Mộ Thiếu Cuồng Vợ Trăm Tỷ

Chương 15: Chương 15: Còn dám phách lối ở trước mặt tôi (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Cha nhìn xem, đây đều là thứ con mua cho con bé, bình thường chi phí ăn mặc của con bé đều giống Tinh Nhật Tinh Nguyệt, thậm chí còn tốt hơn hai đứa mẹ, làm mẹ khó làm, xử lý sự việc công bằng càng khó, con bé không thông cảm cho con thì thôi, nói đi là đi, còn bị cắn ngược lại nói con đối xử với con bé không tốt, cha hãy hỏi quản gia xem, con đối xử với con bé không tốt chỗ nào?”

“Ông cụ, phu nhân thật sự đối xử tốt với Tam tiểu thư, người hầu chúng tôi đều nhìn ở trong mắt, trời còn chưa sáng đã làm bữa sáng cho các tiểu thư, tự mình lái xe đưa đi trường học, buổi chiều lại tự mình đón người về nhà, trong trường cấp ba quý tộc đó, nào có cha mẹ nhà ai tự đi đón đâu, chỉ có phu nhân làm như thế, trong công ty phu nhân còn có chức vị, bình thường rất bận, song vẫn bằng lòng dành thời gian cùng các tiểu thư lớn lên, bà ấy dụng tâm lương khổ với các tiểu thư như thế, làm sao lại hại Tam tiểu thư được chứ.”

Quản gia lão Từ đã sớm bị Dương Như mua cuộc, dĩ nhiên là bênh Dương Như.

Tiếp đó, đại sảnh yên ắng thời gian dài.

Dương Như sinh ra ở nhà họ Dương danh môn thành phố S, có bằng Thạc sĩ MIT, bản thân ưu việt, năm đó gả cho Tống Húc rất chấn động.

Vì sao ông nội tin tưởng Dương Như như thế, ngoại trừ thân phận và trình độ của bà ta ra, bà ta còn đảm nhiệm chức vị quan trọng trong tập đoàn Tống thị, tổng thanh tra bộ phận tiêu thụ, có trợ giúp rất lớn đối với việc mở rộng thị trường cho Tống thị.

Dương Như đúng là có năng lực, nói một phen giọt nước không lọt, ngay cả lão Từ cũng giúp bà ta, lão Từ là người đã công tác vài chục năm bên người ông nội, cho nên...

Móng tay Tinh Thần bấm vào lòng bàn tay, in ra dấu vết.

Ở kiếp trước, cả đời cô bởi vì đêm qua mà bị phá hủy. Hôm nay, chỉ dựa vào dăm ba câu của Dương Như đã lừa gạt cô, không có khả năng.

Trước đó, cô cho rằng Dương Như còn ở bên kia thu thập cục diện rối rắm, không qua đây.

Đã đến đây, vì dựng nên hình tượng hiền thê lương mẫu cao quý cho mình, bà ta không tiếc giội nước bẩn lên người cô, rất tốt, cô càng sẽ không dễ dàng để Dương Như thoát thân đâu.

Cô tăng tốc bước chân xuống lầu.

Đến góc rẽ tầng hai, chú Khuê đi tới từ cửa hông, ngăn cô lại.

Trên mặt chú Khuê mỉm cười nói: “Tam tiểu thư, xin dừng bước.”

“Chú Khuê...”

Tinh Thần ngước mắt nhìn chú Khuê, cô không hiểu, ở kiếp trước, chú Khuê đối xử với cô một mực duy trì trung lập, cũng không giúp nàng, cũng không bỏ đá xuống giếng, khi cô khó khăn nhất, chú Khuê còn từng giúp cô một lần.

Nhưng vẻn vẹn một lần đó, chú Khuê rơi vào kết cục không tốt.

Sau khi ông nội chết bệnh, chú Khuê mất tích, ba tháng sau, thi thể chú Khuê được tìm thấy trong con sông gần thành phố, lúc vớt xác lên, người đã không nhận ra, chỉ có thể phân biệt thông qua kiểm tra DNA.

Chú Khuê chăm ông nội cả một đời, không có con cái, tuổi già cô đơn không nơi nương tựa không ai đưa tiễn.

Tinh Thần nghĩ hết biện pháp, mới góp đủ tiền hoả táng cho chú Khuê, hoả táng chôn thi hài chú ấy dưới gốc cây trong sân.

Về sau, Tinh Thần rơi vào Hoàng Đình Dạ Diên, Tống Tinh Nguyệt mới nói ra chú Khuê không chịu làm việc cho Dương Như, còn nhiều lần phá chuyện của bà ta.

Sau khi ông cụ chết, Dương Như Tống Húc làm chủ nhân, Dương Như cho người dìm ông ấy xuống sông, cho chết đuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.