Mở Sở Thú Trong Nhà

Chương 32: Chương 32: Đạo đức con thỏ




Editor: Sasaswa

Đường Bân bị kéo đi ngủ trưa trợn tròn mắt không ngủ được, cậu rất buồn, nghĩ đến hai đứa con lại càng buồn.

Cậu đảo mắt nhìn Hám Thanh Châu hơi thở ổn định, trong lòng đột nhiên tức giận.

Con là con của hai người, sao cậu không ngủ được mà hắn lại ngủ ngon lành như vậy?

Đường Bân càng nghĩ càng tức giận, túm cổ Hám Thanh Châu đánh thức đối phương: “Này, anh không được ngủ!”

Hám Thanh Châu mê man không muốn mở mắt, thở gấp hỏi: “Làm sao vậy?”

“Đừng ngủ,“ Đường Bân lớn tiếng nói: “Chúng ta đi nhà sách đi”

Hám Thanh Châu trong tiềm thức nghe theo lời cậu: “Em muốn mua sách gì?”

“Kinh Đạo đức.”

“Được rồi.”

“??? Hám Thanh Châu!”

Hám Thanh Châu mặc kệ Đường Bân ồn ào, miễn cưỡng mở mắt ra, nghiêng người hôn lên môi cậu: “Em vừa mới nói gì?”

Đường Bân tức giận: “Anh là đồ tra nam không quan tâm đến gia đình.”

Hám Thanh Châu: “...”

Đường Bân: “Em nói chúng ta đi mua hai cuốn Kinh đạo đức để Hắc Đản và Thiết Trụ xem.”

Hám Thanh Châu trầm mặc một chút, quấn cả chăn và Đường Bân vào trong tay, ôm vào trong lòng: “Chiều rồi đi, giờ ngủ đã.”

“Loại chuyện này không thể trì hoãn được!” Đường Bân kéo chăn ra khỏi đầu, nhìn hắn.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Hám Thanh Châu có thể nhìn rõ hàng mi cong vút cùng ánh mắt nghiêm túc của cậu, trong lòng chợt động.

Hám Thanh Châu cảm thấy mình bị sắc đẹp mê hoặc nên mới đưa ra quyết định sai lầm này, nhiệt độ buổi trưa rất cao, nắng như thiêu đốt, vừa xuống lầu hắn đã hối hận.

Đường Bân thì ngược lại, cậu chỉ cau mày chứ không phàn nàn gì, còn thúc giục hắn nhanh chóng lái xe đi.

Hám Thanh Châu đột nhiên cảm thấy Đường Bân làm cha mẹ rất có trách nhiệm.

Bên cạnh nhà sách là một trung tâm mua sắm.

Đường Bân xuống xe liền nắm lấy tay Hám Thanh Châu lệch khỏi lộ trình, đi thẳng đến cổng trung mua sắm.

Hám Thanh Châu: “Em không đi mua sách nữa à?”

Đường Bân không chút thay đổi, nói: “Lát mua sau cũng được, bây giờ đi mua ít đồ ăn vặt trước đã.”

Hám Thanh Châu âm thầm thu lại lời khen lúc nãy.

Hắn nghĩ tới thì có chút buồn: “Không phải em nói thẳng luôn là được rồi sao?”

Đường Bân nhíu mày, còn thật sự nói: “Em thật sự muốn đi mua Kinh đạo đức cho hai đứa nhỏ mà!”

Hám Thanh Châu vẫn còn hoài nghi nhưng không phản bác lại.

Đường Bân đẩy xe đi dạo vui vẻ, tất cả đồ ăn vặt cậu nhìn thấy đều ném vào, xe đẩy một lát sau đã đầy, Đường Bân trợn mắt nói: “Em muốn ăn dâu tây, chuối, nho với mấy quả cam.”

Hám Thanh Châu nói: “Ở nhà có sẵn, đều đặt trong tủ lạnh nhưng có thấy em ăn bao giờ đâu?”

“Thật là,“ Cậu nhìn hắn với vẻ mặt có chút ghét bỏ: “Đàn ông mà không có chút tình thú nào cả.”

Hám Thanh Châu: “...??”

Cậu đột nhiên thở dài: “Quên đi, đi thôi.”

Giọng điệu thất vọng này là sao?

Hắn đã làm gì sai?

Hám Thanh Châu tiếp tục duy trì sự nghi ngờ, nhưng nghi ngờ của hắn rất nhanh đã được giải đáp, hắn kinh ngạc nhìn Đường Bân đứng trước quầy thu ngân, thấy cậu liên túc bỏ vào giỏ hàng vài hộp bao cao su thì định chạy lại ngăn cản nhưng đã quá muộn.

Đường Bân còn cảm thấy không đủ mà nhìn xung quanh, tầm mắt rơi vào một kệ hàng khác.

Hám Thanh Châu vội vàng ngăn cản: “Đủ rồi.”

Đường Bân nhìn chằm chằm hắn một lúc rồi mới đưa ra kết luận: “Không đủ.”

Hám Thanh Châu: “...”

Hắn không muốn đối diện với các gương mặt ngạc nhiên và sững sốt của những người phụ nữ đứng quầy thu nhân nữa.

Hẳn là thế, khi đặt chồng hộp lên quầy thu ngân, nhân viên nhìn Hám Thanh Châu và Đường Bân với ánh mắt khó tả.

Đường Bân bí mật tiến lại gần nhân viên thu ngân, một tay che miệng, chỉ vào Hám Thanh Châu bằng một ngón tay, trầm giọng nói: “Hắn đó, báo đạo tổng tài, đêm bảy ngày ba.”

Hám Thanh Châu vội vàng chặn miệng cậu lại: “Hết bao nhiêu?”

“Hả? A...” Nhân viên thu ngân hoàn hồn sau cú sốc, khuôn mặt đỏ bừng nhanh chóng quét mã thanh toán.

Hám Thanh Châu ấn mạnh đầu cậu vào ngực mình để ngăn cản không cho cậu nói tiếp.

“Cái kia, những mẫu này đều là...à không, tôi muốn hỏi....ngài muốn lấy túi nilon đen riêng không?” Nhân viên thu ngân muốn tự sát.

“...”

Sau khi Đường Bân ra khỏi trung tâm mua sắm, rốt cuộc cậu cũng được ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hám Thanh Châu: “Sao lại đè đầu em?”

Hám Thanh Châu: “Anh nghĩ chúng ta nên mua ba cuốn Kinh đạo đức mới đúng.”

Đường Bân: “???”

“Hám Thanh Châu, ý anh là sao?”

Hám Thanh Châu đột nhiên nhận ra một điều, một điều vô cùng quan trọng, hắn sợ một ngày Đường Bân sẽ trở thành một tên biến thái.

Đường Bân đi mua thêm hai ly đồ uống và hai cây kem, cuối cùng mới nhớ đến phải đi mua Kinh đạo đức cho bọn trẻ.

Vừa bước chân vào hiệu sách, cậu đã ngáp một cái: “Tiệm sách quả nhiên là rất dễ dàng làm người ta buồn ngủ.”

Hám Thanh Châu: “...”

Hắn nghĩ Đường Bân sở dĩ học giỏi như vậy chỉ đơn thuần là do bản thân thông minh thôi.

Đường Bân kiễng chân lấy hai cuốn Kinh đạo đức, đột nhiên nhớ tới cái gì: “À đúng rồi, lát nữa về em có một bưu phẩm cần nhận.”

“Em mua gì sao?”

“Quần áo.”

“Quần áo? Sao lại mua quần áo trên mạng?”

Đường Bân cười tủm tỉm nói: “Thấy đẹp thì mua thôi.”

“Ừm.”

Cậu ngậm ống hút trong miệng: “Về nhà em mặc cho anh xem.”

“Được.”

Đường Bân có vẻ rất thích bộ quần áo mình mua, cậu vui vẻ ôm lấy gói hàng, Hám Thanh Châu thậm chí còn nghi ngờ có khi nào cậu sẽ ngảy cẫng lên vì vui sướng không.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của Đường Bân, hắn ngẫm nghĩ lại thì thấy mình chưa đi mua quần áo cùng cậu bao giờ.

Hám Thanh Châu dự định tạo sự bất ngờ cho cậu trong tương lai, vài tuần nữa một món quà nhà tặng Đường Bân.

Hắn rất thích dáng vẻ tươi cười bây giờ của cậu.

Đường Bân vừa về đến nhà liền ném hai quyển sách lên sôpha, chạy về phòng ngủ thay quần áo.

Hám Thanh Châu đặt hai cuốn sách lên bàn trước khi đi lên lầu, hắn phát hiện cửa phòng ngủ đã bị khóa.

Hắn gõ cửa: “Đường Bân, sao em lại khóa cửa?”

“Chờ một chút, em đang thay đồ.”

“Em còn sợ anh nhìn thấy gì sao?”

Hám Thanh Châu vừa nói xong thì giọng nói lo lắng của Đường Bân truyền đến: “Sắp xong rồi, anh đợi chút.”

Hám Thanh Châu dựa vào cửa, nghĩ thỏ nhỏ Đường Bân trong vài thời điểm vẫn còn biết thẹn thùng.

Hắn đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng được mở ra ---

Sau cánh cửa, Đường Bân đứng trong bóng tối, cậu mặc bộ đồ hóa trang thành một con thỏ, trên tay cầm theo một chiếc đuôi dài.

Hầu kết Hám Thanh Châu lăn một cái, ngơ ngác nhìn Đường Bân đứng trước mặt.

Đường Bân ngoắc ngoắc đôi tai dài trước mặt hắn, hài lòng nói: “Đuôi của thỏ nhỏ rụng rồi, anh giúp thỏ nhỏ đeo vào được không?”

Đại não của Hám Thanh Châu bùng nỗ dưới lời nũng nịu của cậu, hắn cảm thấy xung quanh đều là hư ảo, cảm thấy rất hài lòng với vẻ ngoài ngây thơ và quyến rũ của Đường Bân, hai tai thỏ lắc lư theo động tác của Đường Bân.

Hám Thanh Châu đột nhiên hiểu Đường Bân muốn gì...Cậu rất ít khi làm chút thủ đoạn như thế này, nhưng...Hắn nghĩ Đường Bân hẳn là rất thích mới mới chịu làm những trò này.

Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa'.

Nửa đêm, Đường Bân bị đói tỉnh, cậu sững sờ mở mắt ra, khàn giọng hỏi Hám Thanh Châu mấy giờ rồi.

Hám Thanh Châu vươn ra một tay từ trong chăn lấy điện thoại, liếc mắt một cái: “Hơn hai giờ sáng, sao dậy sớm vậy?”

Đường Bân lăn lộn nằm trên giường, cảm thấy được lần này Hám Thanh Châu rất cao hứng: “Mông đau.”

Hắn nghe thấy, lập tức không còn mệt mỏi nữa, chỉ ngẩng đầu lên niết niết vành tai cậu, cười nói: “Không phải em kêu anh làm thêm sao?”

Trong bóng tối, Đường Bân trợn to hai mắt, hoảng hốt vài giây rồi tức giận nói: “Anh có bệnh!”

Hám Thanh Châu cười khúc khích, ngoan ngoãn vuốt tóc cậu: “Được được, là anh có bệnh, anh biến thái!”

Đường Bân khịt mũi tỏ vẻ hài lòng, nhưng lập tức mắng lại: “Hám Thanh Châu, anh ẩn ý ai?”

Hám Thanh Châu cúi đầu hôn lên mặt cậu, sau đó cười: “Dù sao cũng không phải là Đường Bân của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.