Liên tiếp ba
ngày, Cố Minh Yên vẫn chưa tỉnh lại, mà Mộc tiên sinh vẫn tỏ thái độ vân đạm
phong khinh, mọi người đều biết tính tình nàng cổ quái, cho nên cũng không dám
hỏi nhiều. Thần y mà, đều kiêu ngạo như vậy cả. Hơn nữa tuy rằng tiểu thư chưa
tỉnh dậy, nhưng tình hình cũng không tiếp tục chuyển biến xấu, với người của
Phỉ Thúy sơn trang mà nói, đây là một hiện tượng tốt.
Một ngày, Mộc
tiên sinh từ phòng Minh Yên đi ra, thì nhìn thấy Công tử đang ngồi trong thiên
sảnh, nàng giật mình, lập tức dừng bước, tinh thần hốt hoảng nhìn chàng.
Ánh mặt trời
chiếu vào từ song cửa, lông mày và cánh môi của chàng đều bị nhuộm thành một
màu vàng, toàn thân toát lên hơi thở văn nhã, cao cao tại thượng, không nhiễm
bụi trần.
Liễu Diệp cau mày,
khẽ ho một tiếng. Công tử thoát khỏi trầm tư, ngẩng đầu mỉm cười nhìn nàng.
Nàng từng vô lễ
vũ nhục chàng, chàng lại không hề để ở trong lòng dù chỉ là một chút. Nam nhân
này…nếu như không phải là dạng người cực kỳ giả dối, thì chính là một kẻ được
dạy dỗ tốt đến mức có thể sánh với thánh nhân.
Nghĩ đến đây, Mộc
tiên sinh bước nhanh về phía chàng, cúi đầu xuống nhìn, thì ra vừa rồi tầm mắt
của chàng là đang ngưng đọng tại bàn cờ còn đang dang dở trên kỷ trà.
Trên mặt Mộc tiên
sinh nảy sinh một chút biến hóa, nhìn chằm chằm chàng hỏi: “Ngươi không thấy
chơi cờ là việc lãng phí cuộc sống nhất trên đời này hay sao?”
Công tử bật cười,
“Sao lại thế được? Ván cờ hay thay đổi, giống như đời người. Nhưng mà làm chủ
ván cờ, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn làm chủ đời người nhiều.”
Mộc tiên sinh
nhìn bàn cờ vài lần, nói: “Nghe nói tài đánh cờ của ngươi rất cao, trong thiên
hạ đã không có mấy ai vượt qua được ngươi sao?”
Lần này đến lượt
Liễu Diệp thay chàng hồi đáp, “Đó là đương nhiên.”
Mộc tiên sinh
nghe vậy cười đến lạnh lẽo, chống vào ghế dựa ngồi xuống, “Đến, ta chơi với
ngươi.”
Liễu Diệp muốn
quát lên bảo nàng ngưng lại, công tử đã nhanh chân hơn nói, “Cầu còn không
được. Cô là khách, mời chọn quân trắng.”
Công tử hạ cờ rất
nhanh, Mộc tiên sinh lại hoàn toàn ngược lại, mỗi nước cờ đều phải suy xét rất
lâu. Lúc đầu Liễu Diệp rất khinh thường, nữ nhân này thật không biết tự lượng
sức mình, lại dám so tài chơi cờ với Công tử, nhưng qua một lúc lâu, hắn càng
xem lại càng kinh ngạc. Nước đi của Mộc tiên sinh rất bình thường, nhìn qua thì
không hề có lực sát thương, nhưng càng về sau, mỗi bước đều thể hiện ra một
loại uy lực rất lớn, vòng vòng đan xen, khí thế bức người.
Mặt trời ngã về
Tây, ván cờ kéo dài hơn hai canh giờ, tốc độ của Công tử cũng trở nên chậm dần,
chàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt như mặc ngọc của Mộc tiên sinh, sợ hãi
than: “Cao minh, vô cùng cao minh…”
“Ngươi còn chưa
thua, ván cờ này vẫn có thể tiếp tục.”
Công tử cười,
“Muốn thắng ta? Không dễ vậy.” Chàng vẫn luôn duy trì biểu hiện khiêm tốn, duy
chỉ có mỗi câu nói này, lại hơi lộ ra chút ngạo khí.
Nhưng mà Mộc tiên
sinh nghe xong, mắt lại sáng lên, tựa hồ có chút thích thú.
Mặt trời đã lặn,
bọn thị nữ đi tới đốt đèn, cũng không dám gọi hai người đang đắm chìm trong ván
cờ này ra ăn cơm. Cứ như vậy, lại qua ba canh giờ, ánh trăng nhô lên cao, Mộc
tiên sinh bỗng nhiên nói: “Mệt mỏi quá.”
Công tử thở dài
một hơi, trên mặt cũng hiện lên vẻ uể oải: “Tuy rằng mệt mỏi, nhưng thật sự
đáng giá. Rất lâu rồi ta chưa vui vẻ như vậy.”
Mộc tiên sinh
nhìn chàng chăm chú, thản nhiên hỏi, “Ngươi không có bằng hữu gì sao?”
Công tử giật
mình, giữa hai hàng chân mày lộ ra vẻ cô độc.
Bị nàng nói trúng
rồi. Cho dù chàng vang danh khắp thiên hạ, cho dù được người khác ngưỡng mộ,
nhưng trên cao không chịu nổi lạnh. Ai dám làm bằng hữu với chàng chứ? Ai dám
cùng chàng làm bằng hữu đây?
Mộc tiên sinh vỗ
bàn cờ nói, “Thôi đi.”
“Sao vậy? Còn
chưa kết thúc.”
“Ngày mai tiếp
tục, bây giờ ta đói rồi.”
Nghe nàng nói như
vậy, Công tử mới nhớ ra hai người còn chưa ăn cơm chiều, quả nhiên bụng đói đến
kêu vang, vừa định vỗ tay gọi người, Mộc tiên sinh đã nói, “Khuya quá rồi, bọn
hạ nhân đều đã ngủ hết.”
Chàng hổ thẹn
nói: “Cũng phải, không nên làm phiền họ nữa.”
“Nếu như ngươi
không để ý --” Mộc tiên sinh hơi ngừng lại, đáy mắt hiện lên vẻ bối rối, “Ta đi
làm chút thức ăn, được không?”
“Cô?” Không thể
trách chàng thất lễ, chàng thật sự rất ngoài ý muốn.
Mộc tiên sinh
đứng lên, “Đừng quên, ta là nữ nhân. Nữ nhân thì sẽ phải biết nấu ăn.” Nói xong
liền xoay người rời đi.
Trên hành lang
treo những chiếc đèn lồng, ánh trăng rọi xuống, kéo dài bóng nàng ra. Chàng
nhìn theo bóng lưng ấy, trong lòng bỗng cảm thấy có chút dường như đã từng quen
biết.
“Nếu một nữ nhân
chịu xuống bếp nấu cơm cho một nam nhân ăn, điều này đại biểu cho cái gì?”
Chàng lầm bầm một câu.
Bất ngờ phía sau
vang lên câu trả lời: “Nếu nữ nhân này là Mộc tiên sinh, như vậy thì nó chẳng
đại biểu cho cái gì cả.”
Công tử quay đầu
lại, nhìn Liễu Diệp ở phía sau mình vẫn tận tâm với cương vị, sờ mũi cười khổ,
“Vô phương, hình như là ta hơi tự mình đa tình rồi.”
Liễu Diệp nhìn
hướng nàng rời đi, lo lắng nói: “Cho dù nói thế nào đi nữa, nữ nhân này… thật
khiến người ta phải kinh ngạc.”
Không lâu sau,
Mộc tiên sinh quay lại, người còn chưa đến, mùi thơm đã đến trước.
Thật thơm! Công
tử và Liễu Diệp nhìn nhau, chợt cảm thấy rất muốn ăn. Có thể nhận ra nữ nhân
này chẳng những chơi cờ tốt, mà ngay cả nấu ăn cũng thật tài.
Mộc tiên sinh mang
hai món ăn một món canh lên bàn, Liễu Diệp đẩy Công tử đến, tầm mắt hai người
nhìn thấy thịt thỏ xào tỏi và cá kho đậu bóc vỏ thì đều giật mình.
Thấy sắc mặt hai
người biến đổi, Mộc tiên sinh nhíu mày, “Sao vậy?”
Liễu Diệp trầm
giọng nói, “Trước giờ Công tử không ăn được tỏi, cũng không thể ăn cay, ăn cay
sẽ nôn.”
Sắc mặt Mộc tiên
sinh nhất thời trở nên trắng bệch, giống như vừa nghe được tin một dữ vậy.
Công tử liếc Liễu
Diệp một cái, có chút trách cứ tính nhau miệng của hắn, vội vàng cầm đũa lên
bảo: “Không sao, ăn một chút cũng không ngại gì.” Chàng còn chưa đưa đũa đến
đĩa, Mộc tiên sinh đột nhiên hất thức ăn trên bàn xuống, chỉ nghe thấy những
tiếng loảng xoảng, cơm canh chén bát đều bị rơi xuống đất vỡ tan.
Công tử giật
mình, Liễu Diệp cũng giật mình – không ngờ tính cách của nàng lại dễ giận như
vậy.
Ánh mắt Mộc tiên
sinh nhìn chàng rất cổ quái, rất u oán, cũng rất thê lương.
Trong lòng Công
tử căng thẳng, vội vàng nói, “Mộc tiên sinh, không phải ta cố ý…”
Liễu Diệp thở
dài: “Tuy rằng Công tử không thể ăn tỏi và ớt, nhưng mà ta có thể, cứ hất đổ đi
như vậy, thật đáng tiếc. Mấy món này nhìn qua trông thật ngon miệng.”
Mộc tiên sinh
đứng hồi lâu, mới thở sâu, khi đối mặt chàng thì đã khôi phục lại trấn định:
“Bây giờ ngươi thích ăn cái gì?”
Công tử để ý đến
hai từ ‘bây giờ’, trong lòng hiện lên nghi ngờ, chàng trầm ngâm trong khoảnh
khắc, ngẩng đầu đáp: “Vừa rồi đã phá hư ý tốt của Mộc tiên sinh, bây giờ có thể
để tại hạ bày tỏ lòng áy náy của mình sao?”
“Nghĩa là?” Mộc
tiên sinh còn chưa hiểu, Liễu Diệp đã kịp phản ứng, lộ ra biểu tình kinh ngạc
nhìn về phía chàng.
Công tử khẽ mỉm
cười, “Lần này, hãy để ta xuống bếp cảm tạ vì hai người đã cùng ta trải qua đêm
nay đi.”
Hắn muốn xuống
bếp?!
Lần này, đến
phiên Mộc tiên sinh không dám tin tưởng.
“Thật ra không
chỉ nữ nhân, vẫn có một vài nam nhân cũng sẽ biết nấu ăn.” Chàng lăn xe xoay
người rời đi, Liễu Diệp lập tức theo sát phía sau, một tấc cũng không rời.
Hành lang dài u
tĩnh, gió thoảng nhẹ, ánh trăng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào mắt Mộc tiên
sinh, có mấy phần ướt át. Bỗng nhiên thân thể nàng chấn động, bịt chặt miệng,
tơ máu men theo khe hở nhỏ giọt, đợi cảm giác đau nhói trong lồng ngực hơi bình
ổn, nàng mới mở lòng bàn tay mình ra, máu tụ trên bàn tay đã thành màu đen.
Vẫn… không kịp
sao? Chỉ mấy ngày, mấy tháng, đều không thể kiên trì được sao?
Không, không tin!
Mộc tiên sinh ngẩng đầu nhìn trời, từng câu từng chữ nặng nề vang lên: “Ta
không tin, ta không tin sẽ bại bởi ông! Ông trời, ông muốn ta chết, ta cứ không
chết đấy, không dễ dàng gì ta đợi được đến cơ hội này, nếu thua vào lúc này, ta
chết không nhắm mắt!”
Đúng, nàng chờ
đợi cơ hội này rất lâu.
Đợi tròn sáu năm.
***
Xe ngựa chậm rãi
dừng trước cửa son, đánh xe nhún người một cái, nhẹ nhàng đứng trước mặt người
gác cửa, đưa tay vào ngực lấy ra một tấm thiệp nói: “Đại công tử Diệp Mộ Phong
của Vũ Liễu thành đặc biệt đến bái phỏng.”
Thị vệ trước cửa
vội vàng thối lui, cung nghênh xe ngựa đi vào, bốn con ngựa trắng kéo xe được
huấn luyện nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn đi theo người dẫn đường về phía trước, đến
cửa trước tiền sảnh, không đợi người hét to ra lệnh, đã tự mình dừng lại.
Cố Vũ Thành cười
bước ra đón, “Cuối cùng cũng đến, hoa cúc đã sắp tàn rồi đấy nhé!”
Cửa xe mở ra, hai
tiểu đồng đỡ một nam tử mặc y phục trắng chậm rãi bước xuống, sắc mặt y tái
nhợt, lại còn ho khan, nhưng xem ra tinh thần lại không tệ, hơn nữa trong đôi
mắt đen nhánh của y, lại tràn ngập sự cơ trí.
Người này là bệnh
công tử Diệp Mộ Phong tiếng tăm lừng lẫy, khi y mười tuổi, các đại phu kết luận
y không sống quá mười lăm, khi y mười lăm, bọn họ lại kết luận y không thể sống
quá hai mươi. Nhưng bây giờ y đã gần đến ba mươi, vẫn quật cường mà sống, sinh
mạng cực kỳ ương ngạnh, trở thành một truyền kỳ trong giang hồ.
“Được hai vị Vô
Song Công tử và Cố công tử mời, tại hạ sao dám không đến?” Diệp Mộ Phong cười
nhẹ, dưới sự giúp đỡ của hai tiểu đồng, đi vào tiền sảnh.
Cố Vũ Thành vui
vẻ nói, “Ấy vậy lại càng tốt, gió thu vừa mới về, cá sạo[6] với rau nhút[7]
đang hồi dồi dào béo khỏe, kết hợp với thủ nghệ của Công tử, đấy chính là cực
phẩm trong thiên hạ!”
[6] Cá sạo:
[7] Rau nhút:
“Công tử thiên tư
thông tuệ, làm gì cũng đều xuất sắc cả!”
Cố Vũ Thành nghe
đến đây liền buồn phiền, thở dài: “Đúng vậy, vốn ta còn nghĩ con người chẳng có
ai là hoàn mỹ cả, ít nhất hắn cũng không biết thổi tiêu, ai ngờ hôm trước hắn
mới lần đầu đụng vào tiêu, liền thổi được cả một khúc ‘Phượng hoàng thai thượng
ức xuy tiêu’, ngươi nói xem có đáng giận không cơ chứ? Có người chỉ vì để học
thành thạo một món nghề mà hao hết tâm tư sức lực, kẻ có thiên phú dị bẩm thì
không học cũng tự thông hiểu.”
Diệp Mộ Phong
kinh ngạc hỏi: “Công tử biết thổi tiêu?”
“Không ngờ phải
không?” Cố Vũ Thành cười khổ, “Là do cái vị Mộc tiên sinh kia xui khiến…”
“Hả, các ngươi
mời được Mộc tiên sinh đến đây?”
“Nói đến chuyện
này, ta đang có chuyện muốn hỏi ngươi, sao ngươi biết được Mộc tiên sinh này y
thuật cao minh vậy?”
Diệp Mộ Phong
đáp: “Nhắc tới cũng là kỳ ngộ thôi, sáu năm trước ta đi ngang qua Mi Sơn thì
bệnh cũ phát tác, mạng sống đến hồi hấp hối, không ngờ trên núi lại có một vị
thế ngoại cao nhân đang ẩn cư, được hắn cứu giúp, mới bảo trụ được cái mạng
này. Nhưng tính cách hắn quái dị, sau đó ta cho người mang lễ vật đến tạ ơn,
đều bị hắn từ chối ở ngoài cửa. Cho nên khi nghe nói Cố đại tiểu thư bị bệnh
lạ, thì người đầu tiên ta nghĩ đến chính là hắn.”
Cố Vũ Thành nhíu
mày, lẩm bẩm: “Thật không nhìn ra được…tác phong làm việc của nữ nhân này nơi
nơi quỷ dị, bảo nàng có lòng từ bi như vậy, thật đúng là khó tin…”
Diệp Mộ Phong
nhướng mày: “Cái gì? Nữ nhân?”
“Mộc tiên sinh không
phải nữ nhân sao? Ngươi nói xem, một nữ nhân đang êm đẹp lại đi lấy cái tên
này, không quỷ dị thì là gì?”
Diệp Mộ Phong vô
cùng kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Nhưng – Mộc tiên sinh đâu phải là nữ nhân!”
“Cái gì? Ngươi
xác định?” Cố Vũ Thành lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế.
Diệp Mộ Phong thở
dài, không chút dao động trả lời: “Mộc tiên sinh sở dĩ tên là Mộc tiên sinh, là
bởi vì trên mặt hắn có mang một cái mặt nạ bằng gỗ. Tuy rằng ta không nhìn thấy
mặt của hắn, nhưng thân mình hay tay chân, giọng nói của hắn, đều rõ ràng là
một nam nhân, hơn nữa nếu như ta không nhầm, hắn nhất định là một cao thủ nhất
đẳng tuyệt thế.”
Cố Vũ Thành cau
mày, qua rất lâu, âm trầm nói, “Nếu như vậy, chúng ta tất yếu phải mời vị ‘Mộc
tiên sinh’ này đến nói chuyện mới được.”
***
Ánh sáng chiếu
vào nước, một tầng sóng nổi lên, ánh vào tờ giấy, sáng ngời.
Công tử nhìn chữ
trên giấy, tán thưởng: “Tại hạ vẫn cho rằng chữ viết của cô sắc như đao, không
nghĩ đến cô còn có thể viết được kiểu chữ khải[8] của Vệ phu nhân[9] nữa.”
[8]: một trong
những kiểu chữ của thư pháp Trung Hoa - Wiki
[9]: một nữ Thư
pháp gia thời Đông Tấn, người lập ra quy tắc cho chữ khải - Wiki
Mộc tiên sinh khẽ
cong khóe miệng, tay bút hạ xuống, lại hoàn thành một kiểu chữ khác.
“Thục tố thiếp
của Mễ Nam Cung[10].” Chàng nói.
[10]: thư họa gia
của Bắc Tống.
Ánh mắt Mộc tiên
sinh lay động, lại thêm một kiểu chữ khác nữa.
“Cửu thành cung
của u Dương Tuân[11].”
[11]: thư pháp
gia thời nhà Đường.
Mộc tiên sinh nổi
hứng, mỗi kiểu chữ nàng viết, chàng đều có thể đọc được tên tuổi, mỗi kiểu chữ
là mỗi câu trả lời, không sai một chút. Cuối cùng, bờ môi Mộc tiên sinh khẽ mỉm
cười, nhẹ nhàng viết ba chữ ‘Thải Tang Tử’. Công tử sững sờ nhìn nó, qua rất
lâu mới thở dài một tiếng nói: “Đây là chữ của tại hạ. Nếu như không phải tận mắt
thấy cô viết, ta đây còn tưởng là chính mình viết đấy.”
Mộc tiên sinh tay
cầm bút lông nghiêng đầu nhìn chàng. Nhiều ngày gần nhau như vậy, đây là lần
đầu tiên Công tử nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa này của nàng, không biết vì sao, trong
lòng hơi động, “Thực là khó có thể tin, người ta mời về không những là một thần
y, mà còn là một vị tài nữ nữa.”
“Ngươi không cảm
thấy ta là đang khoe khoang mình hay sao?”
“Nếu như cô đang
khoe khoang, sao lại có thể trước nay không có tiếng tăm gì chứ?”
“Có lẽ, đó là do
ta khinh thường việc mua danh cầu lợi như ngươi đấy thôi.” Tuy rằng nói như
vậy, nhưng ngữ khí của nàng sặc mùi trêu ghẹo.
Công tử nghe vậy
không khỏi cười khổ, “Ta từng đắc tội với cô sao? Vì sao lần nào cũng châm biếm
ta vậy?”
Mộc tiên sinh
nhìn chàng, bỗng nhiên nghiêm túc hỏi, “Công tử, ngươi có vui vẻ không?”
Công tử hơi ngẩn
ra, Mộc tiên sinh nhìn chằm chằm chàng, một đôi con ngươi như nước mùa thu sâu
không thấy đáy: “Ngươi thích cuộc sống như hiện tại sao?”
“Lời này có thâm
ý khác, nhất thời ta không biết phải trả lời thế nào cả.”
Mộc tiên sinh
than nhẹ: “Thẳng thắn như vậy, lại khiến người đặt câu hỏi làm ta phải ngại
ngùng.”
Thế là hai người
cùng cười. Từ ngày chơi cờ đó về sau, quan hệ của chàng và nàng có chút biến
đổi, Công tử phát hiện học thức của Mộc tiên sinh cực kỳ uyên bác, cầm kỳ thư
họa, y thuật bốc số hay tử vi không gì không thông, có thể nói, ngoại trừ việc
nàng không biết võ công ra, cơ hồ không còn chuyện nào mà nàng không biết.
Sao trên đời lại
có người thông minh nhường ấy? Trong quá trình bị thuyết phục bởi tài năng của
nàng, chàng cũng dậy lên lòng cảm thông với nàng. Qua những ngày chung sống
này, hai người như bạn tốt đã quen nhau nhiều năm, cùng nhau đọc sách xem tranh
luận cờ, từ thiên văn cho đến địa lý, cái gì cũng nói, phát hiện càng nhiều,
thiện cảm đối với nàng ngày càng tăng. Tựa như trên trời biết chàng cô đơn, cho
nên mới sắp xếp một người như vậy đến bên cạnh mình, chàng thật may mắn!
Mộc tiên sinh lấy
một tờ giấy Tuyên thành, nét bút bắt đầu tùy ý lướt lên, vừa vừa vừa nói: “Thật
ra có một vấn đề mà ta đã muốn biết từ rất lâu trước đó, không biết Công tử có
nguyện ý lý giải nghi ngờ trong lòng ta?”
“Mộc tiên sinh,
mời nói.”
“Giang hồ nhiều
danh viện như vậy, vì sao ngươi duy nhất lại chọn có Cố Minh Yên làm thê tử?”
Mộc tiên sinh ngẩng đầu, biểu tình hờ hững, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, “Ngươi
yêu nàng ta sao?”
Vấn đề của nàng
tuy rằng là ngoài ý muốn, nhưng Công tử lại không thấy đường đột, chàng nghiêm
túc suy nghĩ một lát, rồi đáp: “Ta cảm thấy trên người nàng có một vài điểm đặc
biệt, rất hấp dẫn ta.”
“Ồ?”
“Không biết vì
sao, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng thì, cả người giống như rơi vào trong một
giấc mộng, cảnh trong mộng rất dịu dàng, ấm áp, có những cảnh ta một mực tìm
kiếm, mà vẫn không thể tìm thấy. Nàng rất kiêu ngạo, cũng rất tùy hứng, tất cả
mọi người đều bảo tính cách của nàng khó chiều, nhưng trong mắt ta, lại cảm
thấy rất dễ thương, ngay cả bộ dáng khi nàng đập vỡ bình hoa, ta cũng thấy đẹp…Ta
nghĩ, có lẽ đây chính là động tâm, cho nên ta lựa chọn nàng.”
Công tử nói xong,
nhìn về phía Mộc tiên sinh, phát hiện mắt nàng trở nên càng thêm đen láy và
sáng ngời, nhưng cũng càng thêm thâm trầm.
“Còn gì nữa? Ta
muốn nghe chi tiết, có thể kể ta nghe sao?”
Công tử phát hiện
khi nàng nói chuyện mềm mại như vậy, chàng liền không có cách nào từ chối bất
kỳ yêu cầu nào của nàng.
“Thật ra cũng
không cần quá nhiều lý do. Trong khoảng thời gian đầu khi hai chân ta bị tàn
phế, ta đã suy sút rất lâu, từ chối bất kỳ ai đến gần mình. Có một ngày ta ra
khỏi phòng, nàng đứng trong đình viên, dưới tán mai phủ, hoàn toàn không có vẻ
tùy hứng ngày thường, ánh mắt rất dịu dàng, cũng rất bi thương. Nàng nói với
ta: “Nếu như chàng không chịu đối xử tốt với mình một chút, như vậy, hãy để ta
đối xử tốt với chàng đi.” Công tử nói đến chỗ này liền cười nhẹ, lại nói tiếp:
“Con người ta đôi khi rất dễ dàng cảm động. Lực ảnh hưởng của câu nói ấy đối
với ta là rất lớn, ta không có chút mảy may chống cự nào với nó cả.”
Mộc tiên sinh gục
đầu xuống, chàng không thấy được biểu tình của nàng, chỉ có thể nhìn thấy bàn
ta cầm bút của nàng run rẩy, cuối cùng bút lông trượt khỏi tay, rơi xuống đất.
“Mộc tiên sinh?”
Mộc tiên sinh cả
người chấn động, đột nhiên ngẩng đầu, “Cái gì?”
“Cô – sao vậy?”
“Công tử…” Mộc
tiên sinh gọi chàng, đợi đến khi chàng nhìn mình, tầm mắt của nàng lại né đi,
“Nếu như, ta nói là nếu như, ta trị không hết được bệnh của Cố tiểu thư, cứu
không được nàng ta, ngươi…có hận ta hay không?”
Công tử hơi kinh
ngạc, “Vì sao?”
“Ngươi hãy trả
lời ta, có hay là không?”
Công tử than nhẹ
đáp, “Như vậy, xem số mạng đi. Thiên mệnh không thể cưỡng cầu, ta sao có thể
trách cô được? Cô đã cố hết sức lực rồi.”
“Vậy nếu như… ta
không cố hết sức thì sao?” Giọng nói của Mộc tiên sinh trở nên rất cổ quái.
Công tử ngẩn ngơ,
kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, thấy trên gương mặt trắng nõn của nàng hiện lên
rất nhiều thần sắc phức tạp, vừa như thăm dò, vừa như nghiêm túc, vừa như thống
khổ lại vừa như tà ác.
Nàng không phải
nữ nhân bình thường! Công tử bỗng nhiên ý thức được điều này.
Ngay từ đầu khi
nàng xuất hiện, đã mang theo ba phần khinh thường và không có ý tốt, sau khi
đến Phỉ Thúy sơn trang thì việc làm các lúc càng vô cùng quỷ dị, thiện ác khó
phân. Chẳng lẽ nàng căn bản không muốn cứu Minh Yên sao? Chẳng lẽ nàng đến đây
vốn đã không có ý tốt gì sao? Nhất thời, trong đầu óc chàng hiện lên muôn vàn ý
nghĩ.
Vào lúc này, một
giọng nói phá vỡ tĩnh lặng: “Công tử, Mộc tiên sinh, thiếu trang chủ cho mời
hai vị đến tiền sảnh một chuyến, có chuyện cần thương lượng ạ.”
Công tử quay đầu
lại, thấy một gia phó chắp tay đứng bên ngoài đình, Mộc tiên sinh lập tức khôi
phục thành bộ dáng đạm mạc, dẫn đầu đi ra ngoài.
Một trận gió
thoảng qua, thổi bay giấy trên bàn, có một tờ bay đến rơi xuống bên chân chàng,
trên giấy, là một bài thơ ‘Thần Phong’.
“Duật bỉ thần
phong, úc bỉ bắc lâm. Vị kiến quân tử, ưu tâm khâm khâm. Như hà như hà? Vong
ngã thực đa! Sơn hữu bao lịch, thấp hữu lục bác. Vị kiến quân tử, ưu tâm mỹ
nhạc. Như hà như hà? Vong ngã thực đa! Sơn hữu bao lệ, thấp hữu thụ tùy. Vị
kiến quân tử, ưu tâm như túy. Như hà như hà? Vong ngã thực đa!”
Mộc tiên sinh vừa
bước vào tiền sảnh đã cảm giác được khác thường. Khi Liễu Diệp đẩy công tử vào
trong, sau bình phong truyền đến tiếng ho khan nhẹ nhàng, Cố Vũ Thành cùng một
người nữa chậm rãi bước ra, nhìn nàng chằm chằm, lạnh lẽo rét buốt người.
Mộc tiên sinh
nhìn thấy Diệp Mộ Phong, sắc mặt nhất thời biến đổi.
“Sao? Diệp huynh,
vị này có đúng là Mộc tiên sinh?”
Diệp Mộ Phong
nhìn nàng không chớp mắt, cả người giống như ngây ngẩn. Cố Vũ Thành đợi mãi vẫn
chưa thấy y hồi đáp, liền hỏi lại lần nữa. Một màn quỷ dị này rơi vào mắt Công
tử, trái tim chìm nổi trôi giạt, không biết là nên vui hay nên buồn.
Lúc trước mời
Diệp Mộ Phong đến đây, là bởi vì trong lòng chàng có sự nghi ngờ với Mộc tiên
sinh, cho nên muốn xác nhận một chút, nhưng mà mấy ngày nay sống chung, tuy có
xung đột, nhưng chàng kính tài, lại thương nàng yếu đuối, một nữ nhân nếu bị
trượng phu vứt bỏ, tính cách kỳ quái cũng là chuyện có thể tha thứ được, bất
tri bất giác, đã hình thành thói quen xem nàng là bạn.
Thói quen này
thật đáng sợ, đến đột ngột, không hề có báo trước.
Mộc tiên sinh
bỗng nhiên xoay người, Cố Vũ Thành liếc mắt, nhất thời có rất nhiều thị vệ đóng
cửa lại, chặn đường đi của nàng.
“Muốn đi sao? Mộc
tiên sinh – à, không phải, có lẽ ta nên hỏi cô một câu – đến tột cùng cô là
ai?” Cố Vũ Thành đi đến trước mặt nàng, gương mặt tái lên vì giận, “Nếu như
không nói thật, đừng trách ta không khách khí.”
Mộc tiên sinh
không nhìn hắn, quay đầu nhìn Công tử, ánh mắt lóe lên tựa hồ như có chuyện
muốn nói, nhưng vẫn không nói ra.
Công tử than nhẹ
một tiếng, dịu dàng hỏi: “Nói cho ta, nàng là ai?”
“Ta…” Nàng gục
đầu xuống, thân thể run rẩy, hệt như lá thu sắp rơi rụng, cơ hồ là không thể
đứng nổi, khi nâng đầu lên lại, ánh mắt nóng rực, như muốn xuyên thấu lòng
người. Công tử chạm phải ánh mắt như vậy, trong lòng bỗng nhiên đau xót.
Đột nhiên nàng
bắt lấy tay Công tử, vội vã nói: “Nói cho ta! Nói cho ta…”
“Nói cho cô cái
gì?”
“Ngươi – ngươi
--” Trong mắt nàng nổi lên hơi nước, biểu tình dần trở nên vô cùng bi thương,
“Thân là người nối nghiệp của Thanh Nghiên đài, một trong ba thánh địa lớn của
võ lâm, người đời ngưỡng mộ tôn xưng Công tử, vừa có người yêu như hoa như
ngọc, gia thế hiển hách, chàng sẽ yêu ta sao? Sẽ yêu ta sao? Sẽ yêu ta sao!”
Nàng hỏi liên
tiếp ba lần, người trong phòng nghe được mà kinh ngạc.
Cố Vũ Thành cau
mày rậm, nhất thời giận dữ, “Ta đã biết nữ nhân này tiếp cận Công tử là có ý đồ
riêng, vốn đã sớm có tính toán tranh đoạt cùng muội muội ta mà, sao lại có thể
loại nữ nhân mặt dày mày dạn, nói những lời không biết xấu hổ như ngươi chứ?”
Giữa tràng mắng
của hắn, sắc mặt Công tử tái nhợt, nhìn thẳng Mộc tiên sinh, lại không thể nói
nên lời.
Thế là nước mắt
rốt cục không nén được nữa, tí tách rơi xuống, Mộc tiên sinh nửa quỳ trước xe
lăn của chàng, ngẩng đầu nhìn chàng, nghẹn ngào hỏi: “Không thể sao? Nói cho ta
biết, không thể sao?”
“Vì sao…” Rốt cục
Công tử cũng lên tiếng, giọng nói vô cùng mờ mịt: “Vì sao? Ta cho rằng cô…”
Bỗng nhiên cửa
tiền sảnh được mở ra từ bên ngoài, Sử Hoài vội vàng chạy vào, nhìn thấy cảnh
tượng bên trong thì hơi giật mình, nhưng lập tức nói, “Công tử, đại tiểu thư đã
tỉnh, luôn nói muốn gặp ngài!”
Cố Minh Yên
tỉnh?!
Thật là sóng
trước chưa ngừng sóng sau đã tới, mọi người lại cả kinh.
Công tử đang chần
chờ, trên tay lại truyền đến một trận đau đớn, Mộc tiên sinh vốn đang nắm chặt
tay chàng, giờ ngay cả móng tay đều như cắm vào thịt chàng.
“Đừng mà…” Nàng
cầu xin, “Đừng đi…”
Cố Vũ Thành bước
tới hất tay nàng ra, Mộc tiên sinh không biết võ công, cả người ngã lên mặt
đất, tóc tai rối loạn, chật vật khó nén.
“Minh Yên muốn
gặp ngươi kìa.” Cố Vũ Thành nhìn Công tử chăm chú, nhắc nhở chàng ai mới là
người chàng cần quan tâm.
Ánh mắt Mộc tiên
sinh trở nên phát lạnh, biểu tình trở nên rét buốt, nàng cắn môi dưới, lạnh
lùng nói, “Nếu như bây giờ ngươi đi ra khỏi cánh cửa này, sau này hãy xem như
chưa từng gặp ta đi.”
Cố Vũ Thành giễu
cợt, “Cô dám uy hiếp sao? Cô cho rằng cô là ai chứ?”
“Ta là ai?” Mộc
tiên sinh chằm Công tử chằm chằm, gằn từng chữ, “Ngươi nói xem, ta là ai?”
Sử Hoài gấp gáp
nói, “Công tử, đại tiểu thư vẫn đang đợi kìa, thần sắc cô ấy rất không ổn, có
lẽ sẽ hôn mê lần nữa vào bất cứ lúc nào!”
Công tử nghe vậy
lập tức xoay người không chút do dự, lăn xe đi ra ngoài, trong lòng lại rối
bời. Một cảm giác hoảng loạn chưa từng có trước đó lan khắp toàn thân, chàng
căn bản không thể nghĩ được, cũng không thể biết được, hành vi lúc này của mình
là đúng hay sai.
Nữ tử này, vì sao
vừa gặp phải nữ tử này, tất cả bình tĩnh và kiềm chế của chàng đều tan rã như
lính bại trận?
Mộc tiên sinh
nhìn bóng lưng chàng, sâu trong ánh mắt như có thứ gì đó chợt vỡ tan từng mảnh.
Cố Vũ Thành không
chút lưu tình châm chọc: “Bây giờ thì cô nên chết tâm đi chứ nhỉ? Cô cũng không
soi gương xem lại bộ dáng của mình thử đi, người không ra người, quỷ không ra
quỷ, lại dám tranh đoạt với muội muội ta, hừ, không biết tự lượng sức mình!”
Người không ra
người, quỷ không ra quỷ? Mộc tiên sinh nghe thấy câu nói này xong, lại cười rộ
lên, vừa cười vừa đứng dậy, bộ dáng rất đáng sợ.
Cố Vũ Thành không
khỏi lui về sau một bước, “Này, cô đừng có giả vờ điên dại đấy…”
Vào lúc này, Diệp
Mộ Phong hồn để trên trời bỗng nhiên cả kinh kêu lên: “Ta nhớ ra rồi! Cô là
nàng! Cô chính là nàng ấy!”
Cố Vũ Thành vội
vàng quay đầu: “Cô ta là ai?”
Mộc tiên sinh
ngừng cười, không biểu tình gì nhìn y, ánh mắt của Diệp Mộ Phong dần trở nên
đau thương tiếc nuối, cũng rất khó hiểu, y trầm giọng nói: “Từ biệt bảy năm,
mỗi khi hồi tưởng lại phong thái ngày xưa của cô nương, không ai có thể bì
được. Người trong thiên hạ khiến ta thán phục chỉ có ba người, một là Hiên Viên
lão nhân của Thanh Nghiên đài, một là hiệp khách phiêu bạt Quan Đông Già Lạc,
một người khác chính là cô nương. Nhưng nay sao nàng có thể tiều tụy gầy yếu
đến nhường này?”
Trong mắt Mộc
tiên sinh dậy lên một chút mê ly.
Cố Vũ Thành thấy
đại công tử của Vũ Liễu thành lại tôn sùng nữ nhân này như vậy, không khỏi ngạc
nhiên hỏi: “Rốt cục cô ta là ai?”
“Bảy ngày tại
Hồng lâu, thử tài tài tử thiên hạ, một khúc Phượng hoàng, tả hết sắc thái nhân
gian, chấn kinh người đi đường.” Diệp Mộ Phong chậm rãi nói: “Bây giờ ngươi còn
chưa nghĩ ra được nàng là ai sao?”
Cố Vũ Thành nhất
thời trợn to mắt, cực kỳ hoảng sợ: “Tiền…Tụy…Ngọc?!”
Dù thế nào hắn
cũng không ngờ được, Mộc tiên sinh tính cách quái dị mình gầy trơ xương đứng
trước mặt mình này, lại là người có danh xưng thiên hạ đệ nhất tài nữ năm đó,
Tiền Tụy Ngọc!