Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Xả nước mười phút, cảm giác dược hiệu bị áp lại.
Tinh Thần tắt vòi hoa sen, đi đến trước bồn rửa tay. Hai tay cô chống lên bồn rửa tay, nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn trắng noãn trong gương, con ngươi đen nhánh như đầm nước.
Lễ phục dạ hội dán vào cơ thể, lộ ra đường cong dáng người hoàn mỹ.
Một kiếp này, cô sẽ không hèn mọn nhu nhược như kiếp trước nữa, những kẻ từng bắt nạt cô, tổn thương cô... Cô muốn giẫm tất cả bọn họ dưới chân.
Con ngươi cô cháy lên ngọn lửa hừng hực, cừu hận ngợp trời, hoàn toàn ép dược hiệu xuống.
Cô giẫm lên nắp bồn cầu, đập bình hoa phá cửa sổ, cửa sổ mở ra, lộn ra ngoài.
...
Một tiếng sau, dược hiệu biến mất, cô sấy khô tóc, trang điểm lần nữa, đổi một bộ lễ phục xuất hiện ở đại sảnh buổi tiệc.
Lúc này, còn có mấy phút nữa là đến tám giờ đúng, tiệc sinh nhật sẽ bước vào giai đoạn cao trao.
Bánh gatô mười mấy tầng cực lớn và tháp Champagne được phục vụ đẩy ra, nến trên bánh gatô đã được châm lửa, đúng tám giờ đúng Dương Như cầu nguyện thổi tắt.
Dương Như mặc một bộ sườn xám cao cấp đặt may riêng, đeo đồ trang sức phỉ thúy ngọc lục bảo, chuyện trò vui vẻ trong đám phu nhân.
Người ở bên ngoài nhìn vào, bà ta có hình tượng đoan trang, ăn nói ưu nhã, xuất thân danh môn, từng được nhận giáo dục cao cấp.
Tống Tinh Nguyệt dám bỏ thuốc với cô, ba người đàn ông có thể đi vào phòng tầng năm, không có Dương Như mưu đồ, những người đàn ông kia không thể đi lên, mà Tống Tinh Nguyệt cũng không cách nào điều động bảo vệ và người hầu tầng năm.
Tinh Thần mắt lạnh nhìn Dương Như, dựa theo phát triển ở kiếp trước, lát nữa để xem Dương Như còn có thể cười ra tiếng hay không.
Lúc này Dương Như đang được một đám phu nhân vây quanh, trọng tâm các quý phu nhân bàn luận, không phải chồng thì là con cái.
Dương Như hiển nhiên là đối tượng được lấy lòng, ai cũng biết bà ta có một đứa con gái làm đại minh tinh, Tống Tinh Nhật vào tuần trước nhận được giải thưởng nhân vật nữ chính tốt nhất Bạch Ngọc, giải thưởng Bạch Ngọc là một trong ba giải thưởng cao nhất của giới điện ảnh trong nước.
Con gái lớn không chịu thua kém, khiến Dương Như phô trương danh tiếng trong tiệc sinh nhật.
“Thật hâm mộ Tống phu nhân, con gái người nào cũng xinh đẹp, hiếu thuận lại có tiền đồ, thật làm cho người ta đố kỵ.”
Nụ cười khóe môi Dương Như rất vẹn toàn, lại khiêm tốn nói: “Đâu có, tôi không bằng Lục phu nhân dưới gối có hai đứa con trai, đời tôi, một đứa con trai cũng không có, tôi hâm mộ bà lắm đấy.”
“Đừng nhắc đến hai thằng hư hỏng đó nữa, suốt ngày ở trong quán bar, nói chuyện với bọn nó, tôi liền tức anh ách, ngược lại tôi hâm mộ bà lắm, thành phố S này người nào không biết, con gái nhà họ Tống là ảnh hậu, con gái thứ hai thì học giỏi, con gái ba mặc dù điệu thấp một chút, nhưng lại có ngoại hình xuất chúng nhất trong ba cô con gái, ngày sau nhất định sẽ tiền đồ vô lượng.”
Dương Như nghe thấy câu nói sau cùng, nụ cười cứng ở trên mặt, ánh mắt dần dần lạnh xuống.
Tinh Thần xiết chặt ly rượu, nhìn chằm chằm Dương Như.
Từ khi cô có ký ức đến nay, Dương Như chưa từng cười với cô, nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo mang theo chán ghét.
Người ở bên ngoài nhìn vào, cô là con gái Dương Như, nhưng cô biết, Dương Như chưa từng coi cô là con gái, mà là tra tấn cô như kẻ thù.