Mở Sở Thú Trong Nhà

Chương 18: Chương 18: Thủy cung là thiên đường




Editor: Sasaswa

Với tư cách là một người cha, Đường Bân trầm ngâm cân nhắc về sức mạnh tài của cậu con trai không có tiền đồ, nói: “Vậy thì, con có thể thuê ở đây cho ba ba.... trong một tháng!”

Hám Thanh Châu thờ ơ nói: “Không có khả năng.”

Đường Bân sửng sốt: “Thật...thật sao?”

Hám Thanh Châu một không thay đổi: “Thật.”

Đường Bân bắt đầu trả giá: “Vậy một tuần?”

“Cũng không có khả năng thuê.”

“Ba ngày? Đây là sự nhân nhượng cuối cùng rồi đó, không thể ít hơn được!”

Hám Thanh Châu: “Một ngày cũng không thuê được!”

Cậu khó hiểu: “Con đang lừa ba ba sao? Con không muốn tiêu tiền cho ta đúng không?”

Hám Thanh Châu gắp cá vào dĩa của mình, bình tĩnh nói: “Không phải, con thật sự là không đủ tiền.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn không giống nói dối, Đường Bân đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng. Vấn đề này nghiêm trọng đến mức Hám Thanh Châu đã đặt thịt cá vào dĩa cho cậu nhưng Đương Bân lại không ăn nó.

“Sao em không ăn?” Hám Thanh Châu nghi ngờ nhìn cậu.

Đường Bân thở dài: “Ta đang suy nghĩ một chuyện?”

“Hửm?”

Cậu lại tiếp tục thở dài, nhàn nhạt nói: “Ta cảm thấy đại danh của mình đã bị phế đi, phải tập tành làm kinh doanh nhỏ.”

Hám Thanh Châu: “?!!!”

Hám Thanh Châu: “Quay lại câu hỏi vừa rồi, em muốn thuê mấy ngày?”

Đường Bân thắc mắc: “Sao vậy? Không phải không thuê được sao?”

Hám Thanh Châu: “Em muốn là được.”

Đường Bân cảm động, cảm thấy con trai quan tâm chăm sóc mình như vậy là không phụ lòng mong đợi của người làm cha: “Vậy ba ba muốn thuê ba tháng!”

Hám Thanh Châu: “...Được.” Coi như là hắn bỏ tiền mua sự bình yên đi.

Hám Thanh Châu đột nhiên không biết vì sao có chút cảm kích, may mà Đường Bân cả đời này cũng không sinh con được.

Quả nhiên đúng như dự đoán của hắn, Đường Bân lúc đầu hùng hồn nói mình sẽ ăn hết nhưng trên thực tế mỗi món chỉ gắp hai ba đũa liền không muốn ăn nữa.

Hám Thanh Châu: “Không ăn được nữa sao?”

Đường Bân vỗ bụng cau mày: “Không phải không ăn được, mà là đồ ăn ở đây không ngon.”

Cho nên nghĩ theo một hướng khác thì đây không phải là cậu lãng phí thức ăn.

Hám Thanh Châu cầm lấy tấm biển trên bàn đưa tới cho Đường Bân: “Em có thể đọc được không?”

Đường Bân nhìn dòng chữ ghi trên tấm biển, trầm mặc một hồi.

Hám Thanh Châu: “Về sau nếu không ăn hết thì đừng gọi nhiều như vậy.”

Ánh mắt Đường Bân có chút mơ hồ/

Hám Thanh Châu: “Hửm?”

“Ừm....được.” Đường Bân ủy khuất nói: “Con giận ba ba sao?”

Hám Thanh Châu không ngờ cậu lại ngoan ngoãn như vậy, “Không có.” Dù sao trước kia cậu cũng từng như vậy.

“Thật sự không tức giận sao?” Đường Bân ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ừm.”

Đường Bân quan sát vài giây thấy đối phương thật sự không tức giận mới đúng lý hợp tình nói: “Khi nãy ba ba gọi nhiều như vậy sao con không ngăn cản? Cho nên chuyện này xét đến cuối cùng có phải là nên trách con hay không?”

Hám Thanh Châu: “...”

Não hắn chắc bị rút rồi mới nghĩ Đường Bân rất nghe lời mình.

Hám Thanh Châu: “Lúc đó nếu anh nói thì em có nghe theo không?”

Đường Bân sởn tóc gáy: “Con phản nghịch sao? Muốn ba ba nghe lời ngươi?”

“Đường Bân.”

Cậu trong nháy mắt nhăn mặt lại: “Ừm, nghe theo một chút.” Dù sao cũng muốn nghe theo.

Hám Thanh Châu: “Vậy bây giờ anh nhờ nhân viên đóng gói lại, về nhà lại ăn tiếp.”

Đường Bân khiếp sợ: “Hả?”

Hám Thanh Châu đứng dậy nắm lấy tay cậu: “Được rồi, em muốn đi xem xiếc cá heo không?”

Đường Bân ngồi yên trên ghế không đứng dậy, vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc nói: “Cục cưng.”

Xưng hô này làm Hám Thanh Châu cảm thấy hoảng hốt một hồi.

Đường Bân nói tiếp: “Thức ăn mang về con ăn dùm ba ba được không?”

Hám Thanh Châu: “...”

Đường Bân tiếp tục ủy khuất: “Ba ba lớn như vậy mà chưa bao giờ ăn đồ thừa hết, hiện tại con muốn trừng trị ba ba sao?”

Hám Thanh Châu vẫn bất động thanh sắc: “Ăn thử một lần là được.”

Đường Bân: “....” Con trai khá lắm, hứ!

Dọc đường đi Đường Bân đều không vui, Hám Thanh Châu dẫn đi đâu thì đi đó.

Lúc đứng trước cửa khu biểu diễn cá heo, cậu mới nhận ra: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Hám Thanh Châu: “Xem biểu diễn cá heo.”

Hai mắt cậu lập tức phát sáng: “Ăn cá heo?”

Hám Thanh Châu: “???”

Đường Bân nhìn tấm biển ở cửa, ngạc nhiên nói: “Con trai nhìn kìa, hàng đầu tiên có thể giao lưu với cá heo đó, vậy chúng ta ngồi ở hàng đầu đi.”

Hám Thanh Châu im lặng một hồi rồi quyết định từ chối: “Không được.”

Cậu quay đầu lại hỏi: “Tại sao?”

Hám Thanh Châu: “Anh sợ em sẽ gặm đầu cá heo luôn mất.”

Đường Bân sửng sốt: “Sao con biết ba ba muốn làm vậy?”

Hám Thanh Châu: “?!” Hắn thề là hắn chỉ trêu chọc cậu thôi chứ không hề nghĩ đối phương sẽ thật sự làm điều đó.

Bọn họ không ngồi ở hàng đầu tiên nên Đường Bên rất không cao hứng, một chút vui vẻ khi nhìn thấy cá heo cũng không có. Đường Bân xoay người nhìn Hám Thanh Châu - đối phương đang nghiêm túc xem buổi trình diễn.

Đường Bân nhàm chán lấy điện thoại ra chơi, vừa mở máy hai tin nhắn Wechat lập tức hiện lên màn hình.

Cậu nhìn qua, là tin nhắn Tần Nghệ gửi hai mươi phút trước.

Tin thứ nhất: Bảo bối, em thật sự không đến đón anh sai?

Tin thứ hai: Em đang làm gì vậy? Sao lại không để ý tới anh nữa rồi?

Đường Bân suy nghĩ rồi nghiêm túc gõ: Tôi đang ăn thịt một con cá heo.

Tần Nghệ lập tức trả lời:???

Hám Thanh Châu quay đầu nhìn cậu: “Đang làm gì vậy? Nói chuyện với...Tần Nghệ?”

“Đúng vậy.” Đường Bân thẳng thắn thừa nhận.

Hám Thanh Châu: “Không phải em đã hứa với anh là không để ý tới cậu ta nữa sao?”

Đường Bân: “Ôi, sao anh lại hẹp hòi vậy chứ?'”

Hám Thanh Châu: “...”

Đường Bân nói: “Làm hổ thì tâm nhãn không thể nhỏ như vậy được, nếu không tương lai ngươi làm sao có thể thống lĩnh được muôn thú được chứ?”

Hám Thanh Châu: “...Anh không muốn thống lĩnh muôn thú.”

Những lời này đổi lấy một cái đánh của Đường Bân: “Con không muốn kế thừa gia nghiệp của ba ba, vậy con muốn làm gì? Muốn bám ta cả đời sao? Ba ba nói cho con biết, muốn bám cũng không cho bám.”

Hám Thanh Châu: “...” Công bằng mà nói, ai là người đang bám ai, ai là người đang tiêu tiền của ai chứ?

Hám Thanh Châu: “Cho anh xem hai người đang nói gì đi.”

Đường Bân lập tức khóa màn hình, nói: “Không cho!”

Hám Thanh Châu nhíu mày: “Hai người nói gì mà không thể cho anh biết à?”

Đường Bân lập tức thừa nhận: “Đúng vậy!”

Rất tức giận, nhưng lại không còn cách nào.

Hám Thanh Châu thu tay về: “Đi thôi, không xem nữa.”

Đường Bân: “Hả? Sao lại không xem nữa?”

Sợ rằng hai người kia nếu cứ tiếp tục nhắn tin qua lại như vậy tình cũ cháy lại mất, hắn nghĩ thầm.

Đường Bân: “Con rốt cuộc cũng thấy cái này nhàm chán rồi sao?”

Hám Thanh Châu sửng sốt một chút: “Em không thích?”

Đường Bân: “Ba ba thích chúng nhảy vào miệng của ta hơn là xem một đàn cá heo ngu ngốc nhảy múa loạn xạ.”

Hám Thanh Châu im lặng che miệng cậu: “Đừng nói nữa, coi chừng em bị mời vào tù uống trà đấy.”

Khi hai người đi ra ngoài, Đường Bân đột nhiên dừng lại, không chịu đi nữa.

Hám Thanh Châu: “Sao vậy?”

Đường Bân nắm tay hắn chặt hơn. Hám Thanh Châu nhìn xung quanh rồi thấy một con cá mập đang bơi về phía hai người.

Hám Thanh Châu kì quái hỏi: “Sợ sao?”

Lời nói còn chưa dứt mà Đường Bân đã lập tức nhảy dựng lên, giống như một con mèo bị giẫm đuôi: “Ai nói chứ, ba ba là chúa tể sơn lâm! Một vị vua thì sao có thể sợ con cá mập nhỏ nhoi vậy chứ!?”

Hám Thanh Châu nghẹn cười: “Ồ...nếu không sợ thì chúng ta lại gần xem cho kĩ đi, anh thấy rất thú vị.”

Đường Bân nắm chặt tay hắn hơn: “Không, không được!”

“Hả? Có chuyện gì sao?”

Ánh mắt cậu thất thường, muốn kéo hắn ra ngoài: “Con...ba ba buồn ngủ, chúng ta về nhà đi.”

Hám Thanh Châu thấy thế cũng không muốn làm khó cậu nữa: “Được.”

Editor: Xmas nên đăng 3 chương để chúc các bạn giáng sinh vui vẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.