấy đai lưng của thi thể, từng bước từng bước kéo đi ra ngoài.
Mộ phần của Dư Bạch, dựng ở trên vách núi.
Tuyết trắng che khuất tầm nhìn, thân thể đã đông lạnh đến không còn tri giác, chỉ biết máy móc lặp lại từng bước chân đi về phía trước.
Sơn đạo gập ghềnh, đại tuyết phủ lấp, y dựa theo trí nhớ ẩn hiện trong đại não mơ hồ, chậm rãi đi hướng lên trên.
Bất giác, y bước hụt một chân, mất đi trọng tâm, lập tức té ngã xuống vách núi.
Cảnh vật trước mắt nhanh chóng đảo ngược, cây cối đập vào người, thời điểm tỉnh lại trên người có chút cảm giác đau, không biết qua bao lâu, đầu óc y mới ngừng quay cuồng.
Nhưng mà, cũng không có khí lực.
Nửa năm qua chuẩn bị trăm phương ngàn kế, chuyên tâm tỉ mỉ, chỉ vì mục đích phải chính tay đâm chết cừu nhân, phục thù. Trong lòng trống rỗng. Hiện tại mục đích đã đạt được, không còn chỗ để đi, cũng không còn người để lưu luyến…
Mí mắt càng ngày càng nặng, thân thể cũng càng ngày càng lạnh đi… Cảm giác buồn ngủ mạnh mẽ kéo tới, y nhắm lại hai mắt, thả lòng toàn bộ thân thể cùng nội tâm.
Tiếng vó ngựa từng trận, tiếng bánh xe đi tới không ngừng.
… Trong bóng đêm, y tựa hồ cảm giác được mẫu thân đang ôn nhu vuốt ve gò má của y.
Trong lòng dâng lên hạnh phúc, y giật giật ngón tay, muốn ôm lấy mẫu thân. Nhưng phảng phất giống như có vạn ngọn núi đang đè nặng trên người, làm cho y không thể nhúc nhích, không thể mở miệng…
Còn có cảm giác… Vậy là vẫn chưa chết sao?
Một bên sa vào trong ảo giác, một bên tự hỏi trong đầu chính mình.
Vô số hình ảnh lướt qua trong trí óc, cuối cùng dừng lại ở gương mặt nữ hài tươi cười sáng lạn kia.
… Nếu gặp được người mình thích, nhất định không được buông tay nga.
Không khỏi nghi hoặc.
—— Thích? Thích là cảm giác thế nào? … Người mình thích? … Là giống như mẫu thân sao?
Có thể điều khiển hỉ nộ ái ố của y, có thể làm cho y cảm thấy bản thân còn tồn tại sao?
Mi dài ướt nước giật giật, ngay sau đó, y bị một người túm lấy từ trong tuyết kéo ra, một bàn tay không mạnh không nhẹ dừng ở trên mặt y.
Uy, uy! Ngươi còn sống không? Còn sống thì đừng có giả bộ!
Sau đó là vài cái tát cho tỉnh, rốt cục làm cho y hoàn toàn mở ra hai mắt.
Thân ảnh màu trắng hòa lẫn trong màn mơ hồ, từ từ hiện ra rõ ràng. Đó là một nam hài phấn điêu ngọc mài, ước chừng trên dưới mười tuổi, vẻ mặt đang không kiên nhẫn chán ghét nhìn y, miệng đang thì thầm liệu y có phải ngốc tử hay không.
Y cúi đầu ho một tiếng, máu liền vẩy ra, vẩy lên cả mu bàn tay của nam hài.
… Nguyên lai là một tên bệnh nặng sắp chết.
Nam hài bĩu môi, đem y tha lên xe ngựa cách đó không xa.
Đó chính là hoàn cảnh gặp mặt của y và Mộ Hàn Trọng.
Thời điểm đó, y vẫn không biết, người này về sau sẽ trở thành mục đích sống sót duy nhất của mình. Lại càng không biết, giữa mình và người này, còn có rất nhiều dây dưa.
Bảy năm, không tính là ngắn, y từ thiếu niên biến thành thanh niên. Từ Nhị thiếu gia, từ đồ đệ của Kiếm Thánh, biến thành mộ gã ám vệ bình thường trong Quán Thiên Các của Thiên Dạ Cung.
Ẩn nấp chỗ tối, xả thân hộ chủ, từ nay về sau, đó chính là tín điều [giống như tín ngưỡng] y sẽ theo đuổi cả đời.
Hết thảy đều vì chủ tử.
Đó là tư tưởng y được răn dạy không ngừng trong suốt bảy năm.
Y đem tín điều làm mục tiêu sống sót. Có lẽ có một ngày, mục tiêu này cũng sẽ giống như mục tiêu báo thù cho sư phụ, một khi đạt thành, sẽ cảm thấy vô tận mờ mịt cùng sợ hãi. Nhưng ít nhất hiện tại, y còn có thể ôm chặt tín điều này, biến nó thành động lực để bản thân tiếp tục tồn tại.
Tựa như một con cẩu, bị đồ ăn hấp dẫn, mê hoặc. Nhưng có điểm bất đồng là, y không phải vì cần đem thứ đồ ăn kia lấp đầy bụng, mà là vì cần một lý do để bản thân cảm thụ được chính mình còn sống, có thể khiến bản thân sống sót.
Năm y hai mươi ba tuổi, cung chủ thoái ẩn, mà nam hài đem y cứu về ném vào Quán Thiên Các năm xưa, đi lên vị trí đó.
Hắn phế đi các chủ trước đó, tự mình lựa chọn trong mấy trăm ám vệ, chọn ra y.
—— Từ hôm nay, ngươi chính là các chủ Quán Thiên Các, lấy Nam làm họ, lấy Khiếu Hoàn làm tên.
—— Thuộc hạ tuân mệnh.
Được đặt tên cùng thời điểm đó, còn có các chủ Lăng Tiêu Các, Tây Ỷ Lôi.
Tây Ỷ Lôi là bằng hữu duy nhất của y trong Thiên Dạ Cung. Năm xưa lúc mới vừa vào cung, hai người là gặp nhau ở phòng bếp.
Lúc ấy, y còn đang tiếp nhận huấn luyện cơ bản trong các, cơm canh được phát mỗi ngày không nhiều lắm thường khiến y nửa đêm đói bụng đến tỉnh giấc. Thời gian lâu, y liền âm thầm thăm dò vị trí cùng giờ giấc làm việc của phòng bếp.
Khi nửa đêm không người, y sẽ đi trộm một hai cái bánh bao, lấp đầy bụng. Sau đó quay về ngủ tiếp.
Mà Tây Ỷ Lôi khi đó cũng chỉ là một thiếu niên mới vào Lăng Tiêu Các, lần đầu ăn trộm, thiếu chút nữa đã bị thủ vệ tuần tra phát hiện.
Y đem hắn kéo đến kho lương thực, đem cái bánh mì chính mình trộm được trước đó, chia cho hắn một nửa.
Thời gian sau, trong những lúc được nghỉ ngơi ít ỏi, y sẽ thấy một thiếu niên từ phía Tây chạy đến phía Nam, đưa cho y xem các loại tân kỳ ngoạn ý [trò chơi, đồ chơi mới], biểu diễn mấy thứ chính mình mới nghiên cứu ra, giảng giải những chuyện bát quái nghe thấy gần đây.
Đông Khanh Nhan liền bởi vì thường xuyên bắt gặp thiếu niên chạy loạn mà nhận thức bọn họ.
Nữ tử này nghe nói là thị nữ của Mộ Vân Tiêu, tay nghề nấu ăn tuyệt đỉnh, thường xuyên thương tiếc thở dài, cảm thán bộ dáng Tây Ỷ Lôi vĩnh viễn xanh xao vàng vọt. Sau đó, nàng liền thường xuyên tự tay xuống bếp nấu cơm xào rau cho y và Ỷ Lôi. Cũng bởi vì quen biết nàng, hai người không còn phải lén lút nửa đêm đi phòng bếp, trộm ăn mấy mẫu bánh mì lạnh như băng kia.
Ba năm trôi qua rất nhanh.
Sát thủ cùng ám vệ đều do các chủ Quán Thiên Các quản lý, hằng ngày việc vặt rất nhiều, may mắn, y cũng không phải rất chán ghét những việc này. Sau khi sửa sang hoàn thiện một ít quy tắc trong các, sự tình cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
Y có rất nhiều thủ hạ có năng lực, y cũng vui vẻ đem việc trong các giao cho bọn họ xử lý.
Phần lớn thời gian, y là bồi ở bên người Mộ Hàn Trọng, làm một thị vệ tùy thân.
Nhưng mà ngay cả khi ở chức vụ này, việc y cần làm cũng vô cùng ít ỏi.
Mỗi ngày trôi qua bình thản như nước, thẳng đến khi… Bắc đường đường chủ Hà Duyên Khâm làm phản.
Kể từ ngày đó, Nam Khiếu Hoàn biết, kỳ thật, hôn, cũng chia ra rất nhiều loại.
Y còn biết, trên đời này ngoại trừ ôm kiếm mà ngủ có thể khiến y an tâm, thì còn có một thứ, có thể khiến y thả lỏng nhắm lại hai mắt.
Đó chính là ôm ấp của Mộ Hàn Trọng.
Ánh mắt luôn lãnh đạm khi nhìn mình trước kia, không biết từ khi nào thì bắt đầu, luôn tràn ngập ý cười nhợt nhạt, ôn hòa, không có một tia ngăn cách, giống như cho dù y có đưa tay chạm vào, cũng sẽ không bị trách cứ.
Luôn bị ánh mắt như vậy vây quanh.
Kỳ lạ là, lại khiến lòng người vô cùng yên ổn.
Y chưa từng gặp người nào như vậy.
Luôn nhợt nhạt cười, ôn hòa, bình tĩnh, giơ tay nhấc chân đều nhất phái thong dong, giống như cho dù có gặp sự tình khó khăn đến mấy cũng sẽ không kinh hoảng.
Cho dù núi lở trước mắt, cũng sẽ chỉ nhạt cười.
Mê hoặc lòng người, cả người đều là… hào quang. Chiếu sáng ký ức u ám của y.
Khác hoàn toàn với người mà y quen thuộc suốt ba năm qua, Mộ Hàn Trọng của sau ngày hôm đó, lời nói cùng hành vi, đều khiến y nghĩ hắn là một người khác. Nhưng lại không hề có bất cứ tỳ vết hay điểm sơ hở nào, gương mặt cũng không giống như dịch dung, cùng với hơi thở đạm mạt không lẫn với ai kia, chứng minh rằng bọn họ đích thị là một người.
Y cũng từng âm thầm nghi hoặc, nhưng không lâu sau, liền hoàn toàn thoải mái.
Mặc kệ có bao nhiêu bất đồng, chỉ cần là chủ tử của y, việc y phải làm, liền thủy chung không thay đổi.
Bảo hộ chủ mệnh, tuân theo chủ lệnh, trung tâm không phản bội, phụng dưỡng cả đời.
Sư phụ y từng nói y là kỳ tài luyện võ, thế nhưng so sánh với người nọ, y lại thấy cái gì cũng không đúng.
Y ngưỡng vọng cường giả [nhìn lên kẻ mạnh], thật tâm sùng kính người nọ.
Ngưỡng mộ, tôn kính, trung thành.
Mục tiêu giống nhau, tuy rằng chỉ là mục tiêu với võ nghệ. Nhưng đó chính là động lực thúc đẩy y không ngừng cố gắng, vĩnh viễn không dừng bước.
Vào Quán Thiên Các bảy năm, y vẫn như cũ sử dụng kiếm, nhưng kiếm mà Quán Thiên Các dạy y, cùng kiếm mà Dư Bạch dạy cho y, có quá lớn bất đồng.
Trước kia là theo đuổi cảnh giới tối cao của võ học, tinh thuần vô cấu [tinh khiết không bụi trần]. Còn bây giờ mục tiêu theo đuổi chính là giết địch hộ chủ, chỉ cần giết người tàn nhẫn cùng nhanh chóng.
Khi ấy y đã dứt khoát.
Hết thảy, đều có thể vì chủ tử mà bỏ qua.
Cho nên lúc Mộ Hàn Trọng dạy y <<Thu Thủy Hai Mươi Bốn Thức>>, y kinh ngạc đến cực điểm.
Tu tâm dưỡng tính, đối với một ám vệ mà nói, giống như kêu vũ khí đả thương người thu liễm lại mũi nhọn, … Thật như một truyện cười.
Thế nhưng, trọng điểm không phải ở chỗ này.
… Trong mắt người nọ, căn bản chưa từng xem y như một lưỡi dao sắc bén chỉ để giết người. Mà chính là… Y, chính là Nam Khiếu Hoàn mà thôi.
Sau đó lại cùng hắn cùng nhau luyện tập trường thương, giao đấu chiêu thức tâm đắc, lại hoàn toàn chứng minh hết thảy.
Hành động như vậy, rõ ràng đã vượt qua giới hạn một chủ tử đối đãi với ám vệ.
Trong đôi mắt kia, đầu tiên y là Nam Khiếu Hoàn, sau đó mới là ám vệ của hắn, mới là các chủ Quán Thiên Các.
… Sau khi quay về kinh một thời gian, y mới bất tri bất giác ý thức được điểm ấy.
Là chính y.
Người nọ nhìn, là nhìn chính y mà thôi. Không phải bất cứ thân phận nào khác. Không phải Nhị thiếu gia, không phải đồ đệ của Dư Bạch, không phải ám vệ Quán Thiên Các… Mà chính là y.
Chưa bao giờ lĩnh hội qua thứ tình cảm như vậy.
Rất sợ hãi, nhưng cơ hồ làm cho y không cưỡng lại được.
Nam Khiếu Hoàn không phải loại người không hiểu cái gì là tri ân báo đáp.
Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo*. Cho nên, người nọ đối đãi với y rất tốt, y dù trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng hết thảy đều nhất nhất ghi tạc trong lòng.
[*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ. Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân].
Những ôn nhu như vậy, có lẽ người nọ đều ban cho hết thảy những ai có quan hệ thể xác với người nọ. Nhưng với y mà nói, đây chính là thể nghiệm độc nhất vô nhị.
Mỗi lần bị đôi mắt ôn nhu kia nhìn, y đều có một loại ảo giác pha lẫn sợ hãi.
Ảo giác giống như y đang được người nọ yêu thương, sợ hãi bản thân sẽ bị hấp dẫn mê đắm đến không thoát ra được.
Nhưng mà, căn bản vẫn không thể thoát ly.
Trước mắt một mảnh hắc ám, y nghe thấy chính mình thở dốc, cảm thụ được ngón tay người nọ linh hoạt đụng chạm vuốt ve dục vọng của y.
Một lần lại một lần, người nọ nói muốn làm cho y hưởng thụ, kết quả liền thật sự làm cho y hưởng thụ triệt để.
Lúc cả người vô lực nằm úp sấp trên giường, đại não y trống rỗng, chỉ có tiếng tim đập chân thật vang bên tai, từng nhịp từng nhịp, ẩn vào trong trí óc.
… Một mảnh hoảng hốt.
Y vốn định thay hắn giải quyết dục vọng, lại bị người nọ cự tuyệt bởi vì chu kỳ bảy ngày còn chưa tới.
Khi từ trong mộng bừng tỉnh, y phục đã được mặc hảo, âm thầm canh giữ ở trong góc tối một lúc lâu, y rốt cục nhìn thấy người nọ đi trở về.
Đó cũng là lần đầu tiên y biết, hôn, nguyên lai còn có thể kịch liệt như thế.
Có thể khiến người ta mất phương hướng, quên bản thân là ai, loại cảm giác mãnh liệt khát vọng lẫn nhau này, kề cận như thế, chân thật như thế.
Khát vọng…
Lẫn nhau…
Y lẳng lặng suy nghĩ về hai cụm từ này, lại bởi vì thình lình hiểu ra ý nghĩa của nó, mà ngạc nhiên đứng lặng.
Hết phiên ngoại 5.