Mộc Ngọc Thành Ước

Chương 2: Chương 2




“Cái gì? Nàng muốn công tử tự mình đi cầu mới chịu cứu muội muội ta?” Trong đại đường của Phỉ Thúy sơn trang, thiếu trang chủ Cố Vũ Thành giương cao giọng, gương mặt hiện lên vẻ không vui.

Khi biết vị Mộc tiên sinh ấy là nữ đã là ngoài dự đoán, nhưng việc nữ nhân ấy cư nhiên đề xuất loại vấn đề khó khăn này, lại càng khiến hắn phẫn nộ.

Phỉ Thúy sơn trang, Thất Mê đảo cùng Thanh Nghiên đài vốn được xưng là ba thánh địa lớn của võ lâm, có địa vị hết sức quan trọng trên giang hồ. Không giống Thất Mê đảo và Thanh Nghiên đài không màng thế sự, phàm là có chuyện gì lớn lao, Phỉ Thúy sơn trang đều tham gia một chân, cho nên một vài năm gần đây có xu hướng thống lĩnh võ lâm, hai thế lực hắc bạch trên giang hồ đều phải kính trọng ba phần. Mộc tiên sinh này lại không biết tốt xấu, phái Nhị quản gia đi cầu vẫn chưa thấy đủ, lại còn muốn Công tử Vô Song đi cầu nàng!

Cố Vũ Thành đi tới đi lui trong nội đường, “Ghê tởm, nàng cho rằng mình là ai chứ? Chẳng qua chỉ là một ẩn sĩ không có danh tiếng gì, dĩ nhiên lại dám đòi Công tử Vô Song đi cầu mình!”

Sử Hoài nói: “Nhưng Diệp công tử nói, bây giờ ngoại trừ Mộc tiên sinh, không ai có thể chữa khỏi bệnh cho đại tiểu thư cả.”

Cố Vũ Thành dậm chân: “Không biết Diệp Mộ Phong nói thật hay là giả nữa. Đáng chết, nếu Tiết Thắng có ở đây thì tốt rồi…”

“Tiết thần y đã qua đời năm trước.” Sử Hoài nhỏ giọng nhắc nhở thiếu chủ về sự thật bất hạnh này.

Cố Vũ Thành cực kỳ buồn bực, cầm lấy chén trà trên kỷ nhấp môi.

“Thiếu trang chủ, lời nói của Diệp công tử không có khả năng là giả được. Bất kể như thế nào, bây giờ bệnh của tiểu thư cũng đã thành như vậy, nói gì thì nói chúng ta cũng phải thử xem mới được.”

“Ta biết là phải thử, nhưng vấn đề là, là…” Cố Vũ Thành lặp lại vài chữ là, rốt cục cũng đi vào mấu chốt, “Để Vô Ngân đi cầu nàng, để Công tử đi cầu xin sự giúp đỡ của người khác, ngươi có thể tưởng tượng được không?”

Sử Hoài trầm mặc.

Công tử -- một cách xưng hô rất phổ biến. Nhưng mà, để cho người trong võ lâm gọi là ‘Công tử’, thì chỉ có một người.

Thế ngoại Thanh Nghiên đài, Vô Song Công tử.

‘Công tử Vô Song’, đây là xưng hô của người đời đối với chàng. Chàng họ Thủy, tên Vô Ngân, nhưng mà cái tên này lại không có ai dám nhắc tới. Không những vì thân phận chàng cao quý, mà còn vì phong thái của chính chàng, siêu phàm thoát tục, tuyệt thế vô song, hoàn toàn xứng đáng với hai chữ ‘Công tử’.

Để một người như vậy đi cầu xin sự giúp đỡ từ người khác? Dù bất cứ ai nói ra, đều sẽ bị mọi người cho là kẻ điên.

Cho nên Cố Vũ Thành cảm thấy đau đầu, vô cùng đau đầu.

{Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.}

“Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải thử xem…” Sử Hoài thấp giọng nói.

***

Một lần thử này, lại không tốn chút sức nào đã thành công.

Công tử sau khi nghe thấy điều kiện vô lý của Mộc tiên sinh, vẫn cười tao nhã: “Đã như vậy, ta liền đi một chuyến đến Mi Sơn thì tốt rồi.”

“Nhưng Công tử…” Sử Hoài cúi thấp đầu, cảm thấy rất là xấu hổ.

“Ông lo lắng ta không thể lên được đó?” Công tử vẫn cười, “Đừng lo, Liễu Diệp sẽ đi cùng ta.” Liễu Diệp là tùy tòng bên cạnh chàng, võ công cao cường, hiện nay đang xếp trong bảng hai mươi cao thủ. Nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện ở bên cạnh Công tử, làm người hầu của chàng.

Đối với việc này không ai tỏ vẻ kinh ngạc gì, bởi vì người hắn thần phục là Công tử, cũng bởi vì – Công tử không biết võ công, hơn nữa – hai chân chàng đã bị phế, cần phải có người chăm sóc.

Một vị Công tử không biết võ công, thân thể lại tàn tật, lại được người trên giang hồ nhất mực tôn kính, không thể không nói đó là một kỳ tích.

Phía sau kỳ tích này, dĩ nhiên là có rất nhiều chuyện cũ, những chuyện xưa cũ có liên quan đến Công tử, kể đến ba ngày ba đêm cũng không hết.

Mới lên lưng chừng núi, mây mù đã vờn quanh, phóng tầm mắt thấy một màu xanh lam, trong mũi quẩn quanh hương trúc.

Căn nhà với ba gian phòng thanh nhã vắng lặng, không có bất kỳ âm thanh nào.

Bên ngoài hàng rào trúc, Công tử đánh giá cảnh trí trước mắt, nhẹ giọng khen: “Thanh mà không hàn, u mà quên tục[2], quả là nơi rất tốt để ẩn cư.”

[2]: thanh đạm mà không cơ hàn, yên tĩnh mà không thô tục.

Phía sau Liễu Diệp không chút biểu cảm nói: “Hơi hoang vu.”

Công tử thở dài: “Liễu Diệp, ngươi thật sát phong cảnh.” Chàng lăn bánh xe lăn về phía trước cửa, gõ ba tiếng, sau đó dừng lại.

Bên trong phòng truyền ra một âm thanh già nua, hỏi: “Là Công tử Vô Song đấy sao?”

“Đúng là. Nhận lời mời mà đến, hy vọng chủ nhân vui lòng gặp mặt.”

“Chỉ được một mình ngươi đi vào mà thôi.”

Liễu Diệp lạnh lùng nói: “Công tử ở đâu, ta liền ở đó!”

“Hửm?” Người trong phòng thản nhiên nói, “Vậy thì, không cần vào cũng được.”

Liễu Diệp nhíu mày, rốt cuộc là vị Mộc tiên sinh này nghĩ gì? Yêu cầu nhiều như vậy, chẳng lẽ là muốn gây khó dễ cho người ta hay sao?

Công tử cười, “Được.”

Liễu Diệp cả kinh, “Công tử!”

Công tử khoát tay với hắn, ý bảo đừng lo, sau đó đẩy cửa đi vào.

Vì không mở cửa sổ, cho nên trong phòng hơi tối, thứ đầu tiên chàng nhìn thấy, đó là một thanh kiếm.

Thanh kiếm đó được đặt trên một cái giá bằng gỗ mun, vỏ kiếm đã rất cũ, chuôi kiếm đã bị mài mòn trầy tróc hơn phân nửa, dường như nó đã được dùng rất nhiều năm. Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy thanh kiếm này, chàng cảm thấy hô hấp mình như ngừng lại. Chàng nhìn thanh kiếm chăm chú, định vươn tay ra sờ thử, ngay lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên, “Ngươi thích thanh kiếm này?”

Chàng xoay bánh xe lăn, đằng sau cách đó không xa, một nữ nhân mặc hắc bào lẳng lặng đứng đó. Dưới nguồn ánh sáng có mấy phần u ám, nàng tựa một u linh, tuy rằng hư ảo, nhưng cũng rất chân thật.

Đáy mắt chàng chợt lóe lên kinh ngạc, chàng mặt không đổi sắc nói: “Đây là một thanh kiếm tốt.”

Mộc tiên sinh nhìn chàng chòng chọc, ánh mắt sáng ngời: “Ồ, tốt ở chỗ nào?”

“Thanh kiếm này dài ba thước bảy tấc, mặc dù chưa ra khỏi vỏ, thế lại cực thịnh, hàn khí bức người, là một thanh kiếm có sát khí rất nặng. Kiếm như vậy, rất hiếm người có khả năng chế ngự nó, mà cho dù có chế ngự được, cũng rất nguy hiểm, chỉ cần vô ý, ngược lại sẽ bị sát ý của kiếm hại thân. Nhưng dù là như vậy, thì nó vẫn là một thanh kiếm tốt ngàn năm khó gặp.”

Mộc tiên sinh trầm mặc, rất lâu sau mới cất lời: “Người giang hồ nói Công tử không biết võ.”

Chàng khẽ mỉm cười: “Ta không biết võ công.” Không biết, cũng không đồng nghĩa với việc không hiểu.

Mộc tiên sinh lại trầm mặc, qua một lát sau, nàng nhíu mày: “Vì sao ngươi không thử cầm lấy kiếm mà nhìn xem tỉ mỉ một chút?”

Trong lời nói của nàng tựa hồ ẩn chứa huyền cơ, Công tử theo lời lấy kiếm xuống khỏi giá. Chàng rút kiếm ra, sau đó, giật mình –

Thanh kiếm này, chỉ còn thừa lại một phần ba mũi kiếm. Không biết vì sao, nơi bị gãy cực kỳ trơn nhẵn.

Công tử cười khổ một tiếng, “Lần sau tại hạ sẽ nhớ, nhìn mũi kiếm xong mới học người ta đi bình luận kiếm.”

Mộc tiên sinh cũng không thừa cơ mà cười nhạo, chỉ thản nhiên nói: “Thanh kiếm này gọi là ‘Thải Tang Tử’.”

“Tên hay.” Chàng nhìn đoạn kiếm trong tay, lại nói: “Kiếm tốt.” Chàng cắm nó lại vào vỏ, thả về chỗ cũ.

“Công tử Vô Song --” Mộc tiên sinh nhìn chàng, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong ánh nhìn lại lóe lên tâm tình cực kỳ phức tạp.

“Mộc tiên sinh có gì dặn dò?”

Tầm mắt nàng chuyển qua trên đùi chàng, “Bốn năm trước, có tin đồn rằng kho tàng Cao thị lại xuất hiện ở nhân gian, người trong giang hồ tranh đoạt tấm bản đồ dẫn đến bảo tàng đến chết đi sống lại. Trên đỉnh núi, ngươi vì ngăn cản Dạ tam thiếu có võ công bậc nhất và Vũ Phi Nhân giết hại lẫn nhau, dùng hai chưởng tách hai người ra, cũng chứng thực tin đồn về bảo tàng là giả, cuối cùng lại dẹp được loạn. Nhưng ngươi lại bị trọng thương, khiến hai chân bị phế.”

Chàng lẳng lặng nghe, cũng không xen vào.

“Thanh Nghiên đài là một trong ba thánh địa lớn của võ lâm, lựa chọn đệ tử cực kỳ nghiêm khắc, trong mười năm qua, cũng chỉ có ngươi và Thánh nữ Thủy Dung lộ diện. Thủy Dung gả cho hoàng đế làm phi, bởi vậy ngươi trở thành người duy nhất đại diện cho Thanh Nghiên đài trong chốn giang hồ. Ngươi vừa xuất đạo đã hóa giải một kiếp nạn, người giang hồ biết ơn ngươi, tôn xưng ngươi làm Công tử, mà bốn năm nay, hành động việc làm của ngươi, quả thực cũng không phụ hai chữ ‘Vô Song’ này.”

Công tử khẽ mỉm cười đáp: “Không ngờ Mộc tiên sinh lại hiểu biết về tại hạ nhiều như vậy.”

“Ngươi có biết Già Lạc lang quân?”

“Đương nhiên, hắn là một kỳ nhân.” Nói đến hắn, ngay cả Công tử cũng tán thưởng tự tận đáy lòng.

Mộc tiên sinh nói: “Không sai, hắn là một kỳ nhân, xuất thân vương hầu lại khinh thường phú quý, không màng lễ phép lại từ bi độ lượng. Hắn tiêu tán cả gia sản để cứu vớt dân chúng, đến nỗi chính mình cũng nghèo rớt mồng tơi sống nơi đầu đường xó chợ. Người trong giang hồ không biết nỗi khổ tâm của hắn, cười nhạo nói rằng hắn là một kẻ phá gia, xa hoa lãng phí. Dù cho bị người đời hiểu lầm, hắn cũng không thèm biện giải, vẫn cười đến tươi rói, rộng lượng tao nhã, khiến mỗi người nhìn thấy hắn đều cảm thấy thoải mái đến tận đáy lòng.”

Gặp nàng khen ngợi Già Lạc lang quân như vậy, ngược lại khiến chàng có chút tò mò: Xem ra nữ nhân này mặc dù lạnh như băng, nhưng trong mắt lại ẩn giấu nhiều tâm sự. Nàng chỉ tên chàng tự mình đến cầu nàng, lại nói đến nhiều chuyện không liên quan như vậy, rốt cuộc là có ý gì?

Một tiên sinh dừng lại nhìn chàng: “Công tử thử nghĩ xem vì sao đột nhiên ta lại nhắc đến hắn?” Không đợi chàng trả lời, nàng bỗng nhiên cười, nụ cười này, khiến cả người nàng trở nên biến hóa cực lớn, tà khí không nói nên lời, oán hận không thể hiểu được, trong đôi mắt tối đen như mực, lại hiện lên càng nhiều tia sáng khó giải thích.

Nàng duỗi tay nắm chặt cổ áo chàng, đến gần chàng, bốn mắt nhìn nhau, nhẹ giương đôi môi mọng, gằn từng chữ: “Ta sẽ thử nhìn xem, ngươi muốn mua danh cầu lợi đến lúc nào nữa!”

Nàng buông tay, Công tử ngã người về phía ghế dựa sau lưng, sắc mặt khẽ biến.

Trước giờ chưa có người nào dám nói chuyện như vậy với chàng cả!

Mua danh cầu lợi? Lần đầu tiên có người đánh giá về chàng như vậy.

Nhưng chàng nhìn nàng, trong lòng lại không hề cảm thấy tức giận, chỉ có một cảm giác chấn động không tên, như thủy triều lan khắp toàn thân. Vừa rồi khi đối diện với đôi mắt nàng, từ trong con ngươi thăm thẳm ấy chàng thấy được đôi mắt của chính mình, trong tích tắc ấy, rất nhiều hình ảnh lướt qua chớp nhoáng, còn chưa đoán được đấy là cái gì, thì đã biến mất không còn chút dấu vết.

Kỳ lạ, chẳng lẽ chàng từng đắc tội với nàng sao? Rõ ràng đây là lần đầu họ gặp nhau, vì sao trên mặt nàng lại tràn đầy hận ý như vậy?

Mộc tiên sinh xoay người, lạnh lẽo nói: “Bên kia có nửa bài thơ, nếu ngươi trả lời đúng, ta sẽ đi theo ngươi.”

Công tử chuyển động xe lăn đi qua, trên bàn có một tờ giấy Tuyên thành, đặt dưới đá chặn giấy bằng thạch anh, bút tích trên đó bén nhọn như đao, mỗi nét chữ đều mang theo nồng đậm đau thương, lại giống như băng lạnh ngàn năm, lạnh đến khó mà hòa tan được.

Chàng không nhịn được quay đầu nhìn Mộc tiên sinh lần nữa, thấy nàng lẳng lặng đứng bên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, ánh sáng mờ ảo vây lấy bóng lưng gầy yếu của nàng, phảng phất như một người cô độc trên trần đời.

Nữ tử này, vốn trời sinh đã cổ quái, hay là bởi vì có chuyện đã xảy ra, cho nên mới thay đổi thành bộ dáng như hiện tại? Lại nhìn nửa bài thơ trên giấy, chữ chữ đau đớn hai mắt chàng.

“Duật bỉ thần phong úc bỉ lâm, hình như thủy, ảnh diệc tương tùy. Lược ngân dĩ thốn tàn hồng tụy, thặng kỷ bút, vãn tình mi.” Đây là ‘Thu Thiên Tác’.

Chàng nâng bút, không cần nghĩ ngợi đã điền nửa phần khuyết còn lại. Khi dừng bút mới cảm thấy kinh ngạc, những câu chữ giống như đã sớm ẩn giấu trong trí nhớ của chàng, đến khi gặp cơ hội này liền tự động xuất hiện ra.

Một bàn tay vươn đến, cầm lấy tờ giấy. Chàng nhìn chăm chú vào bàn tay, có chút xuất thần. Nữ tử này thực gầy. Phàm là người gầy yếu, chỉ có hai dạng nguyên nhân: Một là thân thể không tốt, hai là tâm tình không tốt.

Như vậy, rốt cuộc nàng là thân thể không tốt, hay là tâm tình không tốt?

“Bất từ thiên nhai cộng quân túy, thì tuy mộ, khước hữu vân bôi. Thử sinh nhược vĩnh như sơ kiến, hoán thiên cổ, mạc tương thôi...” Giọng nói của Mộc tiên sinh vốn đã khàn khàn, khi đọc nửa bài thơ còn khuyết nọ, thì âm thanh gần như đã là nghẹn ngào, nàng buông lỏng tay, tờ giấy rơi xuống, cả người dường như trở nên ngẩn ngơ.

Công tử cảm thấy kỳ lại, cúi người nhặt tời giấy lên, tầm mắt không có tiêu cự của Mộc tiên sinh nhìn phía xa xa, thì thào: “Thần phong[3]…thần phong…”

[3]: Gió mai/ gió sớm.

“Mộc tiên sinh?”

Mộc tiên sinh run lên, ngơ ngác quay người lại, nhìn chàng, trong ánh mắt có cả thiên ngôn vạn ngữ, như một trận pháo hoa, rực rỡ tươi đẹp trong phút chốc.

Mà sau đó, lại trở về tĩnh mịch.

“Ta đi với ngươi.” Mộc tiên sinh nói. “Ta sẽ đi với ngươi đến Phỉ Thúy sơn trang.”

***

Rèm gấm buông xuống, trong lò Long Hương tiên lượn lờ. Trên chiếc giường tám thước bằng ngà voi, gối sừng tê giác khảm ngọc. Một nữ tử ôm chăn mà nằm, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vàng như nến.

Khuê phòng của tiểu thư Cố gia, tinh xảo đến mức phải khiến cho người ta phải líu lưỡi.

Cũng khó trách, thử hỏi trong thiên hạ hôm nay ai nổi tiếng là có nhiều bạc nhất? Tiền gia đầu tiên, Liễu gia thứ hai, thứ ba cũng chính là Phỉ thúy sơn trang này. Liễu gia từ sau khi thiếu chủ Liễu Thư Mi mất đã trở nên dần sa sút, Phỉ Thúy sơn trang lại như mặt trời ban trưa, thanh thế đang mạnh, rất có xu thế sẽ đuổi kịp Tiền gia.

Mà Cố Minh Yên, chính là phỉ thúy trong Phỉ Thúy.

Sau khi nhìn thấy nàng, Mộc tiên sinh đã có chút rõ ràng, vì sao trên giang hồ lại có nhiều người say mê nàng đến vậy.

Nàng chẳng hề tuyệt mỹ, đẹp hơn nàng còn có khối người, ví dụ như trưởng nữ Tiền gia, có danh xưng đệ nhất mỹ nhân Tiền Minh Châu. Nhưng mà nếu để Tiền Minh Châu và nàng đứng cùng một chỗ, đầu tiên mọi người có lẽ sẽ cho là Tiền Minh Châu xinh đẹp tuyệt luân, nhưng chờ bọn họ thấy Cố Minh Yên rồi, thì sẽ không cách nào thay đổi tầm mắt được nữa. Đó là một vẻ đẹp mị hoặc, khiến cho mỗi người nam nhân nhìn thấy nàng đều không thể tự chủ được mà trầm luân, giống như đang bị khát mà nhìn thấy rượu độc, biết rõ uống vào sẽ chết, nhưng vẫn không nhịn được mà uống cạn.

Báu vật. Mộc tiên sinh nghĩ, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung về nữ tử này – báu vật.

Cố Vũ Thành thấy nàng bần thần nhìn muội muội mình, liền sốt ruột nhắc nhở: “Mộc tiên sinh, rốt cuộc là xá muội đã bị bệnh gì vậy?”

Mộc tiên sinh quay đầu lại, không phải nhìn hắn, mà là vị Công tử ở phía sau. Nàng lấy một cái bọc nhỏ màu đen từ trong người, mở ra đặt lên bàn, bên trong có hơn trăm cây ngân châm dùng để châm cứu đã được sắp xếp chỉnh tề.

Nàng nhìn chàng bảo: “Bộ ngân châm này cũng có danh tự.”

“Ồ?”

“Gọi là Kim Lũ Khúc.”

Chàng ôn hòa cười, “Thì ra Mộc tiên sinh rất thích đặt tên cho đồ vật của mình, hơn nữa thường lấy câu chữ trong thi từ ra để đặt.”

Môi Mộc tiên sinh nhấp nháy, xem ra là định nói gì đó, nhưng rồi lại nhịn xuống. Nàng đi tới bên giường, vừa rút châm vừa nói: “Toàn bộ các ngươi lui ra ngoài đi.”

Cố Vũ Thành sửng sốt, “Ở bên cạnh nhìn xem cũng không được sao?”

“Khi ta chữa bệnh thì không thích có người khác ở bên cạnh.”

“Nhưng…”

Mộc tiên sinh ngoái đầu nhìn lại, ánh nhìn lạnh như băng, “Ta và ngươi, chỉ một người ở lại. Ngươi chọn đi.”

Cố Vũ Thành nhất thời cảm thấy chán nản, vung tay áo nổi giận đùng đùng bước ra ngoài. Mọi người không dám lại chọc thần y không vui, cũng nhao nhao rời đi.

“Nữ nhân này thật kiêu ngạo!” Trong thiên sảnh, Cố Vũ Thành tức đến nghẹn người, “Nếu không phải vì bệnh của Minh Yên, nếu không phải nể mặt nàng là đại phu… Tốt nhất là nàng có thể chữa khỏi bệnh cho Minh Yên, nếu không, hừ hừ!”

Mọi người trầm mặc, rất thức thời không dám tiếp lời.

Cố Vũ Thành tới lui mấy bước, thình lình quay đầu nói với công tử: “Vô Ngân, ấm ức cho ngươi rồi!”

Hả? Chàng ngẩng đầu.

“Nhất định nữ nhân này đã làm khó ngươi rất nhiều phải không? Làm thế nào mà ngươi có thể mời nàng ta về đây được vậy?” Nếu như nói nàng bảo Vô Ngân quỳ xuống dập đầu cầu nàng, hắn cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.

Chàng khẽ mỉm cười: “Không có.”

“Không có?” Cố Vũ Thành không dám tin tưởng.

“Nàng chỉ bảo ta làm xong phần còn lại của một bài ‘Thu Thiên Tác’, sau đó liền theo ra đến đây.” Thật ra tình hình lúc đó tương đối lúng túng, nhưng mà chàng cũng không kể ra. Không quan hệ tới thể diện hoặc danh dự, chỉ vì không muốn kể ra mà thôi.

Làm thơ? Cái gì chứ, thì ra cũng chỉ là ngưỡng mộ tài hoa văn thải của Vô Ngân, cho nên mới thừa cơ tiếp cận. Cố Vũ Thành cười lạnh: “Thì ra chỉ là một kẻ sùng bái ngươi. Thế nên mới bày trò như vậy.” Công tử Vô Song, người cũng như ngọc. Lúc trước sau khi tin muội muội và Vô Ngân đính hôn truyền ra, không biết có bao nhiêu nữ tử đã khóc đến đứt ruột đứt gan, hận vì sao chính mình lại không có được may mắn như Cố Minh Yên. Dù là như vậy, vẫn có khối kẻ không chịu chết tâm, vị Mộc tiên sinh này, hành vi quái dị, hắn nhất định phải trông coi chặt chẽ, kẻo không thì muội muội mình phải chịu thiệt thòi mất.

Công tử cũng không phản bác lại lời hắn, có chút suy nghĩ nhìn cánh cửa đang khép hờ, qua rất lâu chàng bỗng nhiên nói: “Người đâu.”

Một người hầu ứng lời.

“Ngươi đi một chuyến đến thành Liễu Vũ, nói cúc thu đang nở rộ, cung thỉnh Diệp đại công tử đến đây ngắm cúc.”

Cố Vũ Thành không hiểu hỏi: “Sao tự dưng lại mời Diệp Mộ Phong đến đây làm gì?”

“Chỉ là muốn xác nhận một sự việc mà thôi.” Cũng không nhiều lời, chàng chuyển động bánh xe lăn rời khỏi phòng. Hai canh giờ sau, Mộc tiên sinh mới mở cửa phòng, nói với thị nữ đang đứng chờ ở bên ngoài: “Các ngươi có thể đi vào.”

Bọn thị nữ vội vàng vào trong dọn dẹp, Cố Vũ Thành cũng đi vào theo, thấy muội muội vẫn còn hôn mê bất tỉnh, liền nóng nảy, “Sao Minh Yên vẫn còn chưa tỉnh lại?”

Mộc tiên sinh vừa chậm rãi rửa tay trong chậu nước thị nữ vừa mới bê lên, vừa nói: “Chuyện bình thường.”

“Muội ấy bị bệnh gì vậy?”

“Ta nói ngươi cũng sẽ không hiểu.”

Cố Vũ Thành tức giận nói: “Ngươi cứ nói cho ta, có cái gì mà ta không có khả năng hiểu được chứ?”

“Có.” Mộc tiên sinh đáp, “Nếu như ngươi không tín nhiệm ta, có thể mời cao nhân khác.”

Cố Vũ Thành phẫn nộ vung tay áo rời đi.

Bọn thị nữ mở to hai mắt, nữ tử này… thật mạnh mẽ! Trước giờ không có người nào dám va chạm thiếu trang chủ, và trước giờ cũng chưa có ai va chạm với thiếu trang chủ mà lại có thể bình an vô sự như vậy cả. Tính cách thiếu trang chủ khác người, trên giang hồ vốn đã có tiếng.

Mộc tiên sinh rửa tay xong, hỏi; “Khăn đâu?”

Thị nữ vội vàng đưa khăn nóng lại, “Mộc tiên sinh, phòng của ngài đã được chuẩn bị xong, để nô tỳ đưa ngài đi nghỉ ngơi một lát nhé?”

“Không cần.”

Không cần?

“Ta sẽ ở lại đây, không cần chuẩn bị phòng khác.”

Thị nữ nghe nói vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động. Vị thần y này mặc dù tính tình có chút cổ quái, người thì nhìn qua cũng có chút lạnh lùng, nhưng nàng tẫn chức như vậy, muốn ngày đêm ở cạnh để trông nom tiểu thư, riêng điểm này thôi, thì đã tốt hơn so với những đại phu trước kia rồi.

Lúc này bèn vội vàng đi báo cho thiếu trang chủ, Cố Vũ Thành nghe thấy vậy cũng ngẩn ra, cuối cùng không bình tĩnh phất phất tay: “Nàng ta thích thế nào thì làm thế ấy, kệ nàng đi!” Nữ nhân này thực phiền toái, đau cả đầu hắn. Tốt nhất là nàng đừng gây ra sơ suất gì, nếu như nàng dám trị Minh Yên đến chết, hắn liền cho nàng biết tay! Nhưng hiện tại vì có việc cầu nàng, cho nên hắn vẫn nên nhẫn nhịn.

Cứ như vậy, Mộc tiên sinh liền ở lại trong khuê phòng Cố Minh Yên.

Đêm, ánh trăng như nước.

Bỗng nhiên có tiếng đàn truyền ra từ Minh Yên lâu, tiếng đàn như mây bay nước chảy truyền vào tai khiến ai ai cũng ngây người.

Tiếng đàn như một tinh linh nghịch ngợm, nhẹ nhàng nhảy múa dưới ánh trăng, vừa phiêu dật vừa vui vẻ, rồi tiếng đàn như biến thành một thiếu nữ u sầu, trong ngày mưa dựa vào lan can nhìn ra xa, lo âu chờ đợi tình lang của mình, dù tự đáy lòng biết rằng người ấy mãi mãi sẽ không đến. Cuối cùng âm luật lại biến chuyển, thành một quý phụ đạm mạc cao quý, nhẹ nhàng tinh tế ngồi trước gương trang điểm, sau đó tự nhủ: Quên đi, quên hết đi…

Đoạn cuối, giai điệu trở nên thương cảm lại phiền muộn, tựa như một ký ức không ai nguyện nhớ lại nữa, rốt cục tiếng đàn cũng ngừng lại, đất trời lặng yên, mọi người đều nín thở, tim như ngừng đập khi nghe tiếng đàn, cho tới giờ khắc này mới trở nên lơi lỏng.

Cố Vũ Thành thở dài một hơi: “Đây không phải là tiếng đàn của Minh Yên.”

Liễu Diệp nói: “Chỉ sợ đại tiểu thư còn chưa đạt được trình độ cao như vậy.”

Cố Vũ Thành nhíu mày, “Chẳng lẽ là Mộc tiên sinh đó?”

“Hẳn là.” Trừ nàng, còn ai dám đụng vào đàn của đại tiểu thư chứ.

Quả nhiên, Cố Vũ Thành bắt đầu phát điên, “Nữ nhân này! Lại dám tự tiện động vào đàn của Minh Yên, nàng ta có được giáo dưỡng hay không chứ? Chẳng lẽ không biết rằng nếu chưa được sự cho phép của chủ nhân thì chớ nên động vào đồ người khác hay sao?”

Phía sau có một thị nữ thấp giọng nhắc nhở: “Nhưng thiếu trang chủ đã từng bảo, Mộc tiên sinh muốn làm gì thì làm cái đó, mặc kệ nàng mà.”

“Hả? Ta từng nói như vậy sao?” Ách, hình như hắn đã nói như thế thì phải…Nhưng dù hắn có nói thì cũng không cho phép nàng làm xằng làm bậy như vậy, giờ thì tốt rồi, nước đổ khó hốt, “Vô Ngân, ngươi nói xem có phải nữ nhân này rất…” Vừa mới định tìm em rể tương lai để kể khổ, lại phát hiện đối phương sớm đã không thấy bóng, “Hả? Vô Ngân đâu rồi?”

Liễu Diệp bộ dáng phục tùng, cụp mi nói, “Công tử đi rồi.”

“Đi lúc nào?”

“Tiếng đàn kết thúc liền đi.”

“Sao ngươi không đi theo hắn? Hắn đi đâu?”

Liễu Diệp ngoắc ngoắc về phía tiểu lâu.

Thôi chết! Hắn đến nơi đó! Cố Vũ Thành nổi lên cảnh giác, hắn đi đến đó đương nhiên sẽ không phải là gặp muội muội, vì muội muội vẫn còn hôn mê bất tỉnh, như vậy đáp án chỉ có một – hắn đi gặp Mộc tiên sinh.

Không được, không thể để cho hai người bọn họ ở riêng với nhau được, Mộc tiên sinh kia vốn có ý đồ mà! Vì muội muội, hắn nhất định phải bóp chết bất kỳ khả năng nào mới manh nha. Thế là Cố Vũ Thành lập tức đi về phía Minh Yên lâu.

Đàn xong một khúc, Mộc tiên sinh khẽ nâng tay vuốt dây đàn, thở dài nói: “Thực là một cây đàn tốt.”

“Đúng vậy, tiểu thư nhà chúng nô tỳ cũng quý cây đàn này lắm!” Thị nữ đứng hầu hạ ở một tiếp lời.

Mộc tiên sinh thản nhiên cười: “Tiểu thư nhà các ngươi ngoại trừ đánh đàn thì còn biết gì nữa?”

“Tiểu thư còn biết làm thơ vẽ tranh, chơi cờ múa kiếm. Cô ấy biết rất nhiều thứ.”

“Như vậy có thể nói đúng là một vị tài nữ rồi.” Không hiểu vì sao, ý cười trên khóe môi Mộc tiên sinh càng thêm đậm, thâm sâu khó lường.

Thị nữ thở dài nói: “Đáng tiếc tiểu thư tuy rằng thông minh, nhưng vẫn thua kém Công tử, mỗi lần chơi cờ đều thua ngài ấy…”

Mộc tiên sinh nhướng mày, có vẻ rất kinh ngạc, “Công tử thích chơi cờ?”

“Công tử thích nhất là chơi cờ, tài đánh cờ của rất cao, căn bản không có ai có thể làm đối thủ của ngài ấy, cho nên ngài ấy đành phải thường xuyên chịu cảnh đánh cờ một mình.”

“Thật là khiến người ta ngoài ý muốn…” Mộc tiên sinh cúi đầu, thấp giọng tự nói.

Chợt nghe thị nữ kêu lên một tiếng: “A, công tử!”

Nàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy chàng đứng ngoài cửa, thần thái trong ánh mắt sáng sáng tối tối, dường như muốn nhìn thấu nàng.

Mộc tiên sinh cười, vẫn ngồi không nhúc nhích, “Công tử đến là để nghe ta đánh đàn?”

Công tử nhìn nàng, thật lâu sau mới mở miệng, “Một khúc vừa rồi là?”

“Phượng hoàng thai thượng ức xuy tiêu.” Mộc tiên sinh nhìn vào mắt chàng, vô cùng bình tĩnh nói, “Ta viết từ, ngoại tử[4] phổ khúc, vốn là cầm tiêu hợp tấu.”

[4] Ngoại tử: để gọi chồng trước mặt người khác, tương tự khi chồng gọi về vợ trước mặt người ta thì gọi là ‘nội tử’.

“Ngoại tử?” Chàng có chút kinh ngạc, “Tiên sinh…”

Mộc tiên sinh nhướng mày, “Sao? Không tin? Nhìn ta không giống một nữ nhân đã thành thân sao?”

Mái tóc dài của nàng rũ trên vai, căn bản không hề được búi lại, tuổi tuy rằng không nhỏ nhưng thật sự không thể nhìn ra đã là một nữ tử đã thành gia.

“Vậy tôn phu hiện đang ở đâu?”

Trong mắt Mộc tiên sinh dậy lên nhiều biến hóa, đôi mắt như muốn khóc khiến chàng cảm thấy như mình đã hỏi một câu rất ngu xuẩn. Nhưng mà, thất lễ chỉ là trong phút chốc, khi nàng nhìn chàng lần nữa, trên mặt đã không còn bất kỳ biểu tình hứng thú nào nữa, “Hắn bỏ đi, không cần ta nữa.”

Nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của chàng, nàng lại cười, cười thật sự đáng yêu, “Sao? Không tin? Ta nhìn qua không giống một nữ nhân bị người vứt bỏ sao?”

Chàng im lặng.

Mộc tiên sinh quay đầu hỏi thị nữ ở phía sau, “Tiểu thư nhà các ngươi có biết thổi tiêu không?”

“Tiểu thư không thường thổi cho lắm.”

“Lấy tiêu cô ấy ra cho ta.”

“Dạ? Vâng ạ.” Thị nữ không dám trái lời, ngoan ngoãn lấy một chiếc hộp dài từ trong ngăn tủ ra.

Mở nắp hộp ra, dưới ánh đèn, ống tiêu ngọc bích xanh biếc, chiếu lên khiến da thịt bàn tay cũng trở thành một màu xanh.

“Tiêu tốt!” Mộc tiên sinh tán thưởng, nói với thị nữ: “Cầm đến đưa cho công tử.”

Công tử giật mình: “Ta không biết thổi tiêu.”

“Ngươi chưa thử ra, sao lại nói không biết?”

Tiêu được đưa đến trước mặt, chàng hơi do dự một lát, vươn tay cầm lấy.

“Vì sao ngươi không thử thổi xem?”

Chàng đưa tiêu lên bờ môi, thử thổi một hơi, “U--”

Tiếng tiêu chưa dứt, tiếng đàn đã lên.

Mộc tiên sinh khuấy động dây đàn, mười ngón tay như bay, gương mặt điềm tĩnh, dáng vẻ khi đánh đàn cực kỳ xinh đẹp. Khúc vừa được nghe khi nãy, không biết là vì đã được nghe qua một lần, hay là vì nguyên nhân gì khác, chàng kinh ngạc pháp hiện mình hoàn toàn có thể đuổi kịp tiết tấu của nàng, những ngón tay dường như có được ý thức của chính chúng nó, đè vào từng chiếc lỗ của cây tiêu, một loại cảm giác quen thuộc không tên lại nảy lên.

Một khúc vừa kết thúc, dọa thị nữ đứng sau lưng Mộc tiên sinh, cũng dọa cả Cố Vũ Thành vừa đuổi theo đến.

“Ngươi…ngươi biết thổi tiêu?” Hắn nhìn Công tử, cằm như sắp rơi xuống đất.

Chàng cười khổ một tiếng, “Ta cũng là hôm nay mới phát hiện, mình có loại thiên phú này.”

Mộc tiên sinh đứng dậy khỏi ghế, bước đến bên cửa sổ, ánh trăng chiếu vào càng khiến đôi mắt nàng thêm phần xinh đẹp.

Sáu năm, trượng phu của nàng rời khỏi nàng, đã sáu năm…

Một khúc ‘Phượng hoàng thai thượng ức xuy tiêu’ này, khiến tất cả nỗi lòng của nàng dậy sóng, thật lâu không thể bình tĩnh lại.

“Mộc tiên sinh?” Tiếng hỏi dịu dàng như nước, vốn là âm sắc trong ký ức, nhưng giọng điệu và ngữ khí lại hoàn toàn bất đồng.

Nàng nhịn không được nhắm mắt lại, đến khi mở ra thì dưới đáy mắt lại ngấn lệ.

“Ra đi!”

Cố Vũ Thành ngạc nhiên, “Cái gì?”

“Ta mệt mỏi, mọi người ra cả đi.” Nàng phẩy tay áo, ý bảo đuổi khách, từ đầu đến cuối vẫn không chịu xoay người lại.

Quả nhiên, ngữ khí lạnh như băng ấy lại kích thích Cố Vũ Thành, hắn lập tức đẩy Công tử xoay người rời đi, miệng căm giận nói: “Thật là gặp quỷ rồi, nàng ta còn coi đây là địa bàn của mình nữa chứ!”

Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy rõ cửa dưới lâu bị đẩy ra, Cố Vũ Thành đẩy Công tử ngang qua vườn hoa, biến mất dưới cổng vòm.

Nhìn bóng lưng hai người, vẻ buồn bã trên gương mặt nàng càng thêm đậm, nàng thấp giọng lẩm bẩm: “Thần phong… thần phong…”

Duật bỉ thần phong úc bỉ lâm, hình như thủy, ảnh diệc tương tùy[5].

[5]: Gió sớm vút qua rừng trúc râm, hình như nước, bóng cũng đi theo.

Mà hôm nay, chuyện xưa đã bị lãng quên. Một vầng trăng cong cong, tâm sự không người hay biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.