Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tống Tinh Nguyệt bị hủy diệt, cô rất sung sướng, thật sự rất sung sướng.
Lời của Tinh Thần triệt để chọc giận Dương Như, bà ta giận dữ nói: “Tao cho mày biết, Tinh Nguyệt bị ba người đàn ông bắt nạt, mày cứ chờ bị ba mươi tên đàn ông cưỡng hiếp đi.”
“Bọn mày còn không mau ra tay, kéo Tống Tinh Thần vào nhà giam, tìm ba mươi thằng đàn ông đến...”
Bảo vệ giơ cao đèn pin, định đập vào người cô.
Tinh Thần móc dao ra, đâm vào bảo vệ cách cô gần nhất.
Ầm ~
Một tiếng kêu thê lương sợ hãi, bảo vệ ngã trên mặt đất, hắn ta không phải bị Tinh Thần đâm vào, mà là bị đá vào.
Tiếp đó, cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư...
Chưa đến mười giây đồng hồ, bốn bảo vệ nằm trên mặt đất, thống khổ kêu rên.
Trong lòng bàn tay Tinh Thần thấm đẫm mồ hôi, quay đầu, trông thấy bên cạnh chiếc Maybach màu đen, một người đàn ông đứng thẳng mặc trang phục chính thức màu đen, khí chất cao quý...
Cái nhìn này, Tinh Thần như bị sét đánh trúng, sững sờ ngay tại chỗ.
Đình Tiêu!
Mộ Đình Tiêu, sao anh lại xuất hiện ở đây?
Anh rất cao, dáng người dài, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng như dao khắc, lạnh lùng không biểu cảm, con ngươi đen nhánh như có sương mù không tan đi, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tinh Thần.
Cô hơi mở miệng, cánh môi run rẩy hô: “Đình Tiêu...”
Giọng cô rất nhẹ rất nhỏ, sợ ảnh hưởng đến anh.
Anh không trả lời cô, như cao cao tại thượng vương, tự phụ lại lạnh lùng.
Vệ sĩ ra tay trở lại bên cạnh anh. “Thái tử gia.”
“Đưa quà xong, chúng ta đi.”
“Vâng.”
Vệ sĩ lấy món quà đã đóng gói xong từ trong xe ra, đưa cho Dương Như sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa ra vào.
Cháu trai cả nhà họ Mộ ở thủ đô, vậy mà, lại bị anh trông thấy, bà ta đang đuổi giết Tống Tinh Thần...
Tinh Nhật một mực mơ tưởng gả vào nhà họ Mộ, coi như xong!
Nhà họ Mộ là hào môn số một thủ đô, không chấp nhận được một chút tì vết.
Tối nay, không chỉ con gái thứ hai bị hủy, tiền đồ của con gái lớn cũng ngày càng gian nan.
Vệ sĩ mở cửa xe, cung kính nói: “Thái tử, mời lên xe.”
Đình Tiêu muốn lên xe.
Sau lưng, Tinh Thần lớn tiếng hô: “Đình Tiêu, chờ một chút.”
...
Trên xe, bầu không khí tĩnh mịch.
Tinh Thần cắn cánh môi, tay túm lễ phục, do dự rất lâu mới nhỏ giọng nói: “Đình Tiêu, Mộ Đình Tiêu...”
Mộ Đình Tiêu hơi nhíu lông mày.
Nhà họ Mộ ở thủ đô là danh môn vọng tộc trăm năm, anh cực ít xuất hiện trước mặt người khác, người biết anh không nhiều, huống chi là thành phố S cách xa ngàn dặm.
Ánh mắt cô nhìn anh, có một loại thâm tình khắc vào trong xương cốt, ánh mắt như vậy, chỉ giữa người yêu mới có.
Anh trời sinh tính tình đạm mạc, cực ít tiếp xúc với con gái, lại không ghét cô.
Tinh Thần nhìn thấy tay của anh, thon dài trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, thả ở bên cạnh.
Muốn chạm vào tay của anh, muốn ôm anh, muốn nói một tiếng xin lỗi.
Cô không dám, sợ dọa đến anh.
Tính cách Mộ Đình Tiêu lạnh lùng, có bệnh thích sạch sẽ, không thích người sống, cực kỳ khó tiếp cận.
Anh để cô lên xe, đã là vô cùng ưu ái cô rồi.
Từng ánh đèn đường lướt qua, chiếu vào sườn mặt lạnh lùng của anh.
“Mộ Đình Tiêu, em sẽ thi đậu đại học thủ đô.”
Đại học thủ đô, là học phủ cao nhất trong nước, điều kiện trúng tuyển vô cùng khắc nghiệt, chỉ nhận ba vị trí đầu ở các tỉnh.
Cô nói thi, liền có thể thi được ư?