Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tinh Thần tâm tình tốt cong môi khẽ cười: “Tống Tinh Nguyệt, cho dù cô gọi rách cổ họng cũng không ai nghe thấy đâu, trước khi cô bảo người ta phá hủy tôi, không nghĩ tới cô cũng có hôm nay đúng không ...”
Tống Tinh Thần một tay vặn cửa phòng vệ sinh, cửa mở ra một khe hở.
Tay Tống Tinh Nguyệt bị hai người đàn ông dùng ga giường cột vào đầu giường, cô ta giãy dụa, lễ phục dạ hội vô cùng quyến rũ.
Chiếc váy ôm ngực lộ ra vòng 1 mê người, lễ phục dán chặt lấy đường cong cơ thể, trong bữa tiệc không có người phụ nữ nào át được danh tiếng của cô ta.
Bây giờ bị trói trên giường giãy dụa, cô ta càng thét lên, hai người đàn ông kia càng phấn khởi.
Ở kiếp trước cô bị hành hạ một ngày một đêm, trước đó ba người đàn ông này đều uống thuốc, vốn muốn chuốc cô, cô chỉ còn lại chút sức lực, không chuốc nữa.
Ngay cả đạo diễn Vương đang bị cứa cổ, con mắt cũng kích thích đỏ bừng, hưng phấn nuốt nước bọt.
Tống Tinh Thần cười nhẹ, thấp giọng mê hoặc nói: “Muốn đúng không?”
“Muốn.”
“Kia thì đi đi.”
Cô bỗng nhiên đẩy đạo diễn Vương về phía trước.
Đạo diễn Vương bổ nhào vào gần giường lớn, ngã trên mặt đất.
Cô nhanh chóng mở cửa phòng vệ sinh ra, khóa trái bên trong.
Trong cửa khóa trái, bên ngoài không mở ra được, trừ phi có người đưa chìa khóa tới.
Vừa rồi Tống Tinh Nguyệt đã nói, tầng này không có bảo vệ và nữ hầu, mặc kệ làm ra động tĩnh gì, bên dưới cũng không nghe thấy.
Cô chuyển ngăn tủ ra, đặt ở đằng sau cửa, kẹt giữa bồn rửa tay.
Vài giây đồng hồ sau, nghe thấy âm thanh chân đá cửa mãnh liệt.
Cửa rất chắc, không bị đá mở.
Ngoài cửa, truyền đến giọng đàn ông hùng hùng hổ hổ: “Gái điếm thúi, trừ phi mày cả đời không ra, sau này cẩn thận vào cho tao, đắc tội với tao, đừng hòng lăn lộn ở thành phố S.”
Đạo diễn Vương tên Vương Tây, sở dĩ ông ta phách lối, ngoại trừ là đạo diễn, còn là cháu đằng ngoại công ti điện ảnh nhà họ Vương đứng đầu thành phố S.
Đạo diễn là cái danh ông ta treo ở bên ngoài giả danh lừa bịp, thật ra ông ta chỉ từng quay hai bộ phim nát thôi.
Tinh Thần tựa lưng vào ngăn tủ, toàn thân mềm yếu bất lực, hai mắt biến thành màu đen, mấy giây sau ngã trên mặt đất.
Dược tính quá mạnh, cô đã chống đỡ đến cực hạn.
Không được, cô vẫn không thể ngất đi, nếu như ba tên kia dùng công cụ cùng xông vào, cô quá bị động.
Tinh Thần đi đến dưới vòi hoa sen phòng tắm, mở vòi hoa sen, nước lạnh xối xuống cơ thể.
Ngoài cửa, là tiếng thét chói tai thê lương của Tống Tinh Nguyệt.
“Dừng tay, các người dừng tay cho tôi, thả tôi ra, chị gái tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu, chị gái tôi là ảnh hậu Tống Tinh Nhật.”
Xoẹt...
Tiếng quần áo xé nát, xen lẫn tiếng cười phóng đãng của đàn ông.
“Đừng, đừng đụng vào tôi, mấy tên khốn kiếp này, đừng đụng vào tôi...”
“Ô ô, chị cứu em, mẹ cứu con... đừng mà.”
Dưới vòi hoa sen, Tinh Thần nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tống Tinh Nguyệt, xen lẫn tiếng phấn khởi của đàn ông, khóe môi cô cười lạnh, rất sung sướng.
Ở kiếp trước, cô bị ba người đàn ông nhục nhã, ngay cả gọi cũng không biết gọi người nào, trong nhà này, không có ai sẽ giúp cô, không ai đến cứu cô.
Hôm nay, phong thủy luân chuyển, để Tống Tinh Nguyệt nếm thử tâm tình tuyệt vọng và thống khổ của cô ngày đó.
Những gì Tống Tinh Nguyệt phải chịu so với những gì cô phải chịu trước đó, không đủ, còn còn thiếu rất nhiều... Cô sẽ để Tống Tinh Nguyệt nhấm nháp từng chút từng chút cho đủ.
Bây giờ, chỉ vừa mới bắt đầu.