Editor: Sasaswa
Tuy nhiên mạch não của Đường Bân sau khi bị bệnh quả nhiên là khác người. Vừa về đến nhà, cậu nghiêm túc kéo Hám Thanh Châu vào phòng ngủ, đóng cửa lại nói: “Nâng mông lên.”
Hám Thanh Châu: “...??”
Đường Bân: “Ba ba muốn đánh mông!”
Lời này, nghe thế nào lại có chút nhiễm mùi tình dục.
Hám Thanh Châu ôm Đường Bân vào trong lòng: “Em muốn đi xem phim không?”
Cậu hết sức cảnh giác: “Con đánh trống lãng để khỏi bị đánh đó hả?”
Hám Thanh Châu: “...”
Hai người nhìn nhau một lúc, Hám Thanh Châu cuối cùng chịu thua: “Anh sai rồi, về sau em nói cái gì thì chính là cái đó được không?”
Đường Bân nghe xong nhẹ nhõm gật đầu: “Thôi được rồi, đứa nhỏ biếtt lỗi mà sửa sai là ngoan nhất.”
Hám Thanh Châu thở phào một hơi, xem ra tiểu hổ Đường Bân cũng rất dễ dỗ.
Nhưng giây tiếp theo Đường Bân lại nói: “Ba ba bây giờ muốn đánh mông ngươi, con trai mau nâng mông lên.”
Hám Thanh Châu: “...”
Đường Bân không kiên nhẫn nhìn hắn ôm mình hồi lâu mà không trả lời: “Không phải vừa rồi con mới nói ba ba nói gì con cũng nghe theo sao? Chưa được ba giây mà đã quên rồi?”
Hám Thanh Châu im lặng một giây, lanh trí nói: “Trong tủ lạnh có bánh dâu, em muốn ăn không? Anh đi lấy cho.”
Hai mắt Đường Bân sáng lên, đành từ bỏ, hưng phấn nói: “Được được!”
Sau đó dường như cảm thấy đồng ý nhanh như vậy là hạ thấp uy nghiêm của mình nên cậu lúng túng nói thêm: “ Ba ba không ăn! Thân là vua của muôn thú ba ba làm sao có thể ăn mấy thứ bánh ngọt đó được, ta không thích ăn, thực sự là thích một chút nào!”
Hám Thanh Châu cười: “Là anh muốn ăn, như vậy có được không, hửm?”
Đường Bân càng thêm vui vẻ, khịt mũi tự hào: “Thiệt tình, con thân là con trai của ta sao lại thích ăn mỗi bánh ngọt thôi chứ, một chút cũng uy nghiêm cũng không có, từ từ học hỏi ba ba đi.”
Hám Thanh Châu: “...”
Khi hắn đem bánh ngọt vào phòng ngủ cho Đường Bân, đối phương đang quỳ ở trên giường sờ soạng vạt áo, không biết đang làm cái gì.
Hám Thanh Châu đặt bánh lên đầu giường, hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Đường Bân ngẩng đầu nhỉn hắn: “Đến giờ uống sữa rồi.”
“Sữa? Em muốn uống sữa sao?” Hám Thanh Châu khó hiểu, Đường Bân không phải không thích uống sữa sao?
Đường Bân lắc đầu: “Là đến giờ cho con uống sữa.”
“Hả!? Sao?”
Đường Bân nói tiếp: “Chỉ có uống sữa nhiều hơn con mới có thể trưởng thành mạnh mẽ như ba ba đây, sau đó trở thành một vị chúa tể sơn lâm.”
Hám Thanh Châu liếc nhìn vùng ngực phẳng lì và cánh tay mảnh khảnh của Đường Bân, rồi không nói gì.
Cậu đột nhiên vén áo lên, sau đó nghiêng đầu nói với hắn: “Uống đi.”
Hám Thanh Châu: “!!”
Sự tiến triển này có vẻ hơi kì diệu, hắn phát hiện Đường Bân sau khi bị mất trí thì tựa hồ vào bất cứ lúc nào đó cũng làm một số việc khó tiếp thu.
“Anh...” Hám Thanh Châu liếc mắt một cái đã vội vàng kéo áo cậu xuống, đồng thời dời tầm mắt sang một bên: “Em không ăn bánh dâu sao? Ăn mau lên nếu không hết lạnh sẽ không ngon nữa...à không, em ăn đi.”
Hắn rốt cuộc đang nói cái gì vậy?
Đường Bân cau mày, có vẻ rất đau đầu: “Tại sao con trai lại không nghe lời vậy hả?”
Hám Thanh Châu: “Đừng làm loạn nữa, Đường Bân, anh đút em ăn bánh.”
Đường Bân vừa ăn bánh hắn đút vừa suy nghĩ một vấn đề nghiêm trọng, con trai không thích uống sữa thì làm sao bây giờ?
Hám Thanh Châu đút bánh cho cậu, nói: “Em có muốn đi xem phim không?”
Đường Bân ngẩng đầu nhìn hắn, giọng điệu có vẻ chán ghét: “Sao con lại nhàm chán như vậy chứ?”
Không...Xem phim là nhàm chán sao?
“Sau đó chúng ta sẽ đi thủy cung được chứ?”
“Không phải như thế...Chờ đã.” Hai mắt Đường Bân đột nhiên phát sáng, “Thủy cung?”
“Ừm.”
Như nghĩ tới điều gì vui vẻ, cậu hưng phấn đứng thẳng trên giường: “Đi thôi đi thôi!”
Đường Bân đột nhiên đứng dậy làm kem bánh dính lên người Hám Thanh Châu: “...”
Đường Bân cũng nhận ra mình có vẻ hơi quá khích, ngượng ngùng liếm môi: “Cái đó...Ba...ba không cố ý.”
Hám Thanh Châu nhẫn nhịn: “Không sao, anh đi rửa mặt.”
“A, từ từ.” Hám Thanh Châu vừa quay đầu cậu đã giữ chặt góc áo hắn: “Như vậy thật lãng phí.”
Hám Thanh Châu thật sự không ngờ tới Đường Bân lại là một con hổ tốt biết tiết kiệm thức ăn.
Đường Bân nói tiếp: “Lại đây ba ba liếm sạch cho.”
Hám Thanh Châu: “...”
Cậu giật giật góc áo lần nữa: “Con lại gần chút.”
Hám Thanh Châu suy nghĩ một chút, cảm thấy lãng phí đồ ăn là không đúng cho nên con tim đánh bại lý trí, không tự giác mà tiến lên một bước.
Đường Bân: “Nhắm mắt lại.”
Hám Thanh Châu nhắm mắt lại, lông mi khẽ run.
“Được rồi!” Đường Bân lùi lại một bước, hài lòng với thành quả của mình, vỗ vỗ: “Sạch sẽ.”
Hám Thanh Châu sờ nước bọt trên mặt, thấy Đường Bân thè lưỡi liếm kem trên miệng một lần nữa.
Đùng đùng đùng.
Hám Thanh Châu nghĩ mình lên cơn đau tim mất rồi, hoảng hốt đi nhanh vào phòng tắm.
Hơn nửa giờ sau đi ra, hắn nhìn thấy Đường Bân đã thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài: “Sao con lại chậm thế chứ? Nhanh lên, ba ba nóng lòng muốn đi ăn...A không, đi thủy cung!”
Hám Thanh Châu: “Anh nhớ em trước khi không có hứng thú với thủy cung lắm, sao bây giờ lại có hứng thú rồi?”
Đường Bân ngoan ngoãn thắt dây an toàn, cười hì hì nói: “Tại nó vui thôi!”
Hám Thanh Châu cũng cười, cậu vui vẻ hắn cũng thấy vui vẻ.
Nhưng sự thật chứng minh Hám Thanh Châu đã vui mừng quá sớm.
Hắn nhìn Đường Bân đang áp mặt mình lên tấm kính giống như một đứa trẻ, kinh ngạc nhìn đàn cá bơi qua bơi lại tung tăng, muốn hắn lấy điện thoại chụp một tấm ảnh cho cậu từ phía sau.
Chụp lưng xong Hám Thanh Châu muốn chụp một tấm thấy mặt nên gọi: “Đường Bân, quay người lại nào.”
Nhưng mà cậu không có phản ứng.
“Đường Bân?” Hám Thanh Châu có chút kì quái bỏ điện thoại xuống, đi nhìn Đường Bân.
Nhưng không xem thì thôi, nhìn một cái liền phát hiện Đường Bân đang thè lưỡi liếm tấm kính thủy tinh!
Hắn vội vàng xoay đầu cậu sang một bên: “Em làm sao vậy?”
Đường Bân bị cưỡng ép ngẩng đầu, không yên nhìn về phía đó: “Buông ra! Buông ta ra! Ba ba muốn ăn cá! Thật nhiều thật nhiều cá! Coi chừng húng nó chuồn mất!”
Hám Thanh Châu: “...”
Đây là một con mèo lớn thích ăn cá sao?
Đường Bân cảm thấy nước bọt của mình sắp chảy ra luôn rồi: “Cá! Cá! Cá!”
Xung quanh thỉnh thoảng truyền đến những nhìn mắt kì lạ nhìn hai người.
Hám Thanh Châu vội vàng che miệng cậu lại: “Chúng còn sống, ăn không ngon, khi nào về anh nấu cho được không?”
“Không, không được, ba ba muốn ăn liền bây giờ.” Đường Bân cảm thán trả lời hắn: “Tuyệt quá, đây là thiên đường sao? Sao lại có nhiều cá như vậy chứ?”
Hám Thanh Châu phát hiện ra sai lầm của mình, nhất định không được dẫn Đường Bân đến nơi công cộng nữa.
Hám Thanh Châu: “Phía trước có một nhà hàng, chúng ta đến đó ăn nhé?”
Đường Bân cố chấp muốn chết: “Ba ba không muốn, con buông ta ra! Con cái bất hiếu!”
Hám Thanh Châu cảm thấy ánh mắt của mọi người xung quanh đã hơi thích ứng với chuyện đang xảy ra, hắn bình tĩnh nói: “Ở nhà hàng có cá viên hạt thông, cá chua ngọt, cá ngũ vị,...Em chắc chắn là không muốn đi chứ?”
Đường Bân quay đầu lại, lén nuốt nước miếng: “Ở đâu? Ở đâu! Dẫn ta đến đó nhanh!”
Hám Thanh Châu thở phào nhẹ nhõm. Vừa đến nhà hàng Đường Bân đã vung quay khí phách gọi nhân viên tới: “Mang tất cả cá lên đây!”
Hám Thanh Châu nhìn cậu: “Em có thể ăn hết được không?”
Đường Bân gác chân, khoanh tay: “Con dám nghi ngờ ba ba?”
Hám Thanh Châu: “...Không phải, em muốn ăn thì cứ ăn đi.”
Nhân viên đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, trong lòng âm thầm cười lắc đầu, than ôi, người trẻ tuổi được bao dưỡng thật thẳng tính.
Đột nhiên Đường Bân nghĩ tới gì đó, chỉ vào mấy con cá đang bơi lội sau tấm kính: “Nhân tiện bắt luôn mấy con còn sống đem lên đi, phải là con lớn nhất, như vậy ăn mới ngon.”
Nhân viên sửng một một giây, có phần nghi ngờ hỏi lại: “Ngài...ý ngài là?”
Hám Thanh Châu vội vàng giải thích: “Hắn đang nói đùa thôi, cứ lấy mấy món này đi.”
Nhân viên lúng túng cười: “Dạ được ạ.”
Cá vẫn chưa được dọn lên, trong lúc chờ đợi hai mắt của Đường Bân đã sắp dính lên tấm kính bên cạnh luôn rồi.
Hám Thanh Châu sợ cậu lại liếm nữa, vội vàng nói: “Em nhịn chút, đồ ăn sắp được đưa lên rồi.”
Đường Bân lau nước bọt không tồn tại trên khóe miệng, vỗ bàn quyết định: “Sau này ba ba sẽ sống luôn ở đây!”
Hám Thanh Châu: “Chuyện này...không phải quyết định của hơi đường đột sao?”
Đường Bân không để ý, chỉ hắn nói: “Con, phải mua đứt nơi này cho ba ba.”
Hám Thanh Châu ôm đầu.
“Làm sao nữa?” Đường Bân bất mãn nhìn hắn: “Ba ba cực nhọc nuôi ngươi lớn như bây giờ, con trai mua cho ba ba một cái thủy cung thì đã làm sao?”
Hám Thanh Châu: “Xin lỗi, có lẽ con trai của ba không có loại năng lực này.”
Đường Bân mở to hai mắt: “Con trai của ta không có tiền đồ vậy sao?”
Hám Thanh Châu không có tiền đồ: “...”
Bảng trắng------
Đường Bân: Tôi chủ động vén quần áo rồi mà anh ấy cư nhiên lại đẩy ra? Đem Hám Thanh Châu đưa vào danh sách 'không được' *Tức giận*
Điểm nóng hôm nay ---# Sốc! Một tổng tài bá đạo ngay cả một thủy cung cũng không mua nổi. Đây là tổng tài không được hay là tổng tài 'không được'?#
*Không được ở đây có hai nghĩa nha, mọi người muốn nghĩ sao thì nghĩ hehe