Hôm nay tâm trạng của Hoàng Thế Vinh cực kỳ tốt, cứ nghĩ đến chuyện buổi tối được ăn sơn hào hải vị do Tô Đồ Lang Quân làm, nước miếng ở trên đầu lưỡi đã tiết ra không thể kiềm chế được rồi, cái bụng hắn hiện tại kích động giống y như là tâm trạng xốn xang của hắn lúc này vậy.
Phải biết Tô Đồ Lang Quân nấu ăn cực kỳ ngon, vô cùng hợp khẩu vị lại rất vừa cái miệng của hắn. Hoàng Thế Vinh một mình ở trong siêu thị đẩy xe đẩy chọn những thứ đồ ăn mình thích, trong đầu sớm đã tạo một loạt những danh sách món ăn buổi tối muốn cậu làm rồi.
Điện thoại trong túi của Hoàng Thế Vinh đột nhiên reo lên, là ai lại gọi vào thời điểm hắn bận rộn chọn nguyên liệu nấu nướng thế này. Mắt thấy trên màn hình hiện rõ cái tên Trương Lâm liền bắt máy:
“A Lâm, có chuyện gì thế?”
Trương Lâm là người trong nhóm bạn tụ tập của hắn, dạo gần đây thiếu gia họ Hoàng thay đổi bản tính cho nên không còn giống như trước đây nữa, thời điểm hẹn gặp bạn bè cũng ít dần:
“Thế Vinh, mấy ngày nay trốn ở chỗ nào thế, hôm nay sinh nhật cậu đúng không? Anh em đã sớm chuẩn bị một bữa tiệc linh đình tại quán bar Thời Đại Mới rồi đó, cậu nhanh lên đến đây”
Hoàng Thế Vinh cười cười đáp thế này:
“Ý tốt của anh em tớ ghi tạc ở trong này, hôm nay tớ bận rồi, mọi người cứ ăn chơi vui vẻ, tiền nói với chủ quán tính vào tên của tớ đi”
Trương Lâm hả một tiếng, giọng nói cũng có chút mất hứng:
“Bận rồi? Cậu bận cái gì thế?”
Hoàng Thế Vinh nhìn kha khá đồ ăn được hắn đứng trong xe đẩy liền vui vẻ nói như thế này:
“Bận ăn cơm đó, tớ đang đi siêu thị, gặp lại sau nha”
Nếu như là trước đây, Hoàng Thế Vinh vẫn luôn sắp xếp được quãng thời gian của mình một cách cân bằng. Bởi vì hắn biết Tô Đồ Lang Quân không thích tụ tập náo nhiệt cho nên mỗi năm sinh nhật, buổi sáng Hoàng Thế Vinh sẽ cùng nhóm bạn của hắn tổ chức ăn mừng linh đình, đến buổi tối sẽ trở về bên cạnh cậu cùng ăn sinh nhật ấm cúng của hai người. Nhưng mà hiện tại, bất kể là sáng hay tối Hoàng Thế Vinh cũng không còn thời gian để vui chơi nữa, mỗi ngày đều cảm thấy không đủ thời gian ở cùng một chỗ với Tô Đồ Lang Quân mất rồi.
Hoàng Thế Vinh đẩy xe đẩy được vài bước, điện thoại trong túi quần của hắn lại reo lên, lần này là ba nhỏ ở nhà gọi:
“Kỳ Kỳ...”
Đối phương không phải là Hàn Kỳ mà chính là lão ba khó tính Hoàng Thế Trung của hắn:
“Cái gì mà Kỳ Kỳ, không biết lớn nhỏ gì cả”
Hoàng Thế Vinh cười ha ha:
“Thì ra là lão ba ở bên đầu dây, ba gọi có chuyện gì?”
Hoàng Thế Trung trầm giọng, đứa con trai bất trị này thật sự khiến cho cái đầu đau sắp nổ tung:
“Kỳ Kỳ nói mày về nhà ăn bữa cơm”
Hoàng Thế Vinh ai nha một tiếng, không do dự mà từ chối ngay:
“Hôm nay sao? Hôm nay thì không được rồi, ngày mai con sẽ về”
Hoàng Thế Trung cũng đoán ra rồi, nhưng bởi Hàn Kỳ bắt hắn gọi cho nên hắn phải gọi mà thôi:
“Mày lại đi tụ tập đánh chén với đám bạn có đúng không?”
Hoàng Thế Vinh không có ý định giấu giếm, còn thật sự muốn khoe ra một chút với lão ba nhà mình:
“Không có tụ tập đánh chén, là ăn một bữa cơm tự nấu ở nhà thôi”
Hoàng Thế Trung đáp lời:
“Có quỷ mới tin lời này của mày”
Hoàng Thế Vinh cũng không nhiều lời nữa nhanh chóng muốn cúp điện thoại:
“Được rồi, không cùng lão ba dông dài nữa, con còn phải đi siêu thị, ngày khác sẽ hàn huyên sau“.
Hoàng Thế Vinh cảm thấy hôm nay đi siêu thị cũng không được yên ổn, còn định tắt điện thoại vì nãy giờ luôn bị bạn bè gọi làm phiền rủ đi chơi, nhưng nghĩ tới chuyện Tô Đồ Lang Quân có thể sẽ gọi cho hắn nên hắn ngay cả tắt chuông điện thoại cũng không dám làm, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ cuộc điện thoại cậu gọi đến.
Vị thiếu gia nhà họ Hoàng nào đó năm nay đã 21 tuổi rồi, vẫn có thể vì ngày sinh nhật của mình phấn khích như một đứa trẻ con háo hức đợi đến lúc thổi nến trên bánh sinh nhật vậy. Nói đến bánh sinh nhật hắn cũng lại quên mất, mình hình như vẫn còn chưa đặt bánh nữa mà, sinh nhật không thể thiếu bánh kem được, hơn nữa Tô Đồ Lang Quân cũng thích ăn đồ ngọt.
Hoàng Thế Vinh trở về chung cư, mang theo thật nhiều túi đồ lớn nhỏ, không biết Tô Đồ Lang Quân sẽ cho hắn ăn món gì, nhưng hắn sợ nếu như cậu muốn nấu món nào đó nguyên liệu lại không có cho nên hắn hiện tại khuân hết tất cả các mặt hàng thực phẩm từ siêu thị trở về nhà. Một chiếc bánh kem nho nhỏ hình tròn tinh xảo đặt trong hộp giấy hình vuông, chiếc bánh này được mua tại tiệm bánh ngọt quen thuộc mà Tô Đồ Lang Quân hay ăn. Ngẫm lại sinh nhật là của hắn, hắn hiện tại giống như là đi tổ chức sinh nhật cho người khác rồi.
Hoàng Thế Vinh mang đồ bỏ vào trong tủ lạnh, hắn nằm dài trên ghế sô pha trong phòng khách, bởi vì đôi chân dài miên man kia khiến cho chiếc ghế sô pha dù có lớn như thế nào cũng không thể chứa đủ cả người hắn được, hai chân hắn lúc này đang vắt vẻo trên thành ghế.
Bảy giờ kém rồi, Tô Đồ Lang Quân nhất định đang trên đường tới đây, đợi vài phút nữa thôi rất nhanh sẽ liền nhìn thấy cậu, buổi tối hôm nay hắn còn đang bận tính toán kéo cậu lại ngủ ở nhà mình, thật lâu lắm rồi chưa được nằm chung giường với người ta.
Hoàng Thế Vinh hai đôi lông mày nhíu chặt nhìn chằm chằm con số điện tử trên màn hình điện thoại đời mới, bây giờ cũng là gần 8 giờ vẫn chưa thấy người đâu. Hắn không gọi điện, cũng không nhắn tin, trong lòng hắn lúc này quả thật có chút tức giận, Tô Đồ Lang Quân có phải là quên ngày sinh nhật của hắn rồi không.
Trong phòng lúc này bao trùm một sự yên tĩnh đến lạnh lẽo, Hoàng Thế Vinh cuối cùng nhịn không được nữa bấm điện thoại gọi cho Tô Đồ Lang Quân, đầu dây bên kia có một giọng nữ tổng đài thông báo rằng số chủ thuê bao đã tắt máy. Lần này Hoàng Thế Vinh không tức giận nữa mà thay vào đó là sự lo lắng, hắn vội ngồi dậy đi ra ngoài cửa xỏ giày muốn đi tìm người về.
Hoàng Thế Vinh lái mô tô, buổi tối nhiệt độ cũng hạ, hắn chỉ khoác thêm một chiếc áo ka ki màu nâu sáng, cứ như vậy phóng nhanh vào mặt đường quốc lộ. Hoàng Thế Vinh dừng trước cửa tòa biệt thự của nhà họ Tô, đầu ngón tay có điểm mất không chế nhấn liên tục vào chuông gắn trên bức tường.
Người trong nhà vì sự gấp gáp thúc giục kia cũng nhanh chân chạy ra ngoài xem thử là ai đến. Hoàng Thế Vinh thấy quản gia nhà họ Tô ra mở cửa liền hỏi:
“Quân Quân có về nhà chưa?”
Quản gia Nhị Phúc lắc đầu:
“Thiếu gia buổi sáng nói tối nay không ăn cơm, hiện tại vẫn chưa về nhà”
Hoàng Thế Vinh cũng không tốn thời gian nữa, nhanh chóng lên mô tô rời đi. Hắn dừng mô tô trước tòa nhà văn phòng của Hoàng thị, từ bên dưới ngẩng đầu lên nhìn, các ô cửa kính trên cao cũng như thu nhỏ lại, không có bất cứ ô cửa nào còn sáng đèn nữa. Hoàng Thế Vinh cũng không rõ Tô Đồ Lang Quân có đang tăng ca không, nhưng ngoài chỗ này ra hắn không đoán ra được cậu rốt cuộc ở chỗ nào.
Phòng làm việc của hắn và cậu ở tầng 18, là khu vực phải có thẻ thang máy cá nhân mới có thể lên được, lúc thang máy mở ra bên trong đều tối đen, biểu hiện cho việc dường như không còn nhân viên nào ở lại đây làm việc nữa.
Hoàng Thế Vinh tiến sau vào trong, bên ngoài có ánh trăng soi sáng nên lúc này cũng không quá tối, hắn ở trong bóng tối chậm rãi nâng bước. Lúc tiến vào trong liền phát hiện ra có thứ ánh sáng của đèn điện lờ mờ. Người ngồi tại vị trí làm việc quen thuộc bên cạnh một cây đèn bàn, thứ ánh sáng được thắp lên cũng chỉ có duy nhất một cây đèn bàn đó. Tô Đồ Lang Quân hình như đang gặp vấn đề gì, cậu lúc này ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, một tay đưa lên che mất nửa gương mặt bên dưới:
“Cậu đang làm gì?”
Có lẽ đối phương cũng bị giật mình bởi thanh âm lạnh lẽo ẩn theo sự tức giận ngầm kia nên việc đầu tiên cậu làm chính là giữ nguyên dáng vẻ như vậy quay sang nhìn về nơi tiếng nói phát ra.
Hoàng Thế Vinh nhíu mày, thì ra Tô Đồ Lang Quân đang dùng khăn giấy nhét vào lỗ mũi mình ngăn không cho máu từ đó chảy ra. Đến khi cậu kịp định thần lại thì đã muộn, động tác vội vã luống cuống thu khăn giấy kia giấu đi cũng đã đều bị hắn thu trọn vào đáy mắt:
“Cậu làm gì ở chỗ này?”
Tô Đồ Lang Quân đứng dậy, ánh mắt hiện lên sự bất ngờ nhìn về phía Hoàng Thế Vinh:
“Tiểu Vinh, sao cậu lại ở chỗ này?”
Hoàng Thế Vinh cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo, không biết là do hắn lái xe ở bên ngoài trời lạnh về hay là do hắn đang tức giận. Hắn còn nhìn thấy được nơi rãnh mũi của Tô Đồ Lang Quân còn ửng đỏ, giống như là vì bị cậu lau có chút mạnh tay hoặc là do máu vừa rồi lau chưa sạch:
“Tớ hỏi cậu đấy, có biết bây giờ là mấy giờ không? Người ta về hết rồi, cậu còn ở chỗ này làm gì?”
Tô Đồ Lang Quân hả một tiếng, cúi đầu nhìn xuống màn hình máy tính như là muốn xem giờ, lúc nhìn thấy góc cuối màn hình báo đã là 8 giờ 30 phút rồi cậu liền có điểm khó xử bước đến chỗ của Hoàng Thế Vinh nắm cổ tay hắn:
“Tớ định ở loại hoàn thành xong công việc, hôm nay đến hạn phải nộp báo cáo rồi. Xin lỗi Tiểu Vinh, trở về tớ nấu cơm cho cậu”
Hoàng Thế Vinh tức giận rất nhiều thứ, tức giận vì cậu thế nhưng vì bản báo cáo kia mà quên mất cuộc hẹn với hắn, tức giận vì cậu dành thời gian cho công việc rất nhiều, nhưng tức giận nhất vẫn là chuyện cậu thế nhưng tự làm tổn hại sức khỏe mình, người này rõ ràng chính là vì thời gian gần đây tăng ca liên tục mà xuất hiện triệu chứng chảy máu cam. Hoàng Thế Vinh gạt tay Tô Đồ Lang Quân ra, cả người đứng im ở một chỗ không lên tiếng giống như đang chờ đợi một lời giải thích từ cậu