Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 35: Chương 35: Ghen




Thời tiết này, bảy giờ sáng trăng trên trời vẫn còn chưa tan hẳn, trên đường cơ hồ còn ẩn hiện sương mù. Hoàng Thế Vinh lái mô tô với vận tốc rất chậm, một phần là hắn muốn ở bên cạnh Tô Đồ Lang Quân lâu một chút, một phần là vì hắn lo sợ cậu cảm thấy lạnh. Hoàng Thế Vinh ngồi ở phía trước cố gắng thẳng lưng muốn che chắn gió giúp cậu, nhìn thấy cậu chỉ khoác hờ chiếc áo da qua tấm gương xe hắn liền nhấc kính ở mũ bảo hiểm mình lên nói:

“Quân Quân, kéo khóa áo vào đi, buổi sáng gió sương, cẩn thận cảm lạnh”

Tô Đồ Lang Quân nghe thấy câu nói kia còn sợ bị cảm lạnh hay sao, gương mặt được che giấu trong chiếc mũ bảo hiểm đồ sộ cũng tự giác mà kéo theo nụ cười hạnh phúc. Cậu nghe theo lời của hắn, nhanh chóng kéo khóa áo da của mình lại rồi gật gật đầu, biểu hiện cho việc cậu đã làm xong việc hắn nói.

Chiếc mô tô đi xuống hầm để xe, lúc này vẫn còn sớm nên căn bản chỉ có lác đác vài người đang tìm chỗ đỗ xe, Hoàng Thế Vinh giúp Tô Đồ Lang Quân bỏ mũ bảo hiểm ra vì cậu lúc này đã không còn trống tay để làm việc này nữa:

“Quân Quân, hay là tớ đổi sang lái ô tô nhỉ, trời lạnh ngồi trong ô tô cũng ấm hơn”

Tô Đồ Lang Quân cảm thấy thích mô tô hơn, lý do chính là bởi vì ngồi mô tô thì hai người bọn cậu sẽ ở khoảng cách rất gần, gần đến mức có thể chạm vào nhau, chịu lạnh một chút để được như vậy cũng đáng lắm:

“Lái cái gì chẳng được, miễn là có phương tiện đi lại là tốt rồi”

Hoàng Thế Vinh giúp Tô Đồ Lang Quân ôm tập tài liệu kia, lúc hắn cầm thử liền bất ngờ, đống tài liệu này cũng phải nặng đến năm sáu cân chứ chẳng đùa:

“Quân Quân, hôm nay đừng ôm công việc về nhà nữa”

Hoàng Thế Vinh cao hơn cậu một cái đầu, lúc đứng ở trong thang máy vô tình nhìn được hình ảnh của hai người phản chiếu lại trong tấm gương đối diện, cậu liền nghĩ trong lòng... bọn họ đúng là rất xứng đôi.

Hoàng thị có nhà ăn phục vụ dành riêng cho nhân viên, hiện nay có rất ít công ty có phúc lợi tốt như thế. Hai người bọn họ tiến vào phòng ăn, Hoàng Thế Vinh đi ra quầy lấy hai cốc trà ấm, Tô Đồ Lang Quân ở bên này đang chậm rãi mang từng ngăn đựng sủi cảo trong cặp lồng giữ nhiệt bày ra.

Sủi cảo nhân thịt heo, sáng ngày hôm nay cậu mới hấp, cặp lồng giữ nhiệt thuộc hàng chất lượng cao nên vẫn giữ nguyên được độ nóng hổi, lúc này còn nhìn thấy được khói bốc ra nghi ngút, mùi hương thơm ngon nhanh chóng tiến vào mũi của Hoàng Thế Vinh, khiến cho nước miếng trên đầu lưỡi của hắn bắt đầu tiết ra, yết hầu trơn trượt những mấy lần liền.

Hoàng Thế Vinh thích ăn những món ăn có nước, ví như ăn cơm nhất định phải có canh, ăn đồ trộn phải có kèm thêm nước dùng bên ngoài. Tô Đồ Lang Quân biết được sở thích này của hắn, cho nên lúc hấp sủi cảo cũng có chuẩn bị theo cả nước súp để chan vào, nước súp được cậu hầm bằng thịt heo, lúc sau còn cho thêm trứng gà khuấy đều, cuối cùng rắc lên đó một chút hành lá, cậu hiện tại chậm rãi chan từng thìa canh lên sủi cảo, Hoàng Thế Vinh cầm sẵn đũa thìa, hai mắt chăm chú nhìn theo từng động tác chậm rãi kia của cậu:

“Quân Quân, mùi thật thơm quá”

Tô Đồ Lang Quân lấy xong phần của Hoàng Thế Vinh, bên trong bát có khoảng sáu bảy chiếc sủi cảo nhỏ nhắn xinh xinh, nước súp có một lớp váng mỡ mỏng vô cùng bắt mắt. Hoàng Thế Vinh trước là lấy thìa ăn thử một chút nước súp, mặn ngọt vừa đủ, ngoài mùi thơm béo đặc trưng của thịt heo còn có thêm một chút cay tê của hạt tiêu nữa. Hoàng Thế Vinh cầm đũa ăn thử một miếng sủi cảo, bên trong nhân thịt đầy đặn, vỏ ngoài bánh mềm dai, vừa ăn vừa như suýt chút nữa nuốt mấy chiếc lưỡi mình:

“Quân Quân, món này cậu làm ngon thật đấy”

Tô Đồ Lang Quân thấy dáng vẻ ăn ngon miệng kia của Hoàng Thế Vinh, lúc này cậu mới cúi đầu chậm rãi đưa một chiếc sủi cảo bỏ vào trong miệng. Trong phòng ăn này ngoài nhân viên đang trong bếp chuẩn bị nguyên liệu làm món thì lúc này cũng chỉ có duy nhất hai người bọn họ ngồi ăn:

“Sợ cậu không thích ăn cho nên không mang theo nhiều”

Hoàng Thế Vinh có chút tiếc hận:

“Quân Quân, tất cả món cậu làm tớ đều thích ăn lắm, không có món nào là không thích cả”

Tô Đồ Lang Quân cười cười, mang sủi cảo trong bát của mình gắp sang bát cho hắn:

“Như vậy sau này sẽ làm nhiều một chút cho cậu ăn chán thì thôi“.

...

Ngày sinh nhật của Hoàng Thế Vinh cũng là ngày đến kỳ hạn nộp lên danh sách khách hàng tiềm năng cho Bạch Thanh Nhã. Dạo gần đây Bạch Thanh Nhã luôn ép cậu rất chặt, mọi chuyện cậu làm đều bị cô ấy bắt bẻ, Tô Đồ Lang Quân tuy biết cũng mặc kệ, cô ta nói tự cô ta nghe, dù sao thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến cậu quá nhiều.

Ngày hôm đó Bạch Thanh Nhã xách theo một túi nhỏ, bên ngoài là nhãn hiệu đồ nam nổi tiếng trong nước. Tô Đồ Lang Quân nhìn thấy cô ta mang túi đồ này qua bên phòng ban đối diện. Bởi vì cậu cố tình chọn ngồi tại vị trí đắc địa, tại chỗ này có thể thấy được Hoàng Thế Vinh, phòng riêng của hắn có cửa ra vào, nhưng lúc nào cũng sẽ để cửa mở toang, chỉ cần ngẩng đầu một cái là hai người có thể lén lút nhìn nhau, chính vì thế lúc này cậu nhìn thấy Bạch Thanh Nhã mang túi đồ kia tiến vào phòng làm việc của hắn.

Sự chiếm hữu trong lòng Tô Đồ Lang Quân quả thật cao hơn người bình thường rất nhiều, nó cao giống như IQ trong đầu cậu vậy, cứ nghĩ tới IQ người bình thường là bao nhiêu thì IQ của cậu lại chính là nằm trong danh sách được chính phủ để ý đào tạo nhân tài cho đất nước, cao đến đặc biệt.

Tô Đồ Lang Quân cảm thấy trong lòng rất khó chịu, sự xấu xa trong cậu lại bắt đầu như một ly bia vừa được rót đầy hiện tại bọt trắng đang sủi lên tràn ra ngoài miệng cốc vậy. Cậu thấy được Hoàng Thế Vinh còn cười nữa, cho dù là nụ cười khách sáo đi chăng nữa cũng vẫn là cười với cô gái khác rồi... Tô Đồ Lang Quân đúng thật là phát ghen đến bần thần cả người.

Thời điểm Bạch Thanh Nhã ở trong phòng của Hoàng Thế Vinh thật sự là rất lâu, hoặc cũng có thể là do cậu tự cảm thấy như thế, cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía đó, thật sự muốn biết bọn họ rốt cuộc là đang nói cái gì. Đến khi Tô Đồ Lang Quân định đứng dậy, Bạch Thanh Nhã cuối cùng cũng xoay người rời khỏi phòng làm việc của Hoàng Thế Vinh, cô ta vừa rời khỏi đó liền như thường lệ theo thói quen đi đến chỗ cậu trước tiên để gây khó dễ:

“Tô Đồ Lang Quân, hôm nay là thời hạn nộp lên danh sách khách hàng tiềm năng, cậu đã làm xong hay chưa?”

Tô Đồ Lang Quân nhìn chằm chằm Bạch Thanh Nhã lạnh lẽo mà nói như thế này:

“Bạch trưởng phòng, cô tự lo chuyện của mình đi, trong giờ làm việc đừng nên lãng phí thời gian làm chuyện vô ích như đi tán tỉnh hay là gây khó dễ cho cấp dưới”

Một lời nói này của Tô Đồ Lang Quân đặc biệt sắc nhọn giống như một lưỡi dao mới được mài sáng bóng, người xung quanh ngồi trong phòng nghe được cũng phải âm thâm vỗ đùi đen đét vì quá sướng tai, dù sao mọi người vẫn đều luôn có định kiến với Bạch Thanh Nhã từ trước đến giờ.

Bạch Thanh Nhã bị lời nói kia của Tô Đồ Lang Quân làm cho vừa bất ngờ vừa tức giận, bình thường nói cậu như thế nào cậu cũng đều không phản kháng, hiện tại lại đột nhiên đối đáp lại cô những lời không nể nang như thế kia. Nói gì thì nói một thực tập sinh, còn chưa chính thức là nhân viên của Hoàng thị, tại vi sao lại dám ăn nói không cẩn trọng với cấp trên như vậy chứ:

“Tô Đồ Lang Quân, cậu là có ý gì thế hả?”

Tô Đồ Lang Quân ánh mắt lạnh lẽo như băng, ngữ điệu phát ra cũng đủ cứng rắn vô tình:

“Ý tứ đã biểu hiện rõ trong lời nói, Bạch trưởng phòng tự trọng một chút đi”

Bạch Thanh Nhã đập mạnh tay xuống bàn làm việc của Tô Đồ Lang Quân, nhưng mà cậu nói cũng không sai cho nên cô ta căn bản không thể phản bác được gì, cuối cùng chỉ còn biết giận cá chém thớt, tức giận quát lớn cả phòng:

“Không định làm việc hả, còn ngồi ở đó hóng chuyện. Tô Đồ Lang Quân tôi nói cho cậu biết nếu như trong ngày hôm nay cậu không nộp lên được danh sách khách hàng tiềm năng kèm theo dẫn chứng rõ ràng vậy thì tôi đây sẽ không đồng ý để cậu tiếp tục làm ở phòng này nữa, cậu muốn thực tập ở phòng nào khác thì tùy”

Tô Đồ Lang Quân cậu vốn dĩ xấu tính từ nhỏ rồi, tất cả những người chỉ cần cố ý tiếp cận Hoàng Thế Vinh, cười với hắn, hắn cười lại dù xã giao hay thật tâm đi chăng nữa là cậu sẽ ngay lập tức loại bỏ người đó không chần chừ.

Tô Đồ Lang Quân nhìn chằm hộp quà mình chuẩn bị cho Hoàng Thế Vinh đang đặt trên bàn làm việc của cậu, nhìn một hồi cậu liền vươn tay mang nó đặt xuống dưới gầm bàn, ánh mắt cũng lóe lên một tia dị thường.

...

Thời điểm tan tâm, Hoàng Thế Vinh ngay lập tức chạy qua phòng marketing muốn đón người nhưng lại thấy vị trí ngồi của người cần tìm trống không. Hắn cũng không hỏi người trong phòng nữa liền mỉm cười xoay người đi, có lẽ tiểu bảo bối nhà hắn về nhà trước rồi, hôm nay sinh nhật hắn cho nên cậu sẽ tạo bất ngờ, không biết chừng lúc hắn trở về nhà còn thấy cậu đang ở trong bếp nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn đặc sắc cũng nên.

Hoàng Thế Vinh phóng xe như điên trở về nhà, bước chân cũng nhịn không được sải dài hơn thường ngày, gương mặt hớn hở đẩy cửa phòng liền thấy được không gian bên trong vẫn như cũ, y chang khi buổi sáng hắn rời khỏi nhà. Nụ cười trên gương mặt của Hoàng Thế Vinh cũng tắt lịm, hắn có chút thất vọng, nhưng sau đó liền cưởi khổ nghĩ lại bản thân hình như cũng hơi mơ tưởng hão huyền rồi.

Hoàng Thế Vinh rút điện thoại ra nhắn tin cho Tô Đồ Lang Quận, sợ cậu quên mất ngày sinh nhật của mình: [Quân Quân, đừng quên hôm nay là thứ sáu đấy]

Tô Đồ Lang Quân còn đang ở tại công ty, vừa nhận được tin nhắn từ hắn liền nhắn lại: [Tớ không quên, tối nay 7 giờ tớ qua nhà cậu nhé, hay là muốn gặp ở ngoài chỗ nào đó?]

Hoàng Thế Vinh nhận được tin nhắn liền ngay lập tức mở lên xem, hắn mỉm cười nhắn lại một tin thế này: [Tớ đi siêu thị, mua sẵn đồ đợi cậu nấu ăn]

Tô Đồ Lang Quân: [Vậy 7 giờ tớ sẽ qua nhà cậu].

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.