Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 5: Chương 5: Cưng chiều




Thời gian cứ thế trôi qua, bên cạnh Hoàng Thế Vinh luôn luôn có một đứa bé trầm tĩnh ít nói, cảm giác giống như một cậu nhóc nghịch ngợm không bao giờ chịu dừng chân một chỗ giống như một con ngựa hoang, trên đời này chỉ có duy nhất một mình Tô Đồ Lang Quân mới có thể nắm chắc cái dây cương này.

Người trong cuộc có lẽ không thể nhận ra điều đó, nhưng mà người ngoài thì lại thấy rất rõ ràng. Đối với bên gia đình Hoàng Thế Vinh mà nói, nhị vị phụ huynh vô cùng hài lòng với đứa bé trai nhà họ Tô kia, con trai mình vốn dĩ nghịch ngợm cứng đầu, may mắn là có Tô Đồ Lang Quân ở bên cạnh nhắc nhở kèm cặp. Đối với cặp phu phu Tô Đồ mà nói, con trai vốn dĩ là một người hiền lành dễ bắt nạt, may mắn bên cạnh luôn có một Hoàng Thế Vinh chiếu cố chăm sóc.

Chỉ có điều người ngoài cuộc lại không thể nào tỏ tường hết mọi chuyện bên trong, ví như chuyện nhị vị phụ huynh nhà họ Hoàng luôn tưởng con trai được kèm cặp rèn giũa, thực chất lại chính là hắn vẫn luôn được Tô Đồ Lang Quân hết mực chiều chuộng. Hoàng Thế Vinh thích chơi game, Tô Đồ Lang Quân sẽ ở một bên hoàn thành hết bài tập thay cho hắn. Hoàng Thế Vinh thích chơi bóng, Tô Đô Lang Quân sẽ tình nguyện che giấu chuyện hắn giờ tan học không về thẳng nhà vì phải đi học nhóm với cậu, cậu khi ấy sẽ ngồi ở trên sân bóng vẽ vời, đến khi hắn chơi bóng xong thì hai người sẽ về nhà. Hoàng Thế Vinh thích một phiên bản giới hạn của máy chơi game, thế giới này chỉ có duy nhất ba chiếc, Tô Đồ Lang Quân cậu cũng có thể vào lúc 3 giờ sáng ở trước màn hình máy tính canh đúng thời gian là người đầu tiên nhấn vào nút đặt mua tặng cho hắn.

Tô Đồ Lang Quân cực kỳ cưng chiều Hoàng Thế Vinh, mọi thứ hắn muốn cậu đều có thể đồng ý với hắn, nhưng chỉ có duy nhất một điều cậu không thể nào thuận theo hắn được, dĩ nhiên chuyện này vẫn là để nói sau đi.

Trở lại với thời điểm khi hai người chuẩn bị bước vào cao trung, Tô Đồ Lang Quân nhận được một lời mời nhập học từ hiệp hội chuyên đào tạo thiên tài cho đất nước. Khi đồng ý với lời mời đó, cậu sẽ được tiếp nhận hệ thống giáo dục hoàn toàn mới, giáo viên tại trường đều là những người có chuyên môn cao trở về từ nước ngoài, bọn họ cũng hứa hẹn về một tương lai vô cùng tốt đẹp với cậu sau khi học xong. Ba của cậu sau khi biết được tin tức này đã vô cùng hãnh diện, quả thật rất muốn con trai được tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến như thế, nhưng khi đó cậu một chút cũng không cần tìm hiểu về vấn đề kia đã hướng ba của mình nói rằng cao trung cậu sẽ học tại trường quốc tế Vương Phủ trong thành phố.

Cậu vẫn còn nhớ rõ khi ấy trên gương mặt Đồ Du Du hiện rõ vẻ kinh ngạc cùng mất mát, sau đó ba có hỏi cậu lý do vì sao không học tại trường đào tạo thiên tài kia, cậu khi ấy chỉ nói rằng mình muốn học ở nơi mà cậu cảm thấy thoải mái. Có lẽ ba cậu nghĩ rằng ngôi trường thiên tài kia rất áp lực, đối với con trai có thể không tốt cho lắm thế cho nên ba cậu cũng không ép buộc thêm, lúc ấy ba chỉ mỉm cười nói tự cậu quyết định. Cậu cảm thấy mình căn bản cũng không cần phải đi học, ở trên lớp học khi giáo viên giảng dạy vẫn sẽ còn có chỗ thiếu sót, mà chỗ thiếu sót ấy tự bản thân cậu có thể lấp đầy, chỉ là Hoàng Thế Vinh còn đi học cho nên cậu muốn đi học cùng hắn mà thôi.

Khi còn học trung học, có một giáo viên dạy ngoại ngữ rất thích ở trên lớp gọi Hoàng Thế Vinh lên bảng trả bài, Hoàng Thế Vinh vỗn dĩ rất lười học nên không có khả năng hắn có thể trả lời được những câu hỏi trong sách hoặc là từ giáo viên, nhưng mà giáo viên đó dù biết điều này đi chăng nữa vẫn cứ cố tình muốn làm khó hắn, kết quả vào mỗi giờ dạy của giáo viên kia, từng phát âm hay ngữ pháp đều bị cậu công khai chỉnh ngay ở trong lớp học.

Giáo viên từng có ba năm ở anh quốc, khi trở về lại bị một học sinh trung học chỉnh như vậy, cuối cùng giáo viên kia liền mất mặt, buổi trưa hôm ấy lên phòng hiệu trưởng xin đổi lớp dạy, từ đó về sau trong trường đều lưu truyền câu chuyện đáng xấu hổ của vị giáo viên kia, còn Hoàng Thế Vinh thì cực kỳ hả hê, đối với cậu hết lời khen ngợi tung hô.

Hoàng Thế Vinh càng lớn càng hoàn thiện những đường nét góc cạnh trên gương mặt, 15 tuổi cao 1m75, dáng người hoàn mỹ chẳng khác nào nam người mẫu bước ra từ bìa tạp chí. Đối với nữ sinh mới lớn trong trường cực kỳ thích những nam sinh chơi giỏi thể thao, cao ráo sáng sủa, nếu như trong trường còn có một chút tiếng tăm như kiểu anh chị đại thì nữ sinh lại càng mê mệt hơn, Hoàng Thế Vinh không may lại chính là kiểu người như vậy.

Khi mới đặt chân vào Vương Phủ, Hoàng Thế Vinh đã được một đàn anh học khóa trên đích thân đến thăm hỏi, chẳng biết hai người bọn họ đã đi đâu, khi trở vào trên mặt của hắn đã có vết xanh tím rõ ràng, Tô Đồ Lang Quân khi ấy liền kéo hắn vào nhà vệ sinh nam, ở bên cạnh vòi nước giúp hắn rửa vết thương:

“Tiểu Vinh, người kia đánh cậu hả?”

Hoàng Thế Vinh đứng ngoan ngoãn ở trước mặt Tô Đồ Lang Quân, hắn bây giờ cao hơn cậu những một cái đầu rồi, lúc cậu đưa tay rửa vết thương cho hắn cũng có điểm khó khăn:

“Đúng vậy Quân Quân”

Cậu trầm mặc một hồi, sau đó liền thở dài hỏi thế này:

“Cậu lại thắng sao?”

Hoàng Thế Vinh cười toét miệng:

“Cậu đoán xem lần này là đánh gãy tay hay là chân?”

Cậu chậm rãi ở một bên thành thục giúp Tô Đồ Lang Quân thoa thuốc, thật ra công việc này cậu cũng đã làm rất thành thục từ hồi học trung học rồi, hơn nữa trong cặp sách của cậu lúc nào cũng đều có sẵn những thứ thuốc này:

“Sao cũng được, nhưng sau này đừng để đánh bị thương là được”

Hoàng Thế Vinh thích đánh người, có lẽ đây là bản tính đại thiếu gia khó sửa của hắn. Sở thích này của hắn, cậu không có ngăn cản, dù sao Hoàng Thế Vinh cũng sẽ không tự đi vô lý đánh người ta, tất cả đều là người khác đến tìm hắn gây sự, thế cho nên nếu như hắn không đánh sẽ còn thảm hơn là đánh lại.

Không phải nói tự nhiên mà Hoàng Thế Vinh có sở thích đánh người, đó có lẽ là do từ nhỏ, khi mà hắn qua nhà cậu học bài, cậu đều luôn để cho hắn ngồi một bên chơi những trò chơi đối kháng kia. Sau này hắn còn đến phòng tập, bái một lão sư đấm bốc theo học những ba năm thì ông ta bay ra nước ngoài không tiếp tục dạy hắn được nữa. Hoàng Thế Vinh khi ấy tự mình rèn luyện, đối với mấy tên loi choi trong trường học căn bản là không làm khó được hắn.

Hoàng Thế Vinh thấy Tô Đồ Lang Quân không được vui, gương mặt trầm ngâm, giọng nói có điểm lạnh lùng liền nhanh chóng gật đầu mỉm cười:

“Tớ biết rồi Quân Quân”

Cậu chậm rãi đóng lại nắp thuốc bôi, ở một bên quan sát vết thương của hắn một lượt, nhìn chung cũng chỉ là vết thương ngoài da không có gì đáng ngại cả:

“Bị như vậy hôm nay có đến sân bóng không?”

Hoàng Thế Vinh gật đầu đáp:

“Đi chứ, đã hẹn với hội Hắc Tứ rồi. Lát nữa tớ cúp tiếp cuối, Quân Quân học xong nhớ đến sân bóng cổ vũ nhé”

Cậu gật đầu, cậu biết Hoàng Thế Vinh hôm nay có hẹn thi đá bóng với đội bên trường khác, trận bóng này không phải do trường học tổ chức, chỉ là do bọn hắn tự mình hẹn thách đấu mà thôi cho nên Hoàng Thế Vinh mới cúp tiết học. Hoàng Thế Vinh chơi thể thao rất giỏi, trong người lại rất hiếu thắng cho nên đối với trận đấu như thế này luôn luôn hừng hực khí thế và coi trọng:

“Với cả bài tập của tớ...” Hoàng Thế Vinh cười cười, nói đến đây liền nhìn cậu chằm chằm.

Cậu hiểu ý hắn, sách bài tập của hắn suốt mấy năm nay đều là chữ viết của cậu:

“Tớ đều làm xong hết cả rồi”

Hoàng Thế Vinh đưa ngón tay cái về phía trước, một bộ dạng sùng bái tán thường:

“Sau khi kết thúc trận bóng, tớ mời cậu đi ăn nha”

Cậu hỏi hắn:

“Không đi cùng hội Hắc Tứ sao?”

Hoàng Thế Vinh đưa tay ra phía sau gãi gãi đầu:

“Nếu như Quân Quân không muốn đi với bọn họ vậy hai đứa mình đi thôi”

Cậu vốn không thích tụ tập đông người, lại không thích những nơi quá ồn ào, những nơi mà hội Hắc Tứ hay đi nếu như không phải quán bar thì cũng là phòng KTV, nhưng mà đó là hội bạn chơi thân cùng Hoàng Thế Vinh cho nên cậu sẽ đi cùng:

“Đi cùng bọn họ cũng được”

Hoàng Thế Vinh vui sướng:

“Thật hả, tớ muốn giới thiệu Quân Quân với bọn họ từ lâu lắm rồi”

Cậu lúc trước vẫn thường xuyên đến xem Hoàng Thế Vinh chơi bóng, cũng đã gặp hội Hắc Tứ không ít lần nhưng tất cả đều là ở một khoảng cách rất xa, người ở dưới sân bóng, người ở trên hàng ghế khán giả. Mỗi lần chơi bóng xong, Hoàng Thế Vinh sẽ nhanh chóng lấy đồ chạy ngay về phía cậu để cùng về nhà, lúc đó nhóm người Hắc Tứ vẫn còn đang nghỉ mệt ở dưới sân cho nên bọn họ căn bản không có thời gian để nói chuyện với cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.