Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tinh Nguyệt đã đủ đáng thương rồi, con bé là người bị hại, bị những cầm thú này hại, chuyện của con bé, con rất đau lòng. Nhưng Tinh Thần nói con ngược đãi nó... Ông cụ, con gả vào nhà họ Tống hai mươi mấy năm, tôi nỗ lực vì cái nhà này nhiều như vậy, phàm là có chút lòng riêng, Tinh Nhật đã không thể trở thành ảnh hậu, Tinh Nguyệt cũng sẽ không trở thành học bá, nói vào trọng điểm, tập đoàn Tống thị không có con, sẽ không phát triển thành quy mô như hôm nay. Tinh Thần đổ oan cho con, con tuyệt đối không thể chấp nhận.”
“Ông cụ, chúng ta chung sống được hai mươi mấy năm, con là hạng người gì, ngài chẳng lẽ còn không biết sao?”
Hay cho miệng lưỡi xán lạn.
Cũng khó trách ông cụ nhiều lần bị bà ta thuyết phục, hôm nay, mặc kệ Dương Như nói gì, dù là nói thiên hoa loạn trụy, cô cũng sẽ không để cho bà ta dễ dàng thoát thân.
Tinh Thần nheo mắt cười lạnh, đi vào đại sảnh.
Cô vừa vào đại sảnh, âm thanh nhu nhu nhược nhược, mang theo nghẹn ngào hô: “Ông nội...”
Nghe tiếng, tất cả mọi người trong phòng khách nhìn về phía cô, đều nhìn thấy dấu năm ngón tay rõ ràng trên khuôn mặt trắng nõn của cô, nửa bên gò má sưng đỏ, phối hợp với hai con ngươi cụp xuống của cô, biểu cảm cực kỳ tủi thân.
Dương Như trông thấy cô, mày giật giật, có loại dự cảm xấu.
Người vẫn là người đó, mặt ngoài nhìn không có gì, khúm núm, giọng nói giống như hạt mưa rơi trên lá chuối tây, không cẩn thận căn bản nghe không rõ.
Thế nhưng, trải qua đêm qua ngay trước mặt khách khứa, cô nói mấy người đàn ông trên tầng do bà ta thu xếp.
Bà ta liền biết, con tiện nhân này đã thay đổi.
Hoàn toàn thay đổi từ trong ra ngoài, không còn là đồ ngốc dễ khống chế lúc trước nữa. Nó thay đổi thì đã có sao, Tôn Ngộ Không lật trời mà vẫn trốn không thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn của Phật Như Lai.
Hôm nay bà ta muốn dẫn cô đi, chỉ cần trở lại nhà họ Tống, bà ta nhất định sẽ đánh gãy hai chân tiện nhân kia, quay lại video cho đàn ông phá hủy nó.
Nó hại Tinh Nguyệt thất thân, con gái nhiều năm tỉ mỉ bồi dưỡng bị phá sạch tiền đồ, trở thành người ai cũng có thể làm chồng trong xã hội thượng lưu, trò cười ngàn người chỉ trỏ.
Vừa nghĩ tới Tinh Nguyệt, bà ta liền đau lòng, cô con gái bà ta thương yêu nhất.
Ông cụ trông thấy Tinh Thần tủi thân, đứng bật dậy, quải trượng đầu rồng gõ mạnh xuống đất hỏi: “Mặt cháu bị làm sao vậy? Là ai đánh?”
Ở trong nhà tổ, dám đánh Tam tiểu thư nhà họ Tống, là không để chủ nhân căn nhà như ông vào mắt.
Người hầu chuyển cái ghế đến bên cạnh cô, cô ngồi xuống, khẽ ngẩng đầu nhìn ông cụ, trên mặt xinh đẹp tủi hờn, nước mắt rưng rưng.
Cô cắn cắn môi cánh, nghĩ nói ra, lại không dám.
“Cháu cứ nói đi, ông nội làm chủ cho cháu.”
Từ trước đến nay ông cụ nghe con dâu Dương Như nói khoác bà ta tốt với Tinh Thần như thế nào như thế nào, chi phí ăn mặc cũng là tốt nhất trong ba đứa con gái, nuôi cô thật xinh đẹp.
Mỗi lần thấy Tinh Thần trổ mã cũng cực kỳ xinh xắn, qua nhiều năm như vậy, ông cũng không còn ý định đón Tinh Thần trở về.
Ông đã già, đón trở về cũng chỉ có thể chăm được mấy năm, nếu như để cho Dương Như nuôi, trình độ bà ta cao, năng lực mạnh, nuôi tốt dĩ nhiên là việc nhỏ.
Nhưng ông cụ không sao ngờ được, ba người đàn ông phá hủy Tinh Nguyệt, là do Dương Như sắp xếp.
Đêm qua, lúc ông nghe thấy Tinh Thần nói, kinh ngạc không nhỏ.