Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau đó, tìm hiểu người hầu nhà bên kia, đám người hầu cũng không biết ba người đàn ông đó lên lầu năm như thế nào.
Tầng năm, người bình thường còn không thể nào vào được, khiến ông hoài nghi Dương Như đầu tiên.
Tinh Thần ngẩng đầu, đỏ vành mắt nhìn Dương Như, rất nhanh lại cúi đầu xuống, dường như rất sợ hãi Dương Như quở trách.
Thấy vẻ mặt cô như vậy, không cần nói gì cả, liếc qua thấy ngay.
Nét mặt ông cụ sắc bén lườm Dương Như, phẫn nộ nói: “Nói thẳng đi, ông nội vẫn sống, còn không thể làm chủ cho cháu hay sao?”
Ngón tay Tinh Thần run rẩy mạnh, rất sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Là, là chị hai.”
“Câm miệng.”
Dương Như tức giận ngắt lời Tinh Thần.
“Tinh Thần, con cần phải biết, rốt cuộc là ai đánh con, ở trước mặt ông cụ không thể nói lung tung được, ở thành phố S người nào không biết ông cụ xuất thân từ bộ đội, một thân chính khí, cương trực không thiên vị, bình sinh ghét nhất nói dối gạt người.”
“Chị hai con còn đang quỳ ngoài cửa lớn, con nói con bé đánh con, đừng nói ngày bình thường đồ ăn ngon quần áo đẹp con toàn dùng trước, ở trong nhà tổ, một đứa con gái nuôi như con bé có mấy lá gan dám đánh con chứ?”
Tinh Thần như bị Dương Như dọa sợ, đứng dậy từ trên ghế, trốn ra đằng sau ghế.
Cô thật sự sợ Dương Như, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sợ hãi, hai mắt rưng rưng điềm đạm đáng yêu nhìn ông cụ.
Ông cụ lớn tiếng nói: “Cứ nói tình hình thực tế, không phải sợ.”
“Ông nội, thật sự là chị hai đánh, hôm nay chị ấy không chỉ đánh cháu, trước đó cũng thường xuyên đánh cháu, còn ép cháu làm bài tập cho chị ấy, cháu và chị ấy học cùng một lớp, tất cả bài thi của chị ấy đều do làm, viết tên của chị ấy, bài thi của cháu chị ấy lại nộp giấy trắng...”
Ông cụ mở to hai mắt, tiếng như chuông đồng, cả giận nói: “Cái gì?”
Bài thi của Tống Tinh Nguyệt là Tinh Thần làm?
“Là thật ạ ông nội, ông cũng biết, mỗi lần thi cuối kỳ cháu toàn được không điểm, không phải một môn, mà là môn nào cũng bị không điểm, trên bài thi nhiều đáp án như vậy, cháu có tư duy người bình thường, làm sao có thể môn nào cũng chỉ được không điểm được, trừ phi là nộp giấy trắng...”
Nói xong, khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch, khẩn trương nhìn qua Dương Như.
Người hầu trong nhà cũng khó tin nhìn qua Tinh Thần.
Tống Tinh Nguyệt mang danh học bá trong xã hội thượng lưu, thành tích của cô ta vô cùng tốt, đứng đầu trường trung học Hoằng Dương, không phải lớp, mà là thứ nhất cả trường.
Mỗi lần cuối kỳ, Tống Tinh Thần đều sẽ thi được không điểm, mà Tống Tinh Nguyệt lại đứng đầu cả lớp.
Loại tương phản cực đoan này, khiến tâm tình ông cụ phiền muộn.
Tâm tình ông cụ không tốt, đám người hầu làm việc kinh hồn táng đảm, sợ chọc giận ông cụ tức giận, gói ghém đồ đạc rời đi.
Tam tiểu thư nói không sai, trừ phi là nộp giấy trắng, dù nhược trí cũng có thể đoán đúng được mấy câu.
Dương Như oán hận nhìn chằm chằm Tống Tinh Thần, ánh mắt âm tàn giống như lưỡi dao tẩm độc, con tiện nhân này hại Tinh Nguyệt thân bại danh liệt còn chưa đủ, còn muốn cắn ngược lại bà ta một phát, để ông cụ chán ghét bà ta, căm hận bà ta, triệt để đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Tống mới cam tâm...
“Đủ rồi, Tống Tinh Thần, mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, con không những không biết ơn, còn đổ oan chị hai con đánh con, ép con làm bài thi, trường trung học Hoằng Dương là nơi nào, trường cấp ba đứng đầu thành phố S, cho dù nhà họ Tống một tay che trời ở thành phố S, tay có thể luồn vào trung học Hoằng Dương được hay sao?”