Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Buổi tối hôm nay, nó chính là tam tiểu thư nhà họ Tống bỉ ổi dơ bẩn, ai cũng có thể làm chồng, rốt cuộc không còn giá trị lợi dụng, nhà họ Tống sẽ triệt để vứt bỏ nó.
Vừa nghĩ tới đó, tâm tình Tống Tinh Nguyệt vô cùng thoải mái.
“Được rồi, tôi không quấy rầy các vị nữa, chúc mọi người chơi vui vẻ.”
Tống Tinh Nguyệt quay người, còn chưa đi được mấy bước, nghe thấy phía sau có tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Là âm thanh của đạo diễn Vương.
Đạo diễn Vương đưa hai tay che háng, sắc mặt đau thành màu gan heo, không ngừng lui về sau, suýt nữa ngã xuống trên mặt đất.
Lúc ông ta xé váy của Tống Tinh Thần, bị mũi giày cao gót của cô đá trúng phần hông.
Một cú này, gần như lấy mạng cậu bé của ông ta.
Lập tức, hai người còn lại, hung cực nổi giận nói: “Con tiện nhân, thế mà còn dám đánh ngươi khác à.”
Tống Tinh Thần đứng lên từ dưới đất, tay dựa vào bình sứ thanh hoa Đại Tống trên bàn, cầm cái bình ở trong tay.
Đạo diễn Vương lắng lại đau đớn xong, nổi giận xông về phía cô.
“Con tiện nhân, dám hại tao à, hôm nay tao sẽ phá hủy mày.”
Ông ta vung tay định tát vào mặt cô.
Tay Tinh Thần cầm bình hoa, hung hăng đánh vào cái đầu trọc của đạo diễn Vương.
Choang ~
Mảnh vỡ bình hoa bắn ra bốn phía, đầu đạo diễn Vương chảy máu, máu từ đầu chảy xuống mặt và cổ.
Tống Tinh Thần nắm chặt mảnh vỡ bình hoa, gai nhọn đâm vào động mạch trên cổ đạo diễn Vương. “Không muốn chết thì đừng nhúc nhích.”
Đạo diễn Vương bị dọa, trong nháy mắt không dám cử động.
Hai người đàn ông còn lại cũng bị hành động đột ngột của cô hù dọa.
Ngay cả Tống Tinh Nguyệt cũng không ngờ, Tống Tinh Thần thế mà còn phản kháng, còn khống chế được đạo diễn Vương.
Cô ta hô to: “Còn không bắt lấy nó.”
Đạo diễn Vương mặt đang chảy máu, mắng cô ta: “Cô câm miệng cho tôi.”
Ông ta chơi qua nhiều nữ minh tinh như vậy, lần đầu lật thuyền trong mương, hết lần này tới lần khác người còn bị khống chế.
Cổ của ông ta có cảm giác bén nhọn đau nhói, bình hoa đã đâm rách da của ông ta, đang đi sâu vào động mạch.
Tống Tinh Thần khống chế đạo diễn Vương, di chuyển đến cửa phòng vệ sinh, ra lệnh cho hai người đàn ông kia. “Bắt Tống Tinh Nguyệt lại.”
Hai người đàn ông nghe xong, tỉnh táo lại.
Hai chị em đấu tranh nội bộ, nhưng bất kể là ai, dáng người ngoại hình đều cực tuyệt.
So với Tam tiểu thư muốn mạng người, Nhị tiểu thư thật sự là một lựa chọn tốt.
Tống Tinh Nguyệt nghe vậy sắc mặt thay đổi, muốn trốn đến cửa.
Cô ta chưa chạy được mấy bước, bị hai người đàn ông cứng rắn lôi trở lại, ném lên giường lớn kiểu Châu Âu.
“Các người thả tôi ra, buông ra, biết tôi là ai không? Tôi là Nhị tiểu thư nhà họ Tống Tống Tinh Nguyệt, chị gái tôi là Tống Tinh Nhật, minh tinh thần tượng tuyến một, các ông dám đụng vào tôi, tôi sẽ bảo chị tôi phong sát các ông.”
Đồ ngu này, đời trước sao cô lại bị đồ ngu này liên tục bắt nạt chứ, bây giờ nghĩ lại, cô thật sự quá yếu.
Nếu như ba lão già này thật sự e ngại Tống Tinh Nhật, còn dám ngủ với cô không?
Thân phận Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư nhà họ Tống, trong mắt bọn họ có gì khác nhau.
Đạo diễn Vương cười hỏi Tinh Thần: “Cô xem, đã bắt người lại rồi, có thể thả tôi được chưa?”
“Xé quần áo cô ta ra.”
Tống Tinh Nguyệt nghe vậy, mắng to: “Tống Tinh Thần, mày dám, mày dám để bọn họ động vào tao xem, cha mẹ sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”