Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hình tượng cao quý đoan trang của Tống phu nhân, sợ là triệt để sụp đổ trong giới rồi.
Tiệc tối hôm nay, thu hoạch không nhỏ.
Tinh Thần nhìn ba người hốt hoảng trong bóng tối, thu lại ánh mắt, quay người, trong mắt là lạnh lẽo thấu xương.
Dương Như hôm nay đã được trải nghiệm cảm giác từ Thiên Đường rơi vào Địa Ngục a, đây chỉ là bắt đầu, kiếp trước bà ta tra tấn cô như nào, bây giờ, cô sẽ trả lại một năm một mười.
Ngày tháng sau này vẫn còn rất dài, hãy đợi đấy.
...
Đi ra khỏi sảnh, tân khách rời đi từ cửa chính, con đường đèn xe chiếu sáng trang viên quá nhiều người, Tinh Thần đi cửa sau.
Ở nhà họ Tống, người thật sự đối xử tốt với cô chỉ có ông nội.
Ông nội ở nhà tổ, không ở cùng bọn họ, vợ chồng Tống Húc rất biết diễn trò, ở trước mặt ông nội rất thương cô, quan tâm cô, hỏi han ân cần với cô.
Nhưng sau khi ông nội đi, lập tức trở mặt, không phải đánh thì mắng mỏ cô.
Cô cầu xin ông nội dẫn cô rời đi, ông nội nói cô nên ở bên cạnh cha mẹ, tốt hơn ở cùng với người già, cô còn nhỏ, cần cha mẹ yêu thương và chăm sóc.
Cô nói vợ chồng Tống Húc thường xuyên đánh cô, thế nhưng ông nội không tin.
Ở kiếp trước, ông nội thật sự thất vọng với cô, là sau khi chuyện buổi tối hôm nay xảy ra.
Một đứa con gái thất thân còn để mọi người đều biết, nói ra, làm mất hết mặt mũi nhà họ Tống.
Chuyện này là đả kích quá lớn đối với ông nội, cơ thể ông nội ngày càng sa sút, một năm sau ông nội đi.
Rất lâu sau đó, Tống Tinh Nguyệt mới nói cho cô, ông nội không phải tự nhiên tử vong, là bị người ta bỏ thuốc mạn tính.
Sau khi ông nội mất, tập đoàn Tống thị triệt để rơi vào trong tay Tống Húc.
Đêm nay cô không thất thân, tất cả vẫn còn chưa chắc được.
Cô nghĩ biện pháp dọn ra ngoài, ở bên cạnh ông nội, để cơ thể của ông khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Nhà tổ, Dương Như muốn phá hủy cô lần nữa, cũng phải bận tâm mặt mũi của ông nội, huống hồ trong nhà tổ, bà ta cũng không thể một tay che trời.
...
Sân sau quạnh quẽ, đèn đường u ám, ánh đèn cũng chiếu sáng lẻ tẻ.
Tinh Thần đi dọc theo đường nhỏ sân sau, bên ngoài dưới đèn đường, trống trải yên tĩnh, không có một chiếc xe đỗ lại.
Cô đi được một nửa, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có người tức hổn hển hô: “Tống Tinh Thần.”
Tinh Thần dừng bước lại, quay đầu.
Dương Như đứng trên bậc thang, sắc mặt nhăn nhó, hai mắt giận trừng cô, không có vẻ đoan trang cao quý trong buổi tiệc tối, nỗi tức giận khi ở trong buổi tiệc hoàn toàn hiện ra trên mặt.
“Mày hại con gái của tao, muốn nhân lúc loạn lạc rơi đi à? Người đâu, bắt con tiện nhân này lại cho tôi, nhốt vào nhà giam.”
Phía sau Dương Như là bốn tên bảo vệ áo đen, cầm gậy điện trong tay, hung thần ác sát xông về phía Tinh Thần.
Tinh Thần quay người, trốn vào cửa sau.
Cô đi giày cao gót, cầm túi, căn bản chạy không nhanh.
Mấy giây sau, bốn tên bảo vệ hung ác đã đuổi tới bên cạnh cô, trong tay đong đưa gậy điện, bao vây cô lại.
Khuôn mặt Dương Như dữ tợn nói: “Chạy đi, mày cứ chạy đi... Tao cho mày biết, Tinh Nguyệt xảy ra chuyện, mày đừng hòng trốn thoát.”
Sắc mặt Tinh Thần bình tĩnh, vươn tay vào trong túi xách, bên trong cất giấu một con dao.
Cô bình tĩnh nói: “Mẹ, thanh danh Tống Tinh Nguyệt đã hỏng rồi, dù mẹ có tức giận cũng không làm nên chuyện gì, mẹ trải đường cho Tống Tinh Nguyệt đi vào giới showbiz, thật đúng là nhọc lòng, bây giờ hoàn toàn ngâm nước nóng.”