Editor: Sasaswa
“A--”
Đang trong giấc ngủ, Hám Thanh Châu bị tiếng hét của Đường Bân đánh thức, hắn lập tức mở mắt ra, chạm vào cậu: “Sao vậy?”
Đường Bân co rúm ở dưới chân giường, quấn trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt, hai con ngươi rưng rưng, dường như sắp khóc.
Hám Thanh Châu hoảng sợ, ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Làm sao vậy? Em gặp ác mộng sao?”
Nhưng cả người Đường Bân run lên, hít hít mũi, giọng nói run run: “Đừng...đừng ăn cánh cụt nhỏ... cánh cụt nhỏ sẽ ngoan mà.”
Hám Thanh Châu vỗ nhẹ lòng bàn tay Đường Bân, cho tới lúc nghe thấy lời cậu nói hắn mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ bình tâm lại.
Hám Thanh Châu thậm chí còn nghĩ thanh quản của Đường Bân thật tốt.
Đường Bân khiếp sợ nhìn Hám Thanh Châu im lặng, nhắm mắt lại như là sắp chết, “Anh hải cẩu, chỉ cần anh không ăn thịt em, anh muốn em làm gì cũng được...”
Lần này là...hải cẩu và chim cánh cụt sao?
“Anh sẽ không ăn thịt em.” Mặc dù Hám Thanh Châu vẫn chưa hiểu rõ tình hình nhưng vẫn theo lời cậu đáp lại, nhéo nhéo yết hầu người kia: “Coi chừng cổ họng em bị đau đấy.”
Đường Bân bị hắn ôm lấy, toàn thân đều phát run, dường như rất kháng cự, nhưng cũng không dám phản kháng.
“Đây là chuyện gì? Hải cẩu và chim cánh cụt? Có âm mưu gì không?” Hám Thanh Châu nói.
Thân thể Đường Bân cứng đờ đến mức không dám nói lời nào.
Thấy vậy, Hám Thanh Châu thả cậu về giường lần nữa, hắn chạm vào điện thoại bên cạnh, kiểm tra thông tin về hải cẩu và chim cánh cụt.
Nội dung hiện trên màn hình làm khóe miệng Hám Thanh Châu giật giật.
Đường Bân cẩn thận, bí mặt ngẩng đầu liếc nhìn Hám Thanh Châu.
Hám Thanh Châu ngồi dậy, nhìn cậu mà bật cười: “Bữa sáng em muốn ăn gì?”
Đường Bân nghe xong lập tức mở to mắt, quấn chăn càng chặt hơn, một lúc lâu sau mới run rẩy nói: “Cánh...Cánh cụt nhỏ ăn không ngon đâu.”
Hám Thanh Châu: “Chỉ cần em ngoan ngoãn, anh sẽ không ăn em.”
“Cánh cụt nhỏ sẽ ngoan.” Đường Bân nói xong, toàn thân run rẩy kịch liệt. . ngôn tình ngược
“Vậy bây giờ em đi rửa mặt đi.”
Đường Bân nghe thấy lập tức rời khỏi giường, sợ rằng một giây sau mình sẽ làm đối phương không hài lòng rồi ăn thịt mình, nhưng chân của cậu đau và yếu đến mức chân vừa đi vài bước đã khụy ngã xuống đất.
“Đường Bân!”
Hám Thanh Châu nhìn thấy thì sợ hãi, vội vàng đỡ cậu dậy.
Đường Bân quấn trong chăn, hoảng hốt vài giây trong vòng tay của hắn rồi mới kịp phản ứng, đẩy lồng ngực của đối phương ra đứng thẳng dậy, hoảng sợ nói: “Cánh...cánh cụt nhỏ không sao...Em tự...rửa mặt cho mình được.”
Hám Thanh Châu cau mày ôm cậu: “Em mặc quần áo vào trước đi rồi đi rửa mặt.”
Đường Bân rụt rè muốn nắm lấy cổ áo đối phương, nhưng lại phát hiện người kia không mặc gì nên chỉ có thể nắm chặt tay đặt lên ngực Hám Thanh Châu.
Đường Bân thận trọng đến mức không dám nhúc nhích, chỉ nhìn loạn xung quanh, dễ dàng nhìn thấy quần áo lộn xộn trên mặt đất, nhớ đến lúc này Hám Thanh Châu kêu mình mặc quần áo vào...
Cả người Đường Bân đột nhiên run lên, sợ hãi mở miệng: “Anh...anh muốn em mặc quần áo ở kia sao?”
Hám Thanh Châu theo tầm mắt của cậu nhìn qua, bất định hỏi: “...Em muốn mặc sao?”
Chắc là khó chịu lắm...
Đường Bân nghe xong lại rùng mình một cái, mịt mờ nhìn hắn, Hám Thanh Châu sau vài giây cũng hiểu được ẩn ý trong đó, cậu từ từ nhắm mắt lại, bày ra trạng thái thấy chết không sờn, nói: “Chỉ cần anh không ăn cánh cụt nhỏ, anh muốn thế nào cũng được.”
Hám Thanh Châu rũ mắt nhìn cậu, Đường Bân như đang âm thầm nghĩ 'Anh là đồ biến thái, tôi chỉ là bị ép thôi.”, thậm chí còn muốn đánh hắn vài cái.
Hắn hít sâu một hơi, lấy từ trong tủ ra một chiếc áo phông mặc vào người, sau đó lấy ra một cái quần đùi đưa cho cậu: “Em tự mặc được không?”
Đường Bân sửng sốt một chút, lập tức gật đầu.
Đáng lẽ hôm nay phải đi làm, nhưng Hám Thanh Châu nhìn bộ dạng của cậu bây giờ, nghĩ nghĩ vẫn là xin nghỉ nửa ngày.
Hắn hỏi Đường Bân muốn ăn gì.
Đường Bân sợ hãi không trả lời được.
Hám Thanh Châu cảm thấy bây giờ mình nói bất cứ lời nào cũng sẽ làm người kia sợ hãi.
Hắn nhìn rau trong tủ lạnh thì quyết định nấu cháo cũng vài món chay đơn giản, hắn còn tưởng Đường Bân không thích ăn rau nên gọi thêm một chiếc bánh nhỏ, cố gắng dùng nó để dỗ dành.
Trong lúc chuẩn bị bữa ăn, Đường Bân cũng đến phụ giúp.
Cho nên, có sự cố xảy ra-
“Cẩn thận!”
Hám Thanh Châu la lên nhưng đã quá muộn, Đường Bân đã ngã xuống dưới góc bàn.
“A!” Đường Bân kêu lên một tiếng ngắn gọn, cái đĩa trong tay bay ra ngoài.
Hám Thanh Châu vội vàng ôm cậu vào lòng: “Đau không?”
Đường Bân sợ tới mức không dám lấy tay che bụng đau của mình, vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi...Em ngốc quá, anh đừng đánh em được không?”
Hám Thanh Châu cau mày vén áo cậu lên xem, thấy không có chuyện gì mới nhẹ nhõm một hơi, vừa tức giận vừa buồn cười: “Sao anh lại phải đánh em chứ?”
Đường Bân như đang làm sai chuyện gì, cúi đầu không dám nói.
Hám Thanh Châu đột nhiên có chút đau lòng khi thấy Đường Bân như bây giờ, hắn thở dài xoa nhẹ tóc cậu: “Một Đường Bân vô tư vô lo vẫn là tốt hơn.”
Đường Bân hít một hơi, Hám Thanh Châu cảm thấy trên mu bàn tay mình có thứ gì đó mát lạnh rơi xuống.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, thấy người kia đang rơi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hám Thanh Châu lập tức hoảng sợ: “Sao lại khóc rồi?”
“Em...em...” Đường Bân nức nở, “Em xin lỗi...em làm anh thất vọng rồi phải không? Anh đừng thất vọng, đừng ăn em....cũng đừng đánh.”
Những giọt nước mắt như rơi xuống trái tim Hám Thanh Châu.
“Anh không có thất vọng với em, cũng sẽ không ăn hay đánh em. Đừng khóc nữa, được không? Sao vừa nói khóc đã khóc rồi?”
Mặc cho Hám Thanh Châu dỗ dành thế nào cũng vô ích, Đường Bân khóc ngày càng dữ dội, hắn đành bất lực. Hám Thanh Châu từng thấy một Đường Bân kiêu ngạo và bá đạo, lúc đó hắn biết cách đối phó, nhưng tình trạng bây giờ hắn chưa gặp phải bao giờ, chỉ biết lúng túng để xử lí.
Trong lúc hắn đang loay hoay không biết thế nào thì đồ ăn được mang đến, như nhìn thấy chút hi vọng, hắn vội vàng mở ra, sắn một miếng bánh đút cho cho cậu.
Đường Bân nhúc nhích mũi, há mồm cắn một cía.
Như vậy chắc là ổn rồi...Ngay khi Hám Thanh Châu định thở phào nhẹ nhõm thì Đường Bân tiếp tục vừa ăn vừa khóc.
Tốc độ rơi nước mắt của Đường Bân tỉ lệ thuận với tốc độ ăn của cậu, không chậm trễ một giây nào.
Hám Thanh Châu: “...”
Nhìn thấy cái bánh sắp hết nhưng Đường Bân vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, nước mắt cứ tiếp tục rơi xuống.
Tại sao cậu lại có nhiều nước mắt như vậy? Đường Bân được làm từ nước sao? Thảo nào lại mềm và trơn như vậy...Hám Thanh Châu suy nghĩ lung tung.
Tiếng khóc của Đường Bân đột nhiên dừng lại.
Hám Thanh Châu nhìn cậu...Ồ, đã ăn hết bánh rồi sao.
Hám Thanh Châu: “Đừng khóc, em muốn ăn nữa không?”
Đường Bân có chút do dự, cẩn thận nói: “Anh muốn cho em ăn nữa không?”
“Không phải là anh có cho hay không, mà là em muốn ăn nữa không?”
Đường Bân rụt rè gật đầu.
Hám Thanh Châu thấy đối phương cuối cùng cũng ngừng khóc, thầm nghĩ, đây có lẽ là lần đầu tiên Đường Bân đòi hỏi một cách e dè và rụt rè như vậy.
Bảng trắng---
Đường Bân: Mọi người đều chỉ thấy tôi ngã vào bàn rồi khóc, chứ không biết tại sao tôi lại vừa ăn bánh vừa khóc, còn không phải ăn rau *cười gian*.