Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đối mặt với chú Khuê, Tinh Thần mang áy náy, một đời trước nhu nhược, hại ... không chỉ bản thân, còn hại Đình Tiêu, hại ông nội, còn làm hại chú Khuê không được chết tử tế.
Chú Khuê ngữ khí hiền lành nói: “Tam tiểu thư gấp cái gì, bây giờ cô xuống dưới giằng co, có mấy lần có thể thắng.”
Tinh Thần bỗng nhiên nghĩ đến, Dương Như tạo hình tượng quá thành công trước mặt ông nội, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, cô không chỉ một lần nói với ông nội Dương Như ngược đãi cô, nhưng ông nội luôn không tin.
“Tam tiểu thư thật sự tức không nhịn nổi, thì đến cửa nhìn đi.” Chú Khuê ý vị thâm trường nói.
Cô đi đến trước chỗ rẽ cửa sổ thủy tinh, trông thấy bên ngoài lan can khắc hoa, Tống Tinh Nguyệt đang quỳ, thời gian quỳ hình như rất dài, sắc mặt trắng bệch, quỳ bất ổn, cắn răng gắng gượng.
Tống Tinh Nguyệt còn quỳ ở bên ngoài, cho thấy ông nội chưa hết giận, mặc cho Dương Như miệng nói liến thoắng, nói đen thành trắng, cô ta vẫn có thể lật ván cờ được.
Ánh mắt Tinh Thần kiên nghị, bờ môi nở nụ cười lạnh, quay đầu, cúi người chào nói với chú Khuê: “Cám ơn chú Khuê, cháu đi xem sao.”
“Được.”
Chú Khuê nhìn bóng lưng Tinh Thần xuống nhà, cứng nhắc gầy gò như trúc, Tam tiểu thư đã thay đổi, không nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược, nhát gan, hèn mọn trước kia nữa.
Trước đây, sao ông lại không muốn giúp cô được, dù sao cũng là đứa con duy nhất người kia để lại.
Chỉ tiếc, cô kém cỏi quá. Thường chịu hết uất ức, lại không dám làm gì.
...
Tinh Thần vòng qua đại sảnh, xuyên qua vườn hoa, đi đến trước cổng chính.
Dọc theo con đường này, Tinh Thần đều nghĩ kiếp trước Tống Tinh Nguyệt đối xử với cô thế nào, lúc Tống Tinh Nguyệt từng video quay lại éo Tinh Thần đi ngủ với đạo diễn, Tinh Thần liều chết không theo.
Cô ta ép cô, đánh nàng, bắt cô quỳ xuống.
“Mày quỳ không? Quỳ hay không?”
“Đồ tạp chủng, mày vẫn rất có cốt khí đấy nhỉ, tao cho mày biết, mày không đi ngủ với đạo diễn Trần, hôm nay tao sẽ phế đôi chân này của mày.”
“Quỳ xuống, quỳ xuống cho tao.”
Tinh Thần không quỳ, khuôn mặt cô ta dữ tợn túm tóc Tinh Thần, liên tục đập đầu cô vào tường, mãi đến khi tường trắng bị máu nhuộm đỏ.
Mà bây giờ, Tống Tinh Nguyệt đang quỳ gối bên ngoài lan can ở cửa.
Tóc xoã tung, con ngươi ngơ ngác, mí mắt sưng đỏ, còn đang khóc lóc, sắc mặt tái nhợt có chút đáng sợ.
Đầu gối quỳ bất ổn, cơ thể như ngã xuống bất cứ lúc nào.
Lúc này mới hừng đông, cô ta thật sự quỳ lâu như vậy? Diễn xuất không kém gì chị gái Tống Tinh Nhật của cô ta nhỉ.
Hai đời, lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật như thế của 'Học bá tài nữ' Tống Tinh Nguyệt, có chút thoải mái, nhưng so với những gì cô gặp ở kiếp trước, hôm nay Tống Tinh Nguyệt quỳ gối vẫn còn thiếu rất nhiều.
Cánh môi cô nhếch lên cười lạnh, đi ra khỏi cửa, lưng rất thẳng, đứng sừng sững trước mặt Tống Tinh Nguyệt.
Mặt trời mới lên chiếu vào trên cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô, chiếu vào khuôn mặt tuyệt sắc của cô, xóa sạch vẻ hèn mọn nhu nhược trước đó, cô rất đẹp, song trên khuôn mặt đẹp không nhìn thấy ấm áp, trong con mắt là hơi lạnh vô tận, cắn nuốt tất cả.
Cô cao cao tại thượng nhìn xuống Tống Tinh Nguyệt.
Tống Tinh Nguyệt ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy cô.
Ở nhà họ Tống vẫn luôn là Tống Tinh Nguyệt bắt nạt Tống Tinh Thần, nào đến lướt Tống Tinh Thần đến chế giễu cô ta, coi thường cô ta.