(tên 1 loại trà)
Cao bốn tấc, miệng rộng một tấc, chén ngọc lưu ly ở dưới ánh nến vô cùng lung linh, phản chiếu ra tinh quang sáng bóng. Chén ngọc lưu ly mỏng manh được những ngón tay thon dài tinh tế nhẹ nhàng cầm lấy, một làn khói trắng theo miệng chén mềm nhẹ bay lên.
Bên trong chén ngọc, giữa lòng nước trà ấm nóng màu vàng có một vài đoạn rễ ngắn cùng lá trà dài ngắn xen lẫn, trôi nổi trong làn nước, vô số bọt khí dần tách rời khỏi thân rễ, hướng phía trên mặt nước trà ngoi lên. Trong chốc lát, lá trà lại từ từ chìm xuống… Như thế lặp lại, ba nổi ba chìm, cuối cùng tụ lại ở phía trên mặt, giống như măng mọc mùa xuân, đồng thời cũng giống như hoa cúc đang nở rộ, tuyệt không thể tả.
“Trà chiếu lên lầu nhân, quân thượng phá hồ ảnh.”[1 câu thơ]
Màn cửa bị vén mở, tóc đen mềm mại theo gió nhẹ tung bay, tiếng nói thiếu niên dễ nghe vang lên, quanh quẩn cùng những ngôi sao trời nhu hòa nhạt nhẽo ở ngoài cửa sổ.
Đem chén ngọc lưu ly đưa lên trước mũi, hít một hơi thật sâu mùi thơm thuần chất, thiếu niên lại khẽ cất tiếng, “Hàn Trọng ca ca, nếu đã đến đây, liền phẩm một chút trà này đi.”
Theo lời của hắn, một thân ảnh áo trắng hiện ra ở ngoài cửa.
Tư thái tao nhã, khí độ thong dong.
Gió đêm cuồn cuộn thổi tán tóc đen trên trán hắn, trên khuôn mặt như ngọc, lông mi thật dày hơi rủ xuống, che đi hàng vạn hàng nghìn phong tình trong đôi mắt phượng, chỉ lộ ra khóe miệng với nụ cười nhạt, ôn hòa lãnh đạm.
“Trễ thế này tới chơi, vốn cũng không là ý định của ta.” Vu Diệp chậm rãi hướng thiếu niên đang ngồi trên nhuyễn ghế đi đến, ở trước mặt hắn dừng lại, “Bất quá có Quân Sơn Ngân Châm, nếu muốn ta quấy rầy nhiều thêm vài lần, vi huynh cũng thập phần vui.”
“Ha hả, Hàn Trọng ca ca nói đùa.” Ti Hoàng Hàn Luyện thu hồi quyển sách trên tay, đứng dậy hành lễ, mời Vu Diệp ngồi xuống nhuyễn ghế bên cạnh, lại thoáng đảo mắt, hồn nhiên bật cười: “… Như thế nào không thấy các nàng cùng theo Hàn Trọng ca ca tiến vào?”
Ánh mắt Vu Diệp trầm xuống, còn chưa đáp lại, hai người ngoài cửa nghe thấy một câu này của Hàn Luyện đã thật cẩn thận chậm rãi tiến vào, Vũ Nhi đi trước, Song Nhi theo sau.
Hai người trộm ngẩng đầu, ở góc độ mà Vu Diệp nhìn không tới, thiếu niên mới vừa rồi còn tươi cười, giờ phút này trên gương mặt tinh xảo kia là một mảnh âm ngoan. Nhíu mày liếc nhìn các nàng một cái, Ti Hoàng Hàn Luyện rất nhanh quay đầu tiếp tục đối Vu Diệp nói, “Nghe nói Hàn Trọng ca ca kỳ nghệ vô song, Hàn Luyện vẫn luôn nghĩ muốn được thỉnh giáo, nhưng đều bất hạnh chưa có cơ hội.”
“Nếu hôm nay đã đến đây, liền chỉ giáo Hàn Luyện một bàn đi. Vũ Nhi, chuẩn bị bàn cờ!”
Dứt lời, cũng không đợi Vu Diệp đáp lại, trực tiếp phân phó hai người bên cạnh.
“Vâng.” Vũ Nhi vội vàng hành lễ, xoay người hướng thư phòng nơi đặt bàn cờ đi đến. Nét mặt Song Nhi nhanh chóng biến đổi, ở một bên lấy ra một chén ngọc lưu ly khác, bắt đầu pha trà.
Trong quá trình, Vu Diệp vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Bàn cờ được mài dũa từ ngọc bích đặt lên mặt bàn, Vu Diệp vươn tay nhẹ chạm qua mặt trên của nó, sau một lúc lâu, hơi hơi hướng Ti Hoàng Hàn Luyện gật đầu.
Theo quy định đánh cờ của Dận Quốc, quân trắng đi trước.
Trên danh nghĩa chỉ giáo, Vu Diệp chấp quân đen đi trước chính là thủ hạ lưu tình, dụng tâm dẫn dắt. Đối đầu với một đối thủ mạnh, Ti Hoàng Hàn Luyện vô cùng cẩn thận, trong khoảng thời gian ngắn, bàn cờ vẫn duy trì ở thế cân bằng, song phương đều bình yên.
Ánh nến trong chén đồng theo cơn gió thổi vào nhẹ lay động, một khối sáp nến rơi rụng xuống, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Vu Diệp từ lúc bước vào cho đến bây giờ vẫn duy trì một biểu tình, lúc này ánh mắt đột nhiên trầm xuống.
Chỉ thấy trên bàn cờ, quân trắng… Rốt cục ra tay!
Nụ cười biến đổi sâu sắc hơn vài phần, Vu Diệp cầm lên một quân cờ trắng, nhìn như tùy ý đem nó đặt xuống một chỗ.
Một giọt mồ hôi theo làn da trắng nõn của thiếu niên chậm rãi trượt xuống, rơi trên bàn cờ ngọc bích.
Trên bàn cờ, cờ trắng và đen nằm xen lẫn nhau, có thể nhìn thấy là vừa mới trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt. Song phương có tăng có giảm, thế nhưng chỉ cần nhìn tổng quát, cũng đã biết được ai thắng ai bại.
… Con rồng lớn ở giữa bàn cờ đã bị diệt…
Ti Hoàng Hàn Luyện là kẻ luôn luôn bình tĩnh tự giữ, mưu kế hơn người, thế nhưng lúc này cũng đã vô pháp duy trì mặt nạ bình tĩnh trước đó.
“Đa tạ.” Vu Diệp nhẹ nhàng nói hai chữ, cầm lấy chén ngọc lưu ly bên cạnh, khẽ nhấp một ngụm nước trà.
Hai nữ tử tùy thị hai bên đều cúi đầu thật sâu, vẫn không nhúc nhích, giống như hai con rối gỗ.
“… Ván cờ này, vốn dĩ, ta cũng không phải vì chuyện thắng bại mà xuất thủ.” Vu Diệp thùy mắt, ngón tay thưởng thức một quân cờ đen.
“Vốn dĩ?…Vậy xin hỏi, là Hàn Luyện đã làm sai chuyện gì sao? Lại khiến cho Hàn Trọng ca ca ngươi tức giận nhiều như thế?”
Rất nhanh khôi phục lại tinh thần sau ván cờ đại bại kia, Ti Hoàng Hàn Luyện chớp mắt mấy cái, làm ra một bộ thiếu niên vô tội hồn nhiên, “Đến nổi, phải đuổi tận giết tuyệt như thế.”
Có bất mãn, có oán trách, hàm chứa vài tia giận dữ, Ti Hoàng Hàn Luyện tựa hồ thật sự hoàn toàn không biết gì, chính là một thiếu niên vô tội bị liên lụy.
“Nguyên nhân là gì, thật sự cần vi huynh làm rõ sao?”
Vu Diệp nhẹ nhàng nói, giương mắt nhìn lại.
Sau một lúc lâu, Ti Hoàng Hàn Luyện thấp cười ra tiếng.
“Sắc vị của Quân Sơn Ngân Châm giống như sắc vị của Long Tĩnh [tên 1 loại trà], lá trà vừa lớn lại vừa xanh mượt.”
Ánh mắt Ti Hoàng Hàn Luyện dừng ở nước trà bên trong chén lưu ly, cúi đầu thở dài, “Thế nhân nhiều người đều cho rằng trà Long Tĩnh thắng trà Quân Sơn. Nào ngờ Hàn Trọng ca ca cũng giống như ta, chỉ yêu thích duy nhất loại quỳnh tương ngọc dịch này.”
Vu Diệp không nói lời nào.
Màu đen mã não của quân cờ đen nằm ở trong tay hắn, linh hoạt xoay chuyển, phản chiếu lên làn da như ngọc, một thứ ánh sáng nhu hòa.
“Mọi người đều mê luyến đối với sự việc và đồ vật mà mình yêu thích, luôn nghĩ muốn nắm giữ ở trong tay mình, đây là nhân chi thường tình. Hàn Luyện bất tài, cũng không có ngoại lệ.”
Vu Diệp chậm rãi giương mắt.
Ti Hoàng Hàn Luyện vô tội nhìn lại. Nhưng ngay thời khắc này, suýt chút nữa đã làm rơi chén ngọc lưu ly trong tay.
Đôi con ngươi đang nhìn chằm chằm hắn, sâu không lường được, sát khí tẫn hiển, ở giữa đêm khuya thâm trầm, khiến cho người ta cả người lạnh lẽo, tựa như bản thân vừa rơi vào giữa bão tuyết cuồng phong.
Yên tĩnh tựa như chết.
Không cần bất cứ lời nói gì, chỉ cần một ánh mắt, Ti Hoàng Hàn Luyện rốt cuộc liền cười không nổi nữa. Thâm ý trong ánh mắt kia, sắc bén như thế, giống như một lưỡi đao, không cho phép cự tuyệt xuyên thủng vào trong đầu hắn.
Cuồng phong bỗng nhiên mạnh lên, lá cây ngoài cửa sổ vô lực chống chọi giữa gió mạnh, nhưng thủy chung vẫn là tránh không khỏi, chúng nó bị cuốn bay tung tóe giữa không trung, sau đó lại nặng nề rớt xuống mặt đất.
Khói trắng lượn lợ trên miệng chén trà cũng theo gió tản ra, bay lệch đi phương hướng ban đầu của nó.
Ngón tay cầm chén ngọc lưu ly chậm rãi giật giật, tiếng nói thiếu niên trong trẻo, thản nhiên vang lên.
“… Hàn Luyện đã biết.” Thiếu niên hơi hơi cúi đầu, đem cái chén đặt qua bàn nhỏ bên cạnh, trên gương mặt tinh xảo hiếm khi xuất hiện biểu tình nghiêm túc.
Vu Diệp lẳng lặng nhìn hắn vài lần, sau đó ‘Xoát’ một tiếng đứng dậy, tay áo rộng thùng thình phất qua bàn cờ ngọc bích, đảo qua vô số quân cờ trắng đen đan xen lẫn nhau phía trên đó.
Cửa bị mở ra, cuồng phong dũng mãnh thổi vào, phần phật thổi bay y phục màu trắng cùng tóc đen dài của hắn.
Vu Diệp chậm rãi quay đầu lại, môi mỏng hé mở, thanh âm như dung hòa cùng cuồng phong tiến thẳng vào tai người bên trong.
“… Nếu ngươi cố ý tiếp tục, thì đừng trách… Kẻ làm ca ca ta đây vô tình…”
Gió chưa định, người đã đi.
Trong không gian im lặng, ánh nến vẫn lẳng lặng đốt cháy.
Những con bướm màu thủy lam rốt cục có thể theo góc phòng bay ra, vui vẻ lượn vòng bay múa trong thư phòng.
Ngón tay nhanh siết chặt, tầm mắt Ti Hoàng Hàn Luyện ngưng trệ thật lâu ở từng đường đi nước bước trên bàn cờ.
… Không có đường sống.
Trước đó tự cho rằng đang âm thầm bày trận dụ người mắc bẫy… Nhưng bất tri bất giác tất cả đều đã bị khóa chân, không một lối thoát…
Hãm trong hoảng sợ, một giọt mồ hôi lạnh theo cổ chảy dọc xuống sống lưng.
Đột nhiên, một cỗ hương vị truyền tới khiến cho người đang thất thần bỗng nhiên nâng mắt quay đầu.
“!”
Chỉ thấy nữ tử kiều mỵ một khắc trước còn nói cười, giờ phút này lưng dựa vách tường đang từ từ rơi xuống mặt đất, máu tươi đỏ thẫm từ miệng vết thương thật nhỏ trên cổ nàng chậm rãi tràn ra, nhiễm đỏ y phục lụa mỏng xanh biếc. Bên cạnh thân thể nàng, một cổ thi thể khác, vẫn còn duy trì biểu tình trước khi chết, hai mắt mở to, trong đôi con ngươi màu xanh là vẻ sợ hãi mãnh liệt.
Đêm dài, sao trên trời bị tầng tầng mây che đi hào quang, trời đất một mảnh yên tĩnh. Trên đường phố vốn náo nhiệt lúc này chỉ còn lại tốp năm tốp ba vài người đi đường về muộn, hai bên ngã tư đường cũng chỉ còn rải rác mấy người bán hàng rong đang thu dọn quầy hàng.
Thân ảnh màu trắng không nhanh không chậm bước đi trên đường phố, một gã bán hàng rong đang dọn dẹp băng ghế bên đường tò mò nhìn lại, trùng hợp ngay lúc đó thanh niên cao gầy kia cũng quay đầu đón nhận tầm mắt của gã.
Ngắn ngủn một cái chớp mắt, thanh niên lại quay đầu bước đi, tiếp tục đi con đường của mình.
Thẳng đến khi thanh niên đã đi thật xa, gã mới từ trong kinh ngạc hoàn hồn trở lại, lập tức khắc chế không được nỗi sợ hãi lan tràn trong đầu, thân thể không tự chủ được lui về phía sau, cuối cùng ‘Bùm’ một tiếng té ngã trên mặt đất.
Gương mặt kia, tuấn mỹ tựa như thần tiên, nhưng lại không có một tia biểu tình, con ngươi lạnh như băng chỉ liếc mắt một cái, liền khiến người ta hồn phi phách tán, hồn vía lên mây…
“Chủ thượng.”
Nam âm trầm thấp đột nhiên vang lên.
Vu Diệp dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm:
“Chạy ra đây làm gì?”
Thanh âm luôn luôn ôn hòa lúc này lại giống như bao phủ lên một tầng hàn băng, không có cảm xúc, thành công làm cho Nam Khiếu Hoàn rùng mình một cái.
“Thuộc hạ… Lo lắng chủ thượng…”
Nam Khiếu Hoàn gục đầu xuống, thối lui ra phía sau Vu Diệp, dừng lại ở vị trí cách người nọ nửa bước. Sau đó, y có chút bất an ngẩng đầu, hơi thở người trước mắt này… So với trước đây, thời điểm ở Thuấn Ngọc Vương phủ lần đó, có vài phần tương tự…
Vài tia kinh sợ theo nơi sâu trong trái tim run rẩy trào ra, là sợ hãi theo bản năng khi tánh mạng bị uy hiếp.
Mi dài run rẩy, trong đôi con ngươi đen, cái gì đều không có.
Trong lòng vừa động, lời nói không kịp tự hỏi, liền thốt ra:
“Chủ thượng…”
Một tiếng này, giống như điện giật, làm cho Vu Diệp mạnh hoàn hồn.
Nghe được thanh âm người nọ ở phía sau, Vu Diệp mới chính thức thoát khỏi dòng suy nghĩ của chính mình.
Hắn sửng sốt vài giây, xoay người nhìn lại.
Trong thứ ánh sáng mơ hồ tỏa ra từ vài cái đèn lồng bên đường phố, thân ảnh người nọ cao lớn mà kiên định, trên khuôn mặt anh tuấn, trong đôi mắt luôn vắng lặng lạnh nhạt kia, giờ phút này, là sự quan tâm lo lắng không chút che dấu.
… Tựa hồ bất cứ lúc nào, chỉ cần hắn xoay lưng lại đều có thể nhìn thấy y.
“Ngô!” Gương mặt tuấn mỹ trước mặt bất ngờ phóng đại chiếm cứ hơn phân nửa tầm nhìn, gió lạnh phất qua bên tai, Nam Khiếu Hoàn kinh ngạc kêu ra tiếng, ngay sau đó, một đôi môi ấm áp liền dán lên môi y.
Một tay ôm lấy thắt lưng Nam Khiếu Hoàn, một tay ngăn lại cánh tay theo bản năng giơ lên phản kháng của y, Vu Diệp đem người cường ngạnh áp vào bức tường bên cạnh, vội vã hôn xuống.
Môi cùng môi, lưỡi cùng lưỡi, hơi thở cùng hơi thở, cấp thiết hòa lẫn vào nhau…
Mà trái tim trong lồng ngực kia, cũng đang kịch liệt phập phồng.
Nam Khiếu Hoàn bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ có thể để người nọ tùy ý muốn làm gì thì làm.
Không hàm chứa ôn nhu sủng ái như mọi khi, nụ hôn này, tràn ngập tính xâm lược, giống như muốn thổi bay toàn bộ ý thức của y, đoạt lấy toàn bộ hô hấp của y, mỗi một tấc địa phương đều không buông tha, mỗi một tấc, đều phải để lại ấn ký của người nọ…
Hết thảy đều không thể giữ lại, hết thảy đều bị người này… đoạt đi.
Trong đầu lơ đãng hiện lên ý niệm như thế, nội tâm Nam Khiếu Hoàn bất chợt có chút hoảng hốt, y gian nan mở ra mí mắt, nhìn đến khuôn mặt tuyệt mỹ đang khẽ khép hai mắt của người nọ…
Nam Khiếu Hoàn trong chớp mắt ngây ngẩn, Vu Diệp liền nhân cơ hội này càng làm sâu hơn nụ hôn.
Không khí trong lồng ngực hầu như không còn, Nam Khiếu Hoàn theo bản năng muốn đẩy ra người phía trên. Nhưng ý đồ liền bị người nọ nhận thấy, sau đó cánh tay ôm thắt lưng y càng siết chặt hơn, đồng thời, một luồng khí từ nơi môi hai người tiếp xúc liền truyền đến.
Giống như kẻ rơi xuống nước bất thình lình quơ được một bó rơm, người đại não đã muốn trống rỗng, lúc này lại có thể tiếp tục duy trì…
Mây đen trôi dần đi, ánh sáng từ sao trời hiện ra lung linh như ngọc.
Đợi nụ hôn dài chấm dứt, Nam Khiếu Hoàn dựa vào vách tường không ngừng thở hổn hển.
Đỏ ửng che kín mặt của y, trong mắt một mảnh hơi nước.
Đôi môi dính nước ở dưới ánh sao phản chiếu ra một loại hình ảnh vô cùng hoặc nhân, Vu Diệp vẫn duy trì tư thế như ban đầu, cúi đầu vừa thấy, nội tâm lại hung hăng nhảy vọt.
… Không suy nghĩ thêm cái gì nữa, thầm nghĩ giờ khắc này, chỉ muốn làm theo toàn bộ ý niệm dâng trào từ sâu trong đáy lòng mà thôi.
Hôn y, hung hăng hôn y, từ nay về sau, không muốn để cho bất luận kẻ nào chạm vào y.
Y chính là cấm địa… Thuộc về một mình hắn.
Môi lại cường thế bao phủ lấy đôi môi y, cường ngạnh mở ra khoang miệng, dùng đầu lưỡi thổi quét qua nứu, răng, đầu lưỡi…
Lúc này đây, hai người hôn môi không có nhắm mắt.
Vu Diệp là hoàn toàn không muốn nhắm mắt, Nam Khiếu Hoàn lại là vì quá mức kinh ngạc nên quên cả nhắm mắt.
Đôi con ngươi đen thâm trầm tràn ngập dục vọng kia, không chút lay động nhìn chăm chú vào y, Nam Khiếu Hoàn có thể thấy rõ thân ảnh của chính mình bên trong đó.
… Giống như trong đôi mắt kia, chỉ chứa đựng duy nhất một người.
Nội tâm thật nhanh xẹt qua thứ tình tự khó có thể hiểu rõ…
Ngay sau đó, y chậm rãi thùy mi mắt, bàn tay đặt trên vách tường khẽ nâng, nhẹ nhàng xoa lên bả vai Vu Diệp.
…………………….
Ngày mười lăm qua đi, ba người Vu Diệp lại quay trở lại quân doanh.
Ngày ấy bầu trời ngàn dặm quang đãng, mênh mông vô bờ. Đập vào mắt là sắc xanh bạt ngàn, hết thảy đều tràn ngập sinh khí bừng bừng.
Người đi đường đều ghé mắt nhìn qua, chỉ thấy hai con tuấn mã, một đen như mực, một trắng như tuyết, đang phất cái đuôi thật dài, thản nhiên bước từng bước chậm rãi ở vùng ngoại ô. Phía sau chúng nó một khoảng không xa còn có một con tuấn mã khác đi theo, nhưng bước chân của nó nhanh hơn, ý muốn vượt qua.
Lôi kéo dây cương, tuấn mã đang bước chậm rãi ngửa đầu hí vang một tiếng, lập tức dừng bước lại. Vu Diệp thở phào một hơi, lập tức nhảy xuống.
Bọn họ sáng sớm đã rời thành, đi đến hiện tại, lộ trình đã qua hơn phân nửa. Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, người mệt, ngựa cũng mệt, đều cần hảo hảo nghỉ ngơi một phen.
Ỷ Lôi đuổi theo phía sau lúc này đang loay hoay ở một gốc đại thụ chuẩn bị chỗ để cho ba người nghỉ ngơi, sau đó lấy ra bữa trưa Khanh Nhan sớm đã chuẩn bị tốt cho mọi người, xong hết thảy mới đi tới, thỉnh Vu Diệp qua ngồi.
Đem dây cương ném cho Ỷ Lôi, Vu Diệp đi vào dưới tàng cây, tùy tiện ăn vài thứ, bên kia, Ỷ Lôi Nam Khiếu Hoàn buộc xong ngựa cũng sóng vai cùng đi tới.
Ỷ Lôi nhìn nhìn thức ăn: “Chủ thượng chỉ ăn như vậy, là đủ rồi?”
Vu Diệp gật đầu: “Thời tiết quá nóng, nuốt không trôi.”
Nam Khiếu Hoàn cởi xuống trường kiếm bên hông đặt lên một tảng đá, nghe nói như thế, yên lặng cầm túi nước trong tay đưa qua: “Chủ thượng, đây là nước ô mai Khanh Nhan tỷ chuẩn bị.”
Vu Diệp không khỏi thiêu mi, nhận túi nước, vốn tưởng sẽ cầm tới một túi nước ấm, ai ngờ vừa vào tay, cảm giác lạnh lẽo liền theo làn da xuyên thấu vào trong thân thể khô nóng.
Nghiêng đầu khẽ nhìn Nam Khiếu Hoàn một cái, trong lòng Vu Diệp liền sáng tỏ.
Trong thời tiết nóng như vậy, cho dù ướp lạnh tốt như thế nào, mang theo đi đường lâu, túi nước đã sớm không còn lạnh. Mà hiện tại túi nước trong tay vẫn lạnh lẽo, chung quy chỉ có thể có một lời giải thích.
Nội lực, thế nhưng có thể lãng phí như thế sao?
Tà liếc mắt nhìn Nam Khiếu Hoàn một cái, Vu Diệp mở nắp, ngửa đầu uống ngay vài hớp, liền cảm thấy mát mẻ theo yết hầu chảy thẳng vào trong cơ thể, vô cùng sung sướng.
Tâm tình vốn bởi vì thời tiết mà hơi có chút phiền táo, thoáng chốc tốt lên vài phần.
Nghỉ ngơi một hồi, Vu Diệp đứng dậy, đi đến trước mặt tuấn mã đang ăn cỏ, mở dây cương, phiên thân lên ngựa.
“Khiếu Hoàn, cùng ta đi dạo một chút.”
Hắn mỉm cười mở miệng. Nam tử ở phía sau hắn từ trên tảng đá đứng dậy, dùng tu huýt thổi một tiếng, tuấn mã tuyết trắng đã sải chân chạy đến bên cạnh y.
Gió nhẹ ở bên tai gào thét, cảnh sắc phía sau nhanh chóng lui xa, sắc xanh trước mắt, hòa cùng chút sắc vàng như kim sa phía chân trời, đẹp không sao tả xiết.
Hô hấp phía sau hòa cùng tiếng gió rõ ràng nghe vào tai.
Vu Diệp bỗng nhiên hướng phía sau quay đầu, cười nói:
“Nhìn thấy đỉnh núi phía trước không? Chúng ta lên đó nhìn một chút.”
Thanh âm theo gió, bay vào trong tai Nam Khiếu Hoàn.
“Vâng.”
Y trầm giọng đáp. Suốt mấy tháng qua, y đã tập quen việc người trước mắt người này đôi lúc sẽ thình lình nổi lên hưng trí.
“Giá!”
Vu Diệp ở phía trước đột nhiên tăng nhanh tốc độ, Nam Khiếu Hoàn chỉ có thể giục ngựa đuổi theo.
Ỷ Lôi ở dưới gốc đại thụ nhìn theo hai người lao vút đi dưới ánh mặt trời, bất tri bất giác, khóe miệng lại nở nụ cười.
…
Tới chân núi, hai người dừng ngựa.
Vu Diệp sửa lại y phục, ngẩng đầu nhìn, hướng người ở cách hắn vài bước ngoắc ngón tay gọi tới.
Nam Khiếu Hoàn đi đến trước mặt hắn.
Vu Diệp nâng tay lên, đem lọn tóc bị gió thổi loạn của Nam Khiếu Hoàn vén ra sau tai.
Động tác của hắn vô cùng thuận tay, nhưng lại khiến cho Nam Khiếu Hoàn nhất thời ngây ra.
Động tác như vậy, người trước mắt thường chỉ làm khi bọn họ ở trên giường, nhưng mà hiện tại…
Y giật mình trong chốc lát, còn chưa kịp mở miệng nói gì đó kiểu như ‘thuộc hạ tự mình làm được’, gương mặt người nọ lại đột nhiên giãn ra mỉm cười với y.
Ngay sau đó, tay trái của y rơi vào trong lòng bàn tay người nọ.
“Đi thôi.”
Ngón tay bóng loáng thon dài, không mạnh không nhẹ nắm lấy tay y.
Trong nháy mắt đó, Nam Khiếu Hoàn cơ hồ có thể cảm giác được tim mình trong phút chốc ngừng đập.
Núi nhỏ không cao, một khắc đồng hồ thời gian, không cần nội lực, hai người cũng đã đi tới đỉnh núi.
Mặt trời chói lọi…
Đứng ở chỗ cao, chỉ nghe thấy tiếng gió cùng âm thanh của các loại chim chóc, ngoài ra, thiên địa một mảnh yên ắng cùng nhàn nhã.
Cảm xúc trong tay chân thật như thế.
Vu Diệp nhìn cảnh sắc ở xa xa, những tình cảm phức tạp khó hiểu trước đó ở một cái vươn tay theo bản năng nắm lấy bàn tay y lúc nãy, nháy mắt đã sáng tỏ hết thảy.
Hóa ra ngay từ đầu, chính mình có lẽ cũng đã không đem y đối đãi như một bạn giường thuần túy…
Nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn về phía người bên cạnh.
Bởi vì hành động của hắn, y không thể tiếp tục đứng ở vị trí mà vốn dĩ y nên đứng. Chỉ có thể cùng hắn sóng vai mà đứng.
Trên khuôn mặt thanh lãnh anh tuấn nhìn không ra một tia dao động, đôi con ngươi thâm trầm cứng cỏi, tầm mắt không biết đang nhìn tới đâu.
“Khiếu Hoàn, nhìn ta.”
Trong giọng nói hàm chứa nghiêm túc hiếm có.
Nam Khiếu Hoàn chậm rãi dời tầm mắt.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Ánh mắt của Vu Diệp lúc này, không phải loại ánh mắt tràn ngập cảm giác khiến lòng người yên tâm thường ngày, trong đôi con ngươi đen rạng rỡ sinh huy, hiển hiện một loại kiên định.
Mà trong đôi con ngươi trong suốt của y, cái gì cũng không có, ngoại trừ hình ảnh thu nhỏ của hắn.
Không có lời nói, chỉ có ánh mắt. Tràn ngập nhu tình cùng mê luyến, không một chút che giấu.
Cứ như vậy, quang minh chính đại đánh thẳng vào nội tâm Nam Khiếu Hoàn.
Trong lòng một mảnh kinh ngạc, thân thể không động đậy, mà ngay cả lời nói, cũng đã vô thức trở nên bất lực.
Vẻ mỉm cười chậm rãi triển khai trên khuôn mặt tuyệt mỹ, giống như ngưng tụ hết thảy tia sáng mặt trời.
Vu Diệp chậm rãi tới gần Nam Khiếu Hoàn, cuối cùng, môi của hắn dừng lại ở bên tai Nam Khiếu Hoàn.
“…”
Cúi đầu lời nói nhẹ nhàng vang lên.
Một lát sau, Nam Khiếu Hoàn yên lặng nắm chặt bàn tay bên kia, chậm rãi nghiêng đầu đi. Bên tai, đỏ một tảng lớn.
“Ha ha ha…”
Nhìn đến bộ dáng của y, Vu Diệp vui vẻ cười ra tiếng.
Tiếng cười phiêu tán ở trong gió, truyền rất xa rất xa…
Đường đi còn rất dài. Thế nhưng, ánh sáng chói lọi ở phía trước mơ hồ đã có thể thấy được, hết thảy, đang yên lặng phát sinh thay đổi… @