Mỗi Cái Thế Giới Tô Một Lần

Chương 77: Chương 77: Thái tử trọng sinh có thuật đọc tâm (8)




Dịch giả: Thiên Tình

Văn Anh trở lại Trữ Tú cung, mơ hồ nhận ra cái đuôi phía sau lại xuất hiện.

Theo lượng tin tức có được, cô không phải không biết đó là người được Thái tử xếp vào Trữ Tú cung. Nhưng ở quỹ tích cũ, người này vốn đi theo Ngô Ngọc Trinh, ngoài việc nghe lén, còn có thể giúp nàng ta phòng bị người khác, tạm thời có tác dụng bảo vệ. Người này thường ở trong các viện nghe sai phái, thân phận khá tự do, đi qua đi lại cũng không khả nghi.

Nhưng gần đây cô phát hiện, người này đột nhiên thích loanh quanh phía sau mình. Việc này cho thấy, ít nhất thái độ của Vũ Văn Hoằng đã dịu đi, cách mà cô làm lúc trước đã mò đúng tính tình của hắn. Có điều sau hành động vừa rồi của Vũ Văn Lạc, không biết chuyện sẽ trở thành thế nào.

Cô bất giác nhíu mày.

Bích Nguyệt thấy cô trở về, lặng lẽ hỏi: “Tiểu thư, ngài lại đi chơi với Lục hoàng tử sao?” Thấy Văn Anh gật đầu, nàng lo lắng nói, “Vậy phải làm sao bây giờ, ý của lão gia và phu nhân là muốn ngài gả cho Thái tử điện hạ...”

“Chính phi của Thái tử tám chín phần mười là thuộc về Ngô Ngọc Trinh, chẳng lẽ ta vẫn phải làm hắn cưới ta?” Văn Anh hỏi ngược lại.

Bích Nguyệt dè dặt nhìn cô, “Ngài biết đó, Thái tử không chỉ có thể cưới Chính phi, dựa vào thân phận của chúng ta, nếu ngài có ý, vị trí Trắc phi sẽ không thiếu... Sau này bệ hạ trăm tuổi, Thái tử đăng cơ, ngài ắt sẽ là Quý phi. Vị trí này chẳng phải tôn quý hơn Chính phi của hoàng tử?”

Văn Anh quan sát vẻ mặt của nàng, “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

“Không phải nô tỳ muốn nói gì...” Bích Nguyệt úp mở lẩm bẩm, không chịu nổi ánh mắt của chủ tử đành phải nói hết, “Là phu nhân sai người nhắn lại, nói là nếu ngài làm không được thì bên phía phu nhân đã tìm Ngô gia rồi, ngài chỉ việc an tâm chờ đợi.”

Văn Anh nghe xong hơi ngẩn ra, chuyện này quả thật ngoài dự kiến.

Lại nói, trong nhà Văn Anh tỷ muội đông đảo, chỉ mỗi mẫu thân nàng thôi đã sinh liền năm đứa con gái, cuối cùng mới có một nam đinh, vì thế địa vị của nữ hài tử ở Văn gia cũng không cao. Nguyên chủ không được coi trọng và bồi dưỡng như Ngô Ngọc Trinh, nhìn tâm tư khí độ ở mọi phương diện là có thể thấy được. Phía trên nguyên chủ còn có hai tỷ tỷ đã gả cho tôn thất, nàng thân là tam nữ, hai bên đều không có chỗ dựa, công dụng lớn nhất chính là đúng lúc gặp Thái tử đến tuổi lấy vợ, không cần người khác nói, bản thân nàng cũng muốn tranh một phen.

Cho nên Vũ Văn Hoằng cũng không tính là oan uổng nguyên chủ. Đời trước tuy đúng là Nguyễn Linh Nhi vấp chân nàng, nhưng lúc nàng ngã vào lòng Vũ Văn Hoằng lại cam tâm tình nguyện, thấy Vũ Văn Hoằng không bài xích, liền thừa thắng xông lên, sau đó được hắn yêu thích một thời gian khá lâu.

“Vậy thì phiền toái.”

Văn Anh lấy trán tựa vào cột giường, vò vò tua rua trang trí trên màn, bộ dạng đau đầu.

Cô còn ở trong cung không thể đi ra, nước xa không cứu được lửa gần, đôi phu thê kia muốn làm cái gì, cô thật sự không cách nào ngăn cản. Ngô gia có đồng ý hay không? Nhìn đời trước là biết, thế gia kiềm chế nhau cũng mượn sức nhau, Ngô gia đã chiếm phần to, hiển nhiên sẽ không tiếc phân một chút canh thịt cho người khác uống.

Nhận ra mình đang ví Thái tử thành thịt Đường Tăng, cô nhịn không được cười một tiếng, sau đó mím môi.

Theo suy tính của cô, nếu mình có thể làm Thái tử rung động, vậy gả cho hắn cũng là một lựa chọn không tệ. Nhưng trong lúc tiếp xúc cô phát hiện, vì bị hạn chế bởi thân phận và nơi ở, cô đã rất khó chế tạo ra cơ hội gặp mặt, để có thể thay đổi cái nhìn của hắn giống như bây giờ cũng đã là hao hết tâm tư. Vì thế cô có dự định khác -- gả cho Lục hoàng tử Vũ Văn Lạc.

Tục ngữ nói, khoảng cách sinh ra cái đẹp. Dù sao cũng từng là nữ nhân của Thái tử, có nhiều khi hắn ngoài mặt thì rộng lượng nhường cho người khác, trong lòng vẫn sẽ tính toán so đo. Nếu cô vẫn ở bên cạnh hắn, vậy chính là máu muỗi trên màn trướng, ngày ngày nhắc nhở hắn từng bị phản bội. Mà cách ra xa, hắn thấy được khía cạnh khác của cô, ngược lại có thể trở thành nốt ruồi son.

Đương nhiên, làm như thế cũng có chỗ hỏng, đó chính là cơ hội gặp mặt còn khó hơn bây giờ.

Nhưng nếu bị ép trở thành Trắc phi của hắn lần nữa, có lẽ đó mới là tình huống xấu nhất.

Nghĩ tới đây, ngoài cửa đột nhiên có người gõ cửa.

Bích Nguyệt mở cửa, người tiến vào chính là Ngô Ngọc Trinh, tỳ nữ phía sau nàng ta đang ôm một hộp lễ vật. Nàng ta mở nó ra, đưa đến trước mặt Văn Anh, tươi cười đi thẳng vào vấn đề: “Trước kia có chút hiềm khích với Văn tiểu thư, lần này ta đến cầu hòa giải, lễ vật này xem như bồi tội.”

Nói xong, Ngô Ngọc Trinh từ trong hộp lấy ra một cái lược ngọc, phần cán lược khắc ba con chim yến, cực kỳ tinh mỹ, khiến người ta không dời nổi mắt.

Văn Anh ngồi trên giường không đứng dậy, lười biếng ngước mắt, “Nàng tiếp nhận cũng nhanh thật.”

Không cần nói cũng biết, Ngô Ngọc Trinh cũng nhận được tin trong nhà nên mới đi đến, lấy thân phận chính thất tương lai mà sang đây chào hỏi.

“Nói chi vậy, trước đây ta đã muốn kết bạn với Văn tiểu thư, chẳng qua mãi không có thời gian rảnh, bây giờ lại vừa lúc.”

“Trước kia là sợ ta vụng trộm tiếp xúc Thái tử, đoạt vị trí Chính phi của nàng. Lúc này nghe nhà ta chỉ cầu vị trí Trắc phi, nàng an tâm phải không?” Văn Anh nói toạc, lúc đối phương cho rằng cô muốn cáu kỉnh, lại nói: “Bích Nguyệt, thu lễ vật cho cẩn thận.”

“Có thể nhận lễ vật là được.” Ngô Ngọc Trinh cũng không trách, trái lại cười tủm tỉm. Mục đích đã đạt tới, thấy chuyện này giải quyết xong, nàng ta liền trở về nơi ở.

Người vừa đi, Bích Nguyệt thấy tiểu thư vẫn có vẻ buồn rầu, không khỏi khuyên nhủ: “Tiểu thư, nếu phía bên kia đã xác nhận, dù ngài không muốn, chỉ sợ cũng không làm chủ được. Ngài nên nghĩ thông một chút, đừng qua lại với Lục hoàng tử nữa. Về phần phía Ngô tiểu thư, chỉ sợ cũng phải bắt đầu tạo quan hệ sớm thôi.”

“Ngươi đến cùng hướng về ai?” Văn Anh chọc chọc trán Bích Nguyệt.

Nếu nói một cách nghiêm túc, vòng tuyển cuối cùng vẫn phải xem ý của Vũ Văn Hoằng. Ngô Ngọc Trinh còn chưa làm Chính phi đây, mà cho dù được làm Chính phi, ứng viên cho vị trí Trắc phi cũng không tới phiên nàng ta làm chủ, càng không tới phiên Ngô gia làm chủ. Hiện tại cô lại muốn cho Vũ Văn Hoằng căm ghét mình nhiều chút, không nên đứng núi này trông núi nọ, để cô ổn định cục diện trước rồi tính tiếp.

*

Nói là vậy, nhưng khi Vũ Văn Lạc đến tìm cô, cô cũng không cho hắn sắc mặt tốt.

Lúc trước mỗi lần hai người họ gặp mặt, thường là hắn tìm người truyền lời nhắn, nói thời gian địa điểm, cô muốn đi thì đi. Nhưng từ sau lần hắn hôn cô, cô liền làm lơ hắn. Vừa thấy người hắn an bài tới gần, cô liền quay đầu rời đi, làm hại người kia dở khóc dở cười, đành phải thuật lại cho chủ tử nhà mình.

Vì thế một ngày nọ, Vũ Văn Lạc thừa dịp sáng sớm mọi người đều đi tới phòng học, chui vào gian phòng của Văn Anh.

Buổi trưa Văn Anh quay về phòng nghỉ ngơi, mới phát hiện trong phòng có thêm một người.

Nàng lập tức trở mặt, “Lục hoàng tử không hổ là Lục hoàng tử. Hảo tâm kế, hảo mưu tính, không bằng hô to lên, gọi tất cả mọi người tới đây xem hai chúng ta có quan hệ gì?”

“Nếu như nàng thích, ta hô lên cũng không sao.”

Hắn nói xong, còn thật sự hắng giọng một cái.

Văn Anh nhào qua bưng kín miệng hắn, hung tợn nói: “Nghe không hiểu tiếng người sao?”

Hắn thừa cơ bắt lấy tay nàng, đáy mắt có ý cười lại giả vờ không hiểu, “Lẽ nào nàng nói không phải ý này?” Thấy nàng càng thêm buồn bực, hắn nhận ra một tia khác thường, “Ngoại trừ ta, còn có người chọc nàng tức giận?”

“Ôi?” Văn Anh ngây người, thu tay về, “A.. Cũng không có gì.”

Nàng không ngờ hắn nhạy bén đến thế, nhưng có mấy lời lại không thể nói ra.

Hắn không ép sát, ánh mắt vẫn theo nàng mà động, nghe vậy khẽ “ồ” một tiếng, không hỏi nữa.

Văn Anh liếc mắt nhìn hắn.

Lại nói, giai đoạn giữa Văn Anh và Vũ Văn Lạc hiện tại cũng thật thú vị.

Ban đầu cô nhân cơ hội hắn có hứng thú với mình mà tiếp cận hắn. Đến lúc sau, ngay cả cô cũng không thể không thừa nhận, giữa họ tồn tại một sự ăn ý, có lẽ chỉ có thể dùng từ khí tràng hợp nhau là giải thích được, ở chung thoải mái vui vẻ. Nhưng người này quả nhiên rất khó đả động, rõ ràng ở mặt ngoài tỏ ra rất thích cô, nhưng chưa lần nào nói muốn lấy cô, chưa bao giờ tỏ thái độ công khai, giống như vẫn đang trong giai đoạn mập mờ. Chính vì thế hai người đều ẩn giấu rất nhiều điều không nói cho đối phương.

Vũ Văn Lạc không miễn cưỡng Văn Anh, mà để tỏ ý xin lỗi về sự việc lần trước, hắn mang Văn Anh đi du hồ.

Lúc trước Văn Anh từng xem hồ Thái Âm một lần, trên mặt hồ còn kết băng. Lần này có nhiều chỗ băng mỏng đã tách thành từng tảng lớn, thuận lợi cho mọi người du hồ ngắm cảnh. Hồ Thái Âm vào ban ngày có nét thoáng đãng đặc biệt. Chiếc thuyền được phủ ngói đen, hai bên là cửa sổ làm bằng gỗ lim, khảm thuỷ tinh rất hiếm thấy, nàng ôm bình nước nóng ngồi ở bên trong, vô cùng bình yên tự tại.

Nhưng không lâu sau, nàng phát hiện chiếc thuyền không di chuyển.

Thì ra Vũ Văn Lạc khăng khăng muốn tự phá băng, tăng thêm lạc thú. Kết quả có một khối băng lớn trôi đến chặn đường, hắn đập hồi lâu mà vẫn không phá được.

Văn Anh vén mành, thấy hắn sốt ruột đến đầu đầy mồ hôi, bèn cười không ngừng.

“Bây giờ nàng cứ cười đi, nếu buổi chiều còn chưa về, tất cả mọi người sẽ biết nàng ở cùng với ta.” Hắn nhướng mày, tâm trạng của nàng đang tốt, liền cười cợt cùng hắn tranh luận.

Đang nói chuyện, đột nhiên Vũ Văn Lạc như nhìn thấy cái gì, dừng động tác lại, hướng cách đó không xa hô to, “Đại ca!”

Văn Anh vừa nghe thấy liền buông tay thả mành xuống.

Bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng đối thoại của hai người.

So với âm thanh trong sáng trẻ trung của Vũ Văn Lạc, giọng của Vũ Văn Hoằng trầm hơn một ít. Hơn nữa hắn tựa hồ bị bệnh, thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng ho.

“Sao đại ca bị bệnh còn đi du hồ? Gió nổi lên, bệnh sẽ càng lâu lành.” Vũ Văn Lạc lo lắng nói.

“Không sao, không phải bệnh nghiêm trọng, ta chỉ là bận rộn mệt mỏi đi ra ngắm cảnh, một lát sẽ về.” Vũ Văn Hoằng ứng phó vài câu. Trên thuyền của hắn tự nhiên có người hầu hạ, còn có người chuyên đi thuyền, nhưng trong chốc lát cũng không làm gì được khối băng này. Thế là hắn nói, “Đã vậy, đệ ngồi tạm thuyền ta cùng nhau trở về đi.”

Vũ Văn Lạc hơi khó xử, “Chuyện này...”

“Thế nào?” Hắn ít thấy đối phương lộ vẻ mặt như thế. Vũ Văn Hoằng vừa tỏ vẻ khó hiểu, bỗng nghe được giọng nói của một cô gái hồi lâu không nghe thấy.

[Tên ngốc A Lạc này, nếu chàng ấy không từ chối, ta không thể không lộ diện rồi!]

Hắn ngẩn ra, chợt ho mạnh vài tiếng, trên mặt đỏ ửng lên.

Nàng cũng có mặt?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.