Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 134: Chương 134: Kết cục




Du Du hỏi hắn mấy giờ thì trở về, Tô Thành khi ấy liền có điểm giận dỗi tỏ vẻ với cậu:

“Anh có về hay không thì quan trọng lắm à, em chẳng phải thời gian gần đây đều ở dưới phòng của đám nhóc kia hay sao?”

Đồ Du Du khẽ mỉm cười, người đàn ông của cậu giống như bị đa nhân cách vậy, lúc thì sẽ thật là trưởng thành, lúc sẽ giống như một đứa nhỏ cần được dỗ dành tỉ mỉ:

“Anh cùng đối tác bàn chuyện xong nhớ về sớm, tối nay em ở phòng ngủ đợi anh”

Đối phương bên kia khàn giọng biết vẫn cố hỏi:

“Phòng của ai?”

Đồ Du Du nhẹ giọng:

“Phòng của chúng ta”

Tô Thành khẽ nhếch môi mỉm cười:

“Coi như em còn có lương tâm”

Đồ Du Du kết thúc điện thoại liền đi ra ngoài phòng ăn, hôm nay Tô Thánh nói mệt cho nên không xuống ăn tối, bàn ăn lúc này chỉ có mình cậu và hai đứa trẻ ăn cơm.

Gần đây con trai thay đổi đến bất ngờ, Tô Đồ Lang Quân không có cự tuyệt cùng Hoàng Thế Vinh tắm chung, tuy rằng lúc ở trong bồn tắm chỉ có mình cậu và Hoàng Thế Vinh đùa nghịch hắt nước, còn Tô Đồ Lang Quân ngồi an tĩnh ở một góc để cậu tắm, nhưng mà cậu cũng không nhìn ra được Tô Đồ Lang Quân có nửa điều ghét chuyện này. Hay ví như buổi tối đi ngủ, Tô Đồ Lang Quân còn đồng ý cho Hoàng Thế Vinh nằm chung giường, hoặc lúc làm bài tập về nhà Tô Đồ Lang Quân cũng sẽ để cho Hoàng Thế Vinh tô tranh vẽ của nó, mà tranh vẽ của Tô Đồ Lang Quân nó trước nay vẫn không hề muốn cho ai chạm vào khi chưa hoàn thiện.

Đồ Du Du ở trong phòng đọc truyện cho hai đứa nhỏ, vừa đọc vừa suy nghĩ đến chuyện một lát nữa sẽ cùng Tô Thành nhắc đến chuyện Vu Phóng sao cho hắn không tức giận, cậu biết Tô Thành vốn dĩ không hề thích Vu Phóng, cũng không thích nhất chuyện cậu đột nhiên sẽ nhắc đến hắn ta. Đồ Du Du sầu não khẽ thở dài một hơi, sau đó liền có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, kết quả thì ngủ quên lúc nào không hay rồi.

Mười giờ tối, Tô Thành từ bên ngoài trở về nhà, việc đầu tiên hắn làm chính là ngay lập tức lên lầu hai để kiểm tra phong ngủ, trong phòng tối đen không mở đèn nhưng hắn vẫn còn thể nhận ra được người của hắn không có tại chỗ này. Tô Thành có điểm bức bội mở đèn trong phòng, mang cà vạt cởi ra ném ở một bên, sau đó cởi đồ đi vào bên trong phòng tắm tắm rửa, có lẽ hai tiểu quỷ kia vẫn chưa chịu buông tha cho cừu nâu ngốc nhà hắn, hắn trước tiên sẽ đi tắm đợi cậu.

Tô đại thiếu của chúng ta thật sự rất sầu não, hắn vốn dĩ là người dồi dào tinh lực, lại đang trong độ tuổi sung mãn nhất của đàn ông, hơn nữa gần đây hắn đang rất vui vẻ vì chuyện Vu Phóng đã bị tống giam, việc muốn làm nhất lúc về nhà thật chỉ có ôm thân thể ngọt ngào nào đó cùng nhau đại chiến, nhưng mà hai ngày nay hắn đều bị cậu làm cho nghẹn, hôm nay quyết định tự mình xuống dưới bế cậu lên phòng mới được.

Lúc Tô Thành xuống dưới phòng của Tô Đồ Lang Quân liền nhìn thấy Đồ Du Du nằm ở giữa hai đứa nhỏ, trên người vẫn còn có cuốn truyện đang đọc dở chưa kịp gấp lại, Tô Thành chậm rãi mang cuốn truyện kia để qua một bên, kế đến liền cúi người bế lấy Đồ Du Du tách ra khỏi hai tiểu quỷ kia, thành công đặt được cậu lên phòng của mình.

Đồ Du Du trong mơ hồ liền cảm giác được quần áo giống như bị ai đó cởi ra hết ra, cậu mơ màng mở mắt rồi lại nhắm lại:

“Tô Thành, anh về rồi hả?”

Tô Thành cưng chiều ừ nhẹ một tiếng, Đồ Du Du khàn giọng ngái ngủ:

“Đừng cởi quần áo của em ra”

Tô Thành nhẹ nhàng cởi ra từng nút áo của Đồ Du Du, lại dễ dàng kéo được từng lớp quần của cậu xuống:

“Bé ngoan, công việc gần đây của anh rất thuận lợi, chỉ có mỗi chuyện này là không thuận lợi thôi, chúng ta đã nhiều ngày chưa có thân thiết rồi”

Đồ Du Du vô lực bị Tô Thành tách rộng hai chân, đầu ngón tay của hắn đã tiến vào bên trong mông cậu thăm dò rồi, xem ra lần này không muốn cũng không được, hơn nữa đây cũng có lẽ là thời điểm thích hợp để nhắc đến chuyện Tô Thánh nhờ vả cậu:

“Phải rồi Tô Thành, em nghe nói Vu Phóng đang bị bắt tạm giam”

Tô Thành ngay lập tức dừng lại động tác trầm giọng hỏi Đồ Du Du:

“Sao em biết chuyện này?”

Đồ Du Du cứ tưởng mình chọn đúng thời điểm thích hợp rồi, xem ra thời điểm này nói vẫn là chưa phải thích hợp, Đồ Du Du vòng tay qua ôm lấy cần cổ của Tô Thành cố ý muốn làm dịu bớt tức giận trong hắn:

“Là như vậy, hôm nay Vu Tú Uyên có đến đây, bà ấy nói cho em biết”

Tô Thành nhíu mày ngồi dậy:

“Lần sau bà ta tới liền mặc kệ đi”

Đồ Du Du lựa lời thăm dò:

“Nhưng mà... cậu ta phạm phải tội gì vậy?”

Tô Thành híp mắt, tuy rằng bóng đêm bao trùm căn phòng này nhưng mà Đồ Du Du vẫn có thể cảm nhận được Tô Thành hiện tại chẳng khác nào một con thú dữ nguy hiểm có thói quen thích săn mồi trong đêm:

“Em quan tâm đến hắn ta sao?”

Đồ Du Du ngồi dậy, cậu chẳng qua chỉ là muốn tìm hiểu một chút, cậu tin rằng Tô Thánh cũng muốn biết chuyện này, đến lúc đó ông hỏi cậu cậu còn biết đường mà trả lời:

“Anh đừng hiểu nhầm, chỉ là em muốn biết chuyện có nghiêm trọng hay không mà thôi, Vu Phóng cậu ta sẽ ở tù trong bao lâu?”

Tô Thành đưa tay nắm lấy cằm của Đồ Du Du nâng lên:

“Chuyện này có liên quan đến em sao?”

Đồ Du Du kéo tay Tô Thành xuống:

“Bác trai muốn nhờ em nói với anh rằng, hy vọng anh đừng làm khó Vu Phóng, ông ấy không muốn anh em các anh không hòa thuận”

Tô Thành lạnh giọng:

“Ai là anh em với nó”

Đồ Du Du cũng không muốn tiến sâu vào việc này tránh làm cho Tô Thành tức giận, dù sao chuyện mà Tô Thánh nhờ cậu cậu cũng đã làm rồi, cậu không muốn vì những chuyện không đâu khiến cho mối quan hệ giữa cậu và Tô Thành không tốt. Đồ Du Du đưa tay bao lấy hai má của Tô Thành nhẹ giọng thành khẩn:

“Được rồi mà, là em không tốt, em không nên nói những chuyện này”

Tô Thành trầm mặc, hắn cũng sẽ vẫn có một số chuyện giấu diếm Đồ Du Du, nhưng những chuyện đó đều là vì muốn tốt cho cậu, hắn cũng sẽ có một số chuyện không làm theo ý muốn của cậu được, bởi vì hắn sẽ không thể tha thứ cho những người muốn hại cậu, hắn ở trong hắc đạo một thời gian, nếu như không kiên quyết vô tình sẽ không thể tồn tại được đến hiện tại, hắn nhận ra được Vu Phóng sẽ không hối cải, hoặc có thể là hắn trong thời gian ngắn sẽ không thể hối cải, nếu như để Vu Phóng tiếp tục ở bên ngoài vậy không biết chừng hắn ta sẽ làm ra những chuyện gì tổn hại những người bên cạnh hắn nữa, thế cho nên ngày hôm ấy Tô Thành đã mang toàn bộ bằng chứng phạm tội từ trước đến nay của Vu Phóng giao cho cảnh sát, thời gian kế tiếp Vu Phóng sẽ không có khả năng rời khỏi nhà giam.

“Du Du, chuyện của Vu Phóng em đừng nói gì cả, những chuyện mà hắn đã làm thì hắn phải trả giá”

Đồ Du Du gật đầu khẽ ừ một tiếng, Tô Thành cúi đầu hôn nhẹ vào trán của cậu.

...

Một tháng sau đó chính là ngày tòa án đưa ra phán quyết đối với Vu Phóng, mãi cho tới thời điểm đó Vu Tú Uyên có mặt tại tòa án mới giật mình phát hiện ra con trai mà bấy lâu nay bà vẫn tin tưởng lại phạm nhiều tội như vậy, ngoài chuyện biển thủ công quỹ, gây tai nạn giao thông còn có chuyện cố ý giết người, bà quả thật không ngờ đứa con trai mà bà vẫn luôn tự hào lại trở thành một người như vậy, có lẽ ngay từ lúc đầu bà quả thật nên nghe lời của Tô Thánh, không nên cố chấp bước chân vào Tô gia.

Đó là một buổi chiều mưa rơi rả rích, tòa án tuyên bố Vu Phóng ngồi tù hai mươi năm tám tháng tù giam. Vu Phóng đột nhiên cảm thấy bản thân đã trải qua thật nhiều thời gian vô nghĩa, ước chừng giống như là suốt hơn hai mươi năm cuộc đời của hắn toàn bộ quá trình đó đều là khoảng thời gian vô nghĩa. Nếu như hắn có thể giống như Tô Thành thì thật tốt, ngỗ nghịch bất cần không cần phải nhìn sắc mặt của người khác, muốn làm cái gì liền làm cái đó, trước lúc vào nơi này hắn vẫn luôn nghĩ hắn nhẫn nhịn cả đời để sau này có cuộc sống sung sướng tự do tự tại, nhưng sau khi vào nơi này hắn mới thật sự phát hiện rằng bản thân vốn dĩ sớm đã có thể lựa chọn tự do tự tại nhưng cuối cùng hắn lại không lựa chọn.

Tô Thành có đến gặp mặt Vu Phóng một lần, Vu Phóng cùng Tô Thành vẫn cứ giữ thái độ châm biếm đả kích đối phương, kẻ sau song sắt người ở bên ngoài, Vu Phóng cuối cùng mới có thể một lần thoải mái mà chửi rủa Tô Thành, bởi vì hắn vốn dĩ chẳng còn cái gì để mất nữa, cảm giác này vô cùng thoải mái. Vu Phóng nói muốn gặp Đồ Du Du một lần để nói ra chuyện tai nạn năm đó, nhưng Tô Thành không đáp ứng hắn ta, Tô Thành muốn Đồ Du Du vĩnh viễn không biết chuyện này, chỉ đơn giản là hắn không muốn cậu nghĩ lại những chuyện quá khứ trước đây.

Tô Thánh có đến thăm Vu Phóng vài lần, hai cha con vốn dĩ chưa từng cùng nhau thoải mái nói chuyện, đến hiện tại vẫn chưa thể nào thoải mái được. Tô Thánh lần đó ở bên ngoài chậm rãi rơi nước mắt, ông quả thật rất hối hận vì không dành tình cảm nhiều cho con trai, có lẽ đây là chuyện đầu tiên mà Vu Phóng đã thắng được Tô Thành, bởi vì Tô Thánh từ trước đến nay vẫn chưa từng khóc vì Tô Thành.

Lâm Lệ bụng bầu đã lộ ra, ngay cả trang phục ngày thường trước đây cũng thay đổi, Lâm Lệ đến thăm Vu Phóng hỏi hắn có muốn xem ảnh siêu âm của con trai bọn họ, Vu Phóng cảm thấy bản thân không có tư cách cho nên đã cự tuyệt, người mà hắn cảm thấy có lỗi nhất có lẽ chính là cô gái này:

“Lâm Lệ, tôi xin lỗi, sau khi cô sinh ra đứa nhỏ cứ nói ba của nó chết rồi”

Lâm Lệ im lặng không nói, cuối cùng liền chậm rãi đứng dậy, trước khi rời đi cô vẫn không quên để lại một câu:

“Em sẽ thường xuyên đến thăm anh... cho đến khi anh rời khỏi chỗ này“.

...

Thời gian cứ thế trôi đi, cuộc sống hạnh phúc của Tô Thành và Đồ Du Du vẫn vậy mà tiếp diễn suôn sẻ khiến cho người ta cũng cảm thấy ghen tị, ngày đó cô bạn gái cũ mà năm đó lựa chọn chia tay cậu để đi nước ngoài phát triển sự nghiệp trở về, vừa thấy cậu ở trung tâm thương mại liền chạy tới mỉm cười hỏi thăm:

“Là anh sao Du Du?”

Đồ Du Du cũng có điểm giật mình bất ngờ, theo sau đó liền khẽ mỉm cười:

“Em về nước rồi hả?”

Cô gái kia gật đầu:

“Sao rồi, anh đã cưới vợ chưa?”

Đồ Du Du lắc đầu, cô gái kia lại hỏi:

“Vậy đã quen bạn gái mới rồi phải không?”

Đồ Du Du lại lắc đầu, cô gái kia nửa đùa nửa thật đáp:

“Như vậy chắc chắn là đợi em có đúng không?”

Lúc này Tô Thành liền bước tới thản nhiên kéo lấy Đồ Du Du vào trong lòng:

“Thật ngại quá, vị này sớm đã là người của tôi rồi”

Cô bạn gái cũ ngẩn người, Đồ Du Du ngẩng đầu nhìn Tô Thành khẽ mỉm cười:

“Anh ấy là bạn trai của anh”

Cô gái ở nước ngoài tư tưởng cũng thoáng, rất nhanh liền tiếp thu được:

“Bạn trai của anh đẹp quá”

Đồ Du Du nắm lấy tay của Tô Thành, mười đầu ngón tay đan vào nhau khẽ đáp:

“Cảm ơn, có thời gian rảnh chúng ta nói chuyện sau nha“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.