Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân quen nhau từ lúc còn nhỏ, hai đứa trẻ tính cách khác biệt nhưng lại có thể chơi cùng với nhau coi như hòa thuận.
Hoàng Thế Vinh là một đứa trẻ nghịch ngợm hiếu động, đối với mọi chuyện đều hấp tấp nóng nảy, lại là một đứa trẻ rất dễ nhàm chán không bao giờ chịu kiên nhẫn hoàn thành một việc gì. Trái ngược với Hoàng Thế Vinh, Tô Đồ Lang Quân lại là một đứa trẻ trầm tĩnh ít nói, người ngoài nếu như nhìn vào sẽ nghĩ Hoàng Thế Vinh là một đứa trẻ cứng đầu không chịu nghe lời nhưng thực chất đứa cứng đầu nhất lại chính là Tô Đồ Lang Quân.
Hoàng Thế Vinh có một chuyện làm thật nhiều năm không biết chán, đó có lẽ cũng chính là việc duy nhất mà Hoàng Thế Vinh có thể kiên nhẫn làm, việc đó không gì khác chính là bảo vệ Tô Đồ Lang Quân, bảo vệ từ lúc hai người còn là học sinh mẫu giáo cho đến lúc hai người trưởng thành có công việc của bản thân Hoàng Thế Vinh vẫn chăm sóc Tô Đồ Lang Quân rất tốt.
Còn nhớ năm đó học mẫu giáo, có một ngày Tiểu Hổ trong lớp cùng Tô Đồ Lang Quân tranh giành chỗ ngủ, kết quả Tiểu Hổ kia liền không cho Tô Đồ Lang Quân nằm xuống, cuối cùng hỗn thế đại ma vương trong lớp liền đứng ra chủ trì công đạo, cùng Tiểu Hổ đánh nhau một trận, từ đó về sau một chiếc giường lớn không ai có ý định dám xâm chiếm chỉ có duy nhất Tô Đồ Lang Quân cùng Hoàng Thế Vinh nằm ngủ.
Có lẽ Tô Đồ Lang Quân là một đứa nhỏ không thích hơn thua, trong mắt của Hoàng Thế Vinh, Tô Đồ Lang Quân luôn là một đứa trẻ hiền hậu hay bị bạn bè bắt nạt. Lên tới lớp 1, có một lần bạn học trong lớp dành giấy vẽ của Tô Đồ Lang Quân, Tô Đồ Lang Quân vốn rất thích vẽ cho nên giấy để vẽ tự nhiên rất coi trọng, nhưng mà Tô Đồ Lang Quân chỉ có thể đứng một bên nhíu mày nhìn chằm chằm đứa nhỏ kia xé hết tờ giấy này đến tờ giấy khác trong tập vẽ của nó. Kết quả Hoàng Thế Vinh sau tiết ra chơi trở vào thấy được, cũng không có nói nhiều lời trực tiếp đi tới lục lọi cặp sách của đứa trẻ kia lấy ra một tập giấy trắng 72 trang đưa cho Tô Đồ Lang Quân, dĩ nhiên thì trong lớp học này Hoàng Thế Vinh vẫn là hỗn thế đại ma vương không ai dám nửa lời ho he.
Tô Đồ Lang Quân rất thông minh cho nên được giáo viên phân cho làm tổ trưởng, cấp hai chính là thời điểm những đứa nhỏ bắt đầu phát triển cả về suy nghĩ lẫn thể chất, Tô Đồ Lang Quân lại vẫn là đứa trẻ nhỏ nhất trong lớp, làm tổ trưởng cũng không mấy dễ dàng rất hay bị mấy đứa trẻ trong tổ chống đối, ví như chuyện ngày đó Tô Đồ Lang Quân giao cho một đứa nhóc tên A Huy làm bài tập về nhà, đứa nhóc A Huy kia liền thẳng thừng từ chối còn nói nó sẽ không làm bất cứ một bài tập nào cả. Cũng chẳng biết sau giờ ra chơi kia Hoàng Thế Vinh đã nói cái gì với A Huy, A Huy từ đó liền kiêm luôn cả phần bài tập của Tô Đồ Lang Quân và Hoàng Thế Vinh.
Hoàng Thế Vinh lớn lên vô cùng lóa mắt, thời cấp ba chính là nam sinh được nhiều nữ sinh mến mộ nhất trường, hắn giỏi nhất bộ môn thể dục, mỗi lần chạy trên sân cỏ, hay là chơi bóng rổ giờ ra chơi đều được rất nhiều nữ sinh để ý, mỗi lần đến lớp học sẽ thu được thật nhiều thư tỏ tình. Ngước lại Tô Đồ Lang Quân lại cứ như vậy, tuy rằng lớn lên gương mặt rất thanh tú nhưng dáng người lại chẳng khác gì thư sinh, cậu ngoài việc học giỏi các bộ môn học tự nhiên, xã hội ra thì thể dục lại dở tệ, nữ sinh trong trường lại điển hình chỉ thích những nam sinh cao lớn biết chơi nhiều bộ môn thể thao, học hành trên lớp không cần quá xuất sắc, chỉ cần nam sinh kia đánh nhau đủ giỏi là đã tự động yêu thích rồi.
“Tiểu Vinh, hôm nay điểm kiểm tra môn toán cậu được mấy điểm thế?”
Tô Đồ Lang Quân tan học cùng Hoàng Thế Vinh đi ở dưới sân trường chuẩn bị trở về nhà. Hoàng Thế Vinh gãi gãi đầu cười hì hì nhỏ giọng nói:
“Đề toán lần này thật là khó, bởi vì cô giáo đột nhiên xếp tớ ngồi xa cậu quá, hơn nữa xung quanh tớ lại chỉ toàn mấy người học kém, toán học lần này tớ tự làm được có hai điểm rưỡi mà thôi”
Tô Đồ Lang Quân dừng bước quay sang bên cạnh nhìn Hoàng Thế Vinh, Hoàng Thế Vinh mỗi lần thấy ánh nhìn kia liền tự động cảm thấy chột dạ sợ hãi, vội vội vàng vàng lảng sang chuyện khác, cặp chân dài giống như đã lên sẵn dây cót chỉ trực chờ chạy đi:
“À phải rồi Quân Quân, tớ có hẹn với Tiểu Tuyết đưa cô ấy đi công viên giải trí rồi, cậu về nhà trước đi nha”
Tiểu Tuyết chính là hoa khôi của trường cùng với Hoàng Thế Vinh kết thành một cặp cũng không có gì là lạ, Tô Đồ Lang Quân đứng ở giữa sân trường nhìn Hoàng Thế Vinh nhanh chóng biến mắt, đôi mắt có vài tia hoang mang không nói lên lời.
Một tuần sau đó trong trường rộ lên tin tức Hoàng Thế Vinh cùng hoa khôi Tiểu Tuyết lớp C chia tay nhau rồi, Tô Đồ Lang Quân chiều ấy cùng Hoàng Thế Vinh đi đến sân thể dục chơi bóng đá, nói là chơi bóng đá nhưng thực chất chỉ có mình Hoàng Thế Vinh tham gia, Tô Đồ Lang Quân sẽ ngồi ở hàng ghế khán giả vẽ tranh:
“Tiểu Vinh, có phải là vì tớ nên cậu mới chia tay Tiểu Tuyết hay không, hôm đó là hiểu lầm mà thôi, Tiểu Tuyết có lẽ cũng hơi xúc động nên mới hành xử như thế, hay là cậu đến làm lành với cô ấy đi”
Hoàng Thế Vinh đá bóng xong rồi liền chạy tới chỗ hàng ghế khán giả lấy khăn bông cùng nước uống ở chỗ Tô Đồ Lang Quân cười cười, dường như là người này chưa hề từng chia tay bạn gái vậy:
“Không cần, tớ mới quen một em gái lớp dưới rất là xinh nha, bây giờ tớ dẫn cậu đến gặp em ấy”
Hoàng Thế Vinh nhìn Tô Đồ Lang Quân một lượt rồi gật đầu, cậu quay người thu dọn lại đồ đạc tranh vẽ bỏ vào trong túi rồi cùng Hoàng Thế Vinh đi đến chỗ hẹn gặp mặt cô gái kia.
Em gái lần này Hoàng Thế Vinh quen là nhị tiểu thư của Lâm thị tên Lâm Tố Tố, Lâm Tố Tố mới chuyển nhà từ Thành Đô tới, là một cô gái lễ phép xinh đẹp, ba người bọn họ cùng ăn một bữa cơm, lúc Lâm Tố Tố được người nhà đón về, Hoàng Thế Vinh liền quay sang hỏi Tô Đồ Lang Quân:
“Quân Quân, cậu thấy em ấy thế nào?”
Tô Đồ Lang Quân lắc đầu:
“Tớ không biết, là bạn gái cậu chứ không phải là bạn gái của tớ”
Ngày hôm sau Hoàng Thế Vinh không hề liên lạc với Lâm Tố Tố nữa, Lâm Tố Tố nhiều lần qua lớp tìm Hoàng Thế Vinh nhưng đều bị hắn đuổi về, Tô Đồ Lang Quân thấy vậy liền hỏi hắn:
“Hai người các cậu lại sao thế?”
Hoàng Thế Vinh ngẩng đầu mỉm cười giải thích:
“Sau này tớ quen bạn gái sẽ đưa đến ra mắt cậu đầu tiên, cậu học giỏi như vậy khẳng định nhìn người cũng sẽ giỏi, nếu như cậu gật đầu tớ sẽ quen với cô gái đó, cậu mà lắc đầu thì tớ sẽ không quen”
Thời gian kế tiếp sau đó, Hoàng Thế Vinh mỗi lần dắt tới cô gái nào cũng đều nhận được cái lắc đầu của Tô Đồ Lang Quân: “Tớ không biết, là bạn gái của cậu chứ không phải của tớ“.
Cả Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân đều được gia đình hướng theo học chuyên ngành kinh tế, Tô Đồ Lang Quân dễ dàng thi đậu đại học Thanh Hoa, nhưng với Hoàng Thế Vinh mà nói muốn dùng thực lực thi đậu đại học chỉ sợ còn khó hơn là lên trời, thế cho nên Hoàng gia liền trực tiếp dùng tiền tài cùng mối quan hệ cho con trai vào trường đại học lớn, dĩ nhiên những năm tháng học đại học Tô Đồ Lang Quân cùng Hoàng Thế Vinh vẫn cùng nhau sóng bước.
Tô Đồ Lang Quân cuối cùng cũng quen được bạn gái khi mới ở năm nhất đại học, là một cô gái xinh đẹp học giỏi tên La Mỹ Mỹ. Tô Đồ Lang Quân đưa La Mỹ Mỹ đi gặp mặt Hoàng Thế Vinh, cả một quá trình ngồi ăn cơm Hoàng Thế Vinh ngoài nhìn La Mỹ Mỹ cũng chỉ nhìn cô ấy, khiến cho cô ấy rất mất tự nhiên đành phải đứng dậy nói có việc phải trở về trước. Lúc La Mỹ Mỹ đi rồi, Tô Đồ Lang Quân mới không vui chất vấn Hoàng Thế Vinh:
“Tiểu Vinh cậu sao thế, cô ấy là bạn gái của tớ cậu không được nhìn chằm chằm cô ấy một cách khiếm nhã như vậy, tớ sẽ không vui đâu”
Hoàng Thế Vinh cúi đầu, trong lòng chẳng hiểu sao cảm thấy rất khó chịu:
“Tớ thấy cô ấy không hợp với cậu”
Tô Đồ Lang Quân nhíu mày hừ hừ:
“Có gì không hợp, cô ấy gia cảnh cũng ổn, vẻ bề ngoài xinh đẹp, tính tình tốt dịu dàng, lại còn học rất giỏi nữa, đó chính là mẫu người mà tớ thích”
Hoàng Thế Vinh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Đồ Lang Quân một lúc rồi trầm giọng nói:
“Thế thì cậu cứ mặc kệ tớ, đi mà đuổi theo cô ấy đi”
Kế tiếp Tô Đồ Lang Quân thật sự đứng dậy rời khỏi quán ăn đó thật, một tháng đó Tô Đồ Lang Quân và Hoàng Thế Vinh không liên lạc với nhau nữa, mãi cho đến khi Tô Đồ Lang Quân nhiều ngày không tới lớp Hoàng Thế Vinh mới chịu chạy tới phòng ký túc xá của người ta xem thử. Lúc vào phòng liền nhìn thấy ai đó ốm yếu nằm ở trên giường thì nhíu mày hỏi:
“Cậu sao thế?”
Tô Đồ Lang Quân nhíu mày ngồi dậy ho một cái:
“Màn của tớ bị bạn học giường trên mượn, mấy ngày nay có dịch muỗi đốt tớ nghĩ bản thân trúng dịch đó rồi, lúc nóng lúc lạnh”
Hoàng Thế Vinh tức giận:
“Là cậu cho người ta mượn hay là bị cướp, nhanh mặc quần áo đi tớ đưa cậu đến bệnh viện khám”
Những năm tháng đại học sau đó Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân ở chung một phòng ký túc xá, Tô Đồ Lang Quân chẳng hiểu sao cũng không hề quen bạn gái nữa, Hoàng Thế Vinh thì giống như trầm tĩnh đi nhiều, học hành có chút khởi sắc... có lẽ ở chung một phòng với người thích đọc sách sẽ trở thành một thư sinh.
Năm thứ tư đại học Tô Đồ Lang Quân không thực tập tại công ty nhà mình mà quyết định cùng Hoàng Thế Vinh thực tập ở công ty nhà hắn. Mọi người trong công ty đều biết Hoàng Thế Vinh là đại công tử sau này sẽ kế thừa công ty cho nên rất nịnh nọt hắn, nhưng lại không hề biết Tô Đồ Lang Quân thật ra cũng là một viên ngọc quý của Tô gia.
Nữ trưởng phòng của phòng marketing nhìn không thuận mắt Tô Đồ Lang Quân cho nên cố tình dao cho Tô Đồ Lang Quân thật nhiều công việc, nhiều đến mức ngày đó là sinh nhật của Hoàng Thế Vinh, Tô Đồ Lang Quân vẫn phải làm đến tận đêm khuya còn chưa tan ca. Hoàng Thế Vinh tưởng Tô Đồ Lang Quân bị làm sao, điện thoại thì tắt máy, tìm đến nhà không thấy có người, trở về phòng ký túc xá cũng không có ai, lúc đến công ty quả nhiên nhìn thấy người ta đang miệt mài làm việc bên cạnh một cây đèn bàn. Ngày hôm sau Hoàng Thế Vinh liền trực tiếp tìm đến tận phòng của nữ trưởng phòng kia, nhìn thấy lọ mực ở trên bàn liền ngay lập tức đổ xuống bản hợp đồng mà cô ta vừa mới in ra:
“Ai cho phép cô có quyền nói cậu ấy tăng ca nhiều ngày như thế”
Nữ trưởng phòng giật mình:
“Hoàng thiếu gia”
Hoàng Thế Vinh hừ lạnh trực tiếp rời khỏi phòng kéo Tô Đồ Lang Quân còn đang làm việc bên ngoài rời đi.
Ra trường, Tô Đồ Lang Quân nói với Tô Thành rằng muốn ở bên ngoài rèn luyện một thời gian, công ty nhà không chịu làm liền trực tiếp thu dọn hành lý dọn ra ở riêng, mang hồ sơ nộp vào Hoàng thị bắt đầu là một nhân viên nhỏ trong công ty.
Cả Hoàng thị đều không biết có một viên ngọc quý của Tô gia đang ở trong này, chỉ biết được mối quan hệ giữa Hoàng Thế Vinh và cậu rất tốt, là bạn học từ nhỏ, quen nhau rất thân.
Hoàng Thế Vinh coi như học không giỏi nhưng lại rất có năng khiếu kinh doanh, Hoàng Thế Trung liền giao cho Hoàng Thế Vinh trọng trách phó tổng, cùng nhiều đối tác ký được hợp đồng thu về lợi ích không hề nhỏ cho công ty, được người trong công ty chứng thực năng lực. Nữ thư ký của Hoàng Thế Vinh rất thích hắn, lại trùng hợp không rõ vì sao cô ta lại không thuận mắt Tô Đồ Lang Quân, thường xuyên lạm dụng quyền hành mà bắt cậu làm thật nhiều công việc, nhiều đến mức cậu không có thời gian cùng Hoàng Thế Vinh gặp mặt nữa.
Hoàng Thế Vinh lấy làm lạ tìm hiểu thử liền biết được chuyện động trời này, hắn trực tiếp sa thải nữ thư ký kia, đưa Tô Đồ Lang Quân lên làm thư ký cho hắn, chuyện này Hoàng Thế Trung biết nhưng không hề can dự, thời gian kế tiếp ở công ty Tô Đồ Lang Quân đều đường đường chính chính cùng Hoàng Thế Vinh chạm mặt nhiều nhất, hơn nữa mỗi lần có người cố ý muốn gặp Hoàng Thế Vinh đều phải đi qua cửa của cậu trước.
Tô Đồ Lang Quân làm việc cho Hoàng thị tròn 1 năm liền quay trở về Tô thị tiếp quản. Hoàng Thế Vinh lúc đầu còn rất lo lắng cho Tô Đồ Lang Quân, hắn biết thương trường như chiến trường, Tô Đồ Lang Quân lại chẳng khác nào một đứa nhỏ ngây thơ không chịu lớn, chỉ sợ sẽ bị người khác ức hiếp chèn ép. Nhưng mà trải qua thật nhiều thời gian, Tô thị chưa hề bị một biến cố sóng gió nào, dưới sự điều hành của Tô Đồ Lang Quân lại càng lớn mạnh phát triển hơn, giới thương nhân từng cùng hợp tác qua đều nói Tô Đồ Lang Quân chẳng khác gì một con sói giảo hoạt luôn biết cách cầm đằng chuôi, không bao giờ chịu thiệt bất cứ một ai... duy nhất chỉ có một người vĩnh viễn luôn coi Tô Đồ Lang Quân đơn thuần giống như một tờ giấy trắng cần được bao bọc.
Đó là một ngày trời mưa mùa hè oi bức, Tiểu Tuyết bạn gái cũ cấp ba của Hoàng Thế Vinh trở về, nếu như không phải cô ấy trực tiếp tìm đến cậu thì cậu cũng không hề phát hiện ra Hoàng Thế Vinh và cô ấy đã nối lại tình xưa một thời gian rồi, hai người thế nhưng còn đã bàn tính đến cả chuyện sẽ kết hôn nữa.
Tô Đồ Lang Quân nghe đến chuyện này thì giật mình hoảng hốt, bởi vì thời gian này cậu đang dốc hết sức lực xây dựng Tô thị ngày càng phát triển hơn nữa cho nên cậu đã quên mất cần phải nên để mắt đến Hoàng Thế Vinh, thế cho nên mới để cho người khác có cơ hội với hắn.
“Tô Đồ Lang Quân, chúng tôi sắp kết hôn rồi hy vọng anh sau này tránh xa anh ấy ra một chút, tôi không muốn Vinh Vinh ở bên cạnh một người xảo quyệt như anh“.
Đúng thế, tất cả mọi người đều biết Tô Đồ Lang Quân là một người không hề đơn giản giống như vẻ bề ngoài mà cậu vẫn ngụy trang, chỉ có duy nhất một mình Hoàng Thế Vinh coi cậu là đơn thuần mà bảo vệ. Việc này cũng không thể trách Tô Đồ Lang Quân được, cậu vốn dĩ là một đứa nhỏ được nhận nuôi về, đã từng trải qua những ngày tháng đen tối nhất của cuộc đời trong môi trường rèn luyện khắc nghiệt của hắc đạo, đã từng phải học cách sinh tồn cũng như ngụy trang bản thân. Nếu như không phải năm đó Tô Thành đưa cậu trở về cho Đồ Du Du nuôi dưỡng chỉ sợ rằng phần tính cách độc ác kia của cậu đã sớm bị lấn át sự lương thiện rồi. Đời này Tô Đồ Lang Quân không hề tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ Tô Thành và Đồ Du Du, còn có một người nữa chính là Hoàng Thế Vinh.
“Cô nghĩ cô thắng được tôi sao?“.