Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngữ khí vô cùng ngông nghênh.
“Em sẽ trở thành bạn cùng trường của anh, Đình Tiêu, ngày sau xin chiếu cố nhiều hơn.”
Con ngươi đen nhánh khiếp người của Mộ Đình Tiêu liếc nhìn cô một cái, chỉ có phần lạnh lùng, không mang theo bất cứ tình cảm gì, không để ý đến cô.
Không sao, còn nhiều thời gian, cô sẽ khiến cho anh nhớ kỹ cô, thậm chí sẽ yêu cô.
Như ở kiếp trước vậy.
...
Nhà tổ nhà họ Tống, ánh đèn tầng năm sáng lên.
Quản gia chú Khuê sau khi gõ cửa, đi vào phòng: “Ông cụ, buổi tối Tam tiểu thư đến đây, vừa rồi bên kia gọi điện thoại tới, trong sảnh tiệc đã ra chuyện.”
Ông cụ chưa nghỉ ngơi, đang nghiên cứu tranh chữ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Chú Khuê nói rõ ràng chuyện xảy ra trong buổi tiệc của Dương Như cho ông cụ.
Ông cụ nghe xong, tay vỗ bàn cả giận nói: “Khốn khiếp, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy trong buổi tiệc, nhà họ Tống mất sạch thể diện, có tác động đến Tinh Nhật và Tinh Thần hay không?”
Tống Tinh Nguyệt chỉ là đứa con gái nuôi, may mắn là con gái nuôi, tổn thất cũng chỉ có làm mất mặt người nhà họ Tống.
Dương Như nuôi con gái kiểu gì vậy, trước đó đã bảo bà ta tống Tống Tinh Nguyệt đi, bà ta không những không đưa đi, ngược lại còn để xảy ra chuyện lớn như vậy.
“Không có, Tinh Nhật và Tinh Thần tiểu thư vẫn ổn, Tinh Thần tiểu thư ở dưới lầu, được người đưa tới.” Chú Khuê ý vị thâm trường nói.
Ông cụ nghe ra ý khác trong lời nói của ông ấy: “Ai đưa tới?”
“Là cháu trai trưởng nhà họ Mộ ở thủ đô, Mộ Đình Tiêu... Tôi nhìn rõ ràng, không nhìn sai biển số xe, ấn chuông cửa còn là cận vệ của cậu ấy, Sở Vân.”
Sắc mặt ông cụ Dung vốn giận dữ, hòa hoãn hơn rất nhiều.
Ông đứng lên, đi lại trong phòng mấy bước, sắc mặt khó dò.
Nhà họ Mộ, chính là thế gia trăm năm lớn nhất thủ đô.
...
Ông cụ nay đã hơn bảy mươi, tóc mai có điểm bạc, xương cốt coi như cứng rắn, lúc tuổi còn trẻ rèn luyện tốt ở bộ đội, cũng không có bệnh nặng gì.
Chỉ là hai năm này, đại khái là đã già, không ngừng bị bệnh vặt.
Tinh Thần vừa vào sảnh, hốc mắt đỏ bừng, nét mặt rủ xuống: “Ông nội...”
Dáng vẻ cô như phải chịu kinh hãi, sắc mặt trắng bệnh.
Ông cụ liếc nhìn phía sau cô, phát hiện Mộ Đình Tiêu và Sở Vân không đi vào, có chút nhỏ thất vọng. Nghĩ đến thân phận của Mộ Đình Tiêu, ông không hỏi gì nữa, ông hỏi Tinh Thần: “Làm sao vậy?”
Tinh Thần tủi thân, hốc mắt rưng rưng nói: “Ông nội...”
“Ngoan, đừng khóc, đã xảy ra chuyện gì, nói với ông nội đi.”
Ông cụ đối xử với cô và Tống Tinh Nhật không tệ, bởi vì sự nghiệp của Tống Tinh Nhật có thành tựu, lấy được giải thưởng ảnh hậu, ông cụ càng chiều chuộng Tống Tinh Nhật hơn một chút.
Ông có thành kiến rõ ràng đối với Tống Tinh Nguyệt, từ nhỏ liền không cho Tống Tinh Nguyệt sắc mặt tốt, cũng bởi vì lão gia tử thành kiến, Tống Tinh Nguyệt không ít bắt nạt Tinh Thần.
“Mẹ bắt nạt con, trong tiệc sinh nhật, mẹ tìm ba người đàn ông để đối phó với con.”
Nếu là lúc trước, Tinh Thần nhất định không dám nói thẳng với ông cụ, một là nhát gan, hai là ông cụ căn bản không tin, ba là Dương Như có cũng có uy tín trước mặt ông cụ.
Hôm nay chuyện tiệc tối nhất định có truyền đến tai ông cụ, dù ngày thường Dương Như được lòng người, ông cụ sẽ không tin tưởng bà ta như trước nữa.
Quả nhiên, ông cụ nghe vậy, con mắt trợn lớn nhìn chằm chằm Tinh Thần.
Chú Khuê cũng hãi hùng.