Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ông chủ Vương, em gái tôi vẫn là gái trinh đó, lần đầu tiên ông đừng chơi hỏng, muốn ba cửa đều mở hay là S~M cũng không có vấn đề gì, chỉ cần không chết người là được...”
“Được rồi, mau đi ra đi, đừng làm tốn thời gian của chúng tôi nữa.”
Tinh Thần đầu đau muốn nứt, mở mắt ra, thấy ba lão già đang vây quanh cô, bàn tay to béo tay vươn về phía cô.
Cô nằm trên sàn nhà, toàn thân khô nóng, mồ hôi thấm ướt váy áo, cả người như vớt ra từ trong nồi hấp vậy.
Cảnh tượng này trùng hợp với mười năm trước, năm cô mười tám tuổi.
Một tuần trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, Tống Tinh Nguyệt bỏ thuốc vào đồ uống của cô trong tiệc sinh nhật mẹ - Dương Như.
Sau khi cô tỉnh lại, phát hiện nằm trên sàn nhà.
Ba tên cầm thú trước mặt, hành hạ cô một ngày một đêm, cuối cùng được nữ hầu thím Lâm lén đưa đến bệnh viện, cô mới kiếm lại được một mạng.
Chuyện này khiến tinh thần cô sụp đổ, bị bệnh trầm cảm, đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương chính là, Tống Tinh Nguyệt lắp camera trong phòng, chiếu những gì trong phòng lên màn hình trong tiệc tối.
Từ ngày đó trở đi, cô trở thành nỗi sỉ nhục của nhà họ Tống, bị nhà họ Tống từ bỏ triệt để.
Chuyện này như bóng với hình theo cô cả đời, khiến quỹ tích cuộc đời cô chệch hướng, cuối cùng đi vào chỗ chết.
Không ngờ cô lại sống lại, sống lại năm mười tám tuổi, trước khi xảy ra chuyện trước đó.
Bỗng dưng, Tinh Thần nắm tay thành nắm đấm, móng tay bấu chặt vào trong lòng bàn tay, vạch ra từng vết máu.
Tống Tinh Nguyệt ~
Kẻ cầm đầu phá hoại cuộc đời cô, cô ta đáng phải chết. Lần này, cô sẽ không giẫm lên vết xe đổ, để cô ta thành công nữa.
Ba đôi tay trước mặt đang xé rách lễ phục mỏng của cô, Tống Tinh Nguyệt cười nhẹ nhàng nhìn cảnh tượng cô chịu nhục, thu được cảm giác thỏa mãn cực lớn.
Cô là tiểu thư nhà họ Tống thật, vậy thì thế nào?
Trong nhà họ Tống này, bố bảo vệ cô ta, mẹ thương cô ta, chị gái trải đường cho cô ta vào ngành giải trí, cô ta mới là thiên kim tiểu thư nhà họ Tống, người thắng cuộc đời thật sự.
Tống Tinh Thần lấy cái gì mà cướp, dựa vào cái gì mà tranh với cô ta.
Chẳng phải chỉ là tiểu tạp chủng đi ra từ trong cô nhi viện, ôm về nuôi sao.
“Được rồi, các ông cứ từ từ mà chơi, dù có làm ra động tĩnh lớn cũng không sao, nữ hầu và bảo vệ tầng lầu này toàn bộ đã rút lui xuống dưới, không có ai biết nơi này xảy ra chuyện gì, cho nên... Đạo diễn Vương, nhân vật nữ chính phim mới của ông...”
Lão già đầu trọc cười gian, lộ ra chiếc răng vàng.”Tống Tinh Nguyệt, nhân vật nữ chính phim mới cho cô, không ngờ ba chị em nhà họ Tống cô, người sau đẹp hơn người trước, nhất là cô gái nhỏ nhất này, quả thực là cực phẩm nhân gian.”
Dám lôi tiểu tạp chủng đó ra so sánh với cô ta, Tống Tinh Nguyệt khinh miệt nhìn Tinh Thần trên sàn nhà, đầy chán ghét.
Chỉ một cái liếc mắt, cô ta phát hiện con mắt Tống Tinh Thần đen nhánh như vực sâu, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô ta.
Ánh mắt cô lạnh lẽo lại tối tắm, khiến cho người ta rùng mình.
Biểu hiện của cô quá tỉnh táo, bình tĩnh như không hề trúng thuốc, thậm chí khiến Tống Tinh Nguyệt cảm thấy từng luồng hơi lạnh, vẻn vẹn một giây, Tống Tinh Nguyệt hoàn hồn.
Không ngờ cô ta lại bị tiểu tạp chủng trên đất dọa sợ, Tống Tinh Thần từ nhỏ bị cô ta bắt nạt đến lớn, bây giờ bị ba người đàn ông khống chế, tự thân khó đảm bảo, cô ta cần gì phải sợ chứ.