Mỗi Cái Thế Giới Tô Một Lần

Chương 78: Chương 78: Thái tử trọng sinh có thuật đọc tâm (9)




Dịch giả: Thiên Tình

Vũ Văn Lạc vô thức quay đầu nhìn thoáng qua khoang thuyền, chiếc mành dày nặng làm từ vải bông kia che đến kín mít, không biết đối phương phát hiện bằng cách nào.

Phía đối diện, đôi mắt tối đen của Vũ Văn Hoằng nhìn thẳng vào hắn. Trong chớp mắt đó, hắn bỗng nở nụ cười, trong nụ cười mang chút thanh xuân ngại ngùng, “Đại ca lại đoán đúng nữa rồi...” Hắn dường như không phát hiện vẻ mặt của đối phương hơi sững lại, nghiêng người mời Văn Anh đi ra.

Đến giờ phút này, Văn Anh không cần thiết phải trốn tránh nữa. Nàng vén rèm đi ra, hướng Vũ Văn Hoằng hành lễ, “Vấn an Thái tử điện hạ.””

Tầm mắt của Vũ Văn Hoằng chuyển sang người nàng, nhìn chăm chú chốc lát, không mở miệng nói chuyện.

Bầu không khí chợt lắng xuống. Người hầu không biết xảy ra chuyện gì, khoanh tay cúi đầu không dám phát ra chút tiếng động. Dù là ai cũng có thể nhìn ra, tâm trạng của Thái tử không tốt.

Bấy giờ, chỉ có cơn gió rét lạnh mang theo tiếng rít từ mặt hồ thổi qua.

Văn Anh duy trì tư thế hành lễ không nhúc nhích. Vũ Văn Lạc siết chặt tay, vừa định mỉm cười nói gì đó, đã nghe Vũ Văn Hoằng ho nhẹ hai tiếng, ngắt lời hắn: “Thì ra là vậy.” Vũ Văn Hoằng liếc nhìn Vũ Văn Lạc, “Chưa tới đại tuyển, đệ tốt nhất nên hành sự cẩn thận, đừng làm hỏng thanh danh của người ta.”

“Đó là hiển nhiên.” Vũ Văn Lạc vờ như không hiểu hàm ý trong lời nói đó, thân mật mà chớp chớp mắt, “Chuyện này, đại ca phải bảo mật giúp đệ.”

Vũ Văn Hoằng lại ho khan một lát mới “ừ” một tiếng, xem như đồng ý.

Lúc hai người đang nói chuyện, Văn Anh đứng ở một bên nhàm chán chơi ngón tay.

Đến khi sắp đổi thuyền, Vũ Văn Lạc mới gọi nàng. Tảng băng đập mãi không xong, dù sao cũng không thể đợi đến trời tối được, Vũ Văn Hoằng bèn đề nghị lên thuyền hắn, Vũ Văn Lạc cũng nghe theo, nói cám ơn. Hắn bảo Văn Anh đi trước, còn mình ở phía sau che chở nàng.

Chiếc thuyền lắc lư không ngừng, Văn Anh chỉ mới đứng ở nơi mũi thuyền, thân hình đã lung lay liên tục.

Vũ Văn Lạc đỡ khuỷu tay nàng, giúp nàng đứng vững. Nàng chỉ cần đi về phía trước một bước là được.

Nhưng khi nàng thấy con sóng đang cuộn trào không dứt, lại nhìn chiếc thuyền đối diện đang lắc qua lắc lại, hai chân như bị đóng băng, vẻ mặt chần chờ.

[Lắc mạnh quá, nếu không đứng vững, không biết có rớt xuống không...]

Vũ Văn Hoằng vốn định đi vào trong khoang, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng. Sau đó hắn quay về vị trí vừa đứng, đưa tay ra, “Cẩn thận.”

Nàng thở phào nhẹ nhõm, đặt tay mình vào tay hắn mà mượn lực bước qua, thân thể thoáng lay động một cái rồi nhanh chóng đứng vững. “Đa tạ Thái tử điện hạ!” Nàng nở nụ cười ngọt ngào, lại chợt nhận ra nhiệt độ trong tay không bình thường, bèn hô nhỏ một tiếng.

Hắn thu tay về, nhưng vẫn nghe thấy tiếng lòng của nàng.

[Thật nóng, không phải nói là bệnh nhẹ sao?]

Vũ Văn Hoằng nhìn sang, ánh mắt vừa chạm nhau, cả hai đều sững sờ. Sau đó hắn liền thấy nàng nghiêng người chắn gió, mở miệng thúc giục: “Thái tử điện hạ đi vào trước đi.”

Ngón tay của hắn không tự chủ giật giật, như có cái gì từ trong lòng trào ra.

Văn Anh vừa giục xong, quay đầu thấy Vũ Văn Lạc lưu loát nhảy từ phía đối diện lại đây. Đúng lúc này hai chiếc thuyền đập mạnh vào nhau, cú va chạm làm hắn như sắp rơi xuống hồ băng vậy.

Nàng kéo lấy tay áo hắn, “Này, chàng từ từ thôi --”

“Sốt ruột cái gì.” Hắn nhanh chóng đứng vững, búng nhẹ vào trán nàng, bị nàng trừng mắt còn muốn cười tiếp. Lại thấy Vũ Văn Hoằng vẫn đứng đây, hắn mới nghiêm chỉnh lại, khóe miệng vẫn vểnh lên, liếc nàng một cái, “Quấy rầy đại ca, tính khí của nàng ấy không tốt, có thể sẽ ồn ào một chút, đại ca lượng thứ nhiều hơn... Ui --”

Âm cuối là hắn bị véo cánh tay mà kêu ra tiếng. Hắn cúi đầu, chỉ thấy Văn Anh cười xán lạn, khẽ “hừ” một tiếng, không quay đầu lại tiến vào cửa khoang, hắn đành đuổi theo.

Vũ Văn Hoằng chỉ nhìn, vẻ mặt hờ hững, như thể không chút cảm xúc.

*

“Ý Thái tử thế nào? Thái tử?”

Vũ Văn Hoằng chợt lấy lại tinh thần, bình ổn nỗi lòng, mới nhìn về phía Hoàng hậu.

“Chuyện gì vậy mẫu hậu?”

Hoàng hậu dùng ánh mắt mà quở trách hắn, bất đắc dĩ đành phải mỉm cười nói với Ngô Ngọc Trinh: “Mấy ngày trước hắn lại bị bệnh, thân thể vốn đã yếu còn ra ngoài hóng gió, không biết nên nói thế nào mới tốt. Đến giờ tinh thần vẫn chưa thấy khá hơn, con chớ trách.”

“Không sao.” Ngô Ngọc Trinh dịu dàng cười, “Thái tử bận rộn công vụ, chúng ta nên thông cảm nhiều hơn.”

“Ta biết hài tử như con rất là hiểu chuyện, sau này... còn phải nhờ con chiếu cố một hai.”

Nữ nhi gia dù sao cũng da mặt mỏng, lời này vừa thốt ra, mặt Ngô Ngọc Trinh đã hơi ửng đỏ.

Hoàng hậu thấy thế cũng hài lòng, nhưng liếc sang kế bên, thấy con trai mình vẫn là bộ dạng mặt ủ mày chau đó, chỉ phải than nhẹ. Chờ Ngô Ngọc Trinh rời đi, nàng mới giữ hắn ở lại tâm sự, “Nếu con không vừa ý Ngọc Trinh, thừa dịp này nói ra để mẫu hậu còn đổi người khác, bằng không con đưa cái mặt đờ đẫn này cho ai xem? Thật làm ta bực mình mà.”

Trước mặt con trai, Hoàng hậu nói chuyện cũng tùy ý hơn, tới câu cuối còn bắt đầu giận dỗi.

“... Nhi tử không có chỗ nào là không vừa ý.” Vũ Văn Hoằng đã nhìn quen cảnh này, xoa xoa ấn đường một lát, bỗng nhiên hỏi, “Nếu là có, mẫu hậu thật sự sẽ đổi cho ta?”

“Đó là đương nhiên...” [Đương nhiên sẽ không.]

“Ta hiểu rồi.”

Hoàng hậu kỳ quái nhìn hắn, trầm ngâm giây lát rồi nói, “Lại nói, phía Văn gia có ý để cho con gái họ làm Trắc phi của con.”

Vũ Văn Hoằng khẽ biến sắc.

“Chắc con gặp qua nàng rồi, hài tử kia dung sắc thù lệ. Nếu con thích, ta sẽ sai người đi nói một tiếng, giữ lại cho con.” Cưới vợ cưới hiền, nạp thiếp nạp sắc. Danh Trắc phi tuy dễ nghe, nhưng trước mặt Chính phi cũng chỉ là thiếp, bởi vậy Hoàng hậu chấm tướng mạo của Văn Anh trước tiên.

Hắn không biết nên tiếp lời như thế nào.

Nếu hắn gật đầu đồng ý, nàng sẽ lại lần nữa trở thành Trắc phi của mình. Nếu là lúc mới trọng sinh, hắn nghe đề nghị như vậy sẽ kiên quyết từ chối, hoặc sẽ cười nhạt trào phúng một phen. Nhưng bây giờ --

Hắn nhắm mắt lại, hồi lâu vẫn không thể nói ra một chữ “không“.

“Hay là thôi đi, đã con không quá thích, ta liền hồi đáp bên kia.” Hoàng hậu nói, “Cũng tốt, nếu Chính phi vừa vào cửa, Trắc phi cũng nạp vào, trong lòng Ngọc Trinh sợ sẽ không dễ chịu. Trước đó Ngô gia cũng từng đề cập tới, nói là Ngọc Trinh sẽ không để ý. Nhưng ta ngẫm lại vẫn thấy không thoả đáng.”

Ngược lại cũng lạ, nghe được câu này, Vũ Văn Hoằng nghĩ ngay tới dáng vẻ tự tại của Văn Anh khi ở bên Vũ Văn Lạc. Bọn họ hỏi qua nhiều người, lại chưa từng hỏi Văn Anh đến cùng có đồng ý hay không.

Nhưng suy nghĩ này chỉ chợt lóe rồi biến mất, cuối cùng hắn không nói gì thêm.

*

Một ngày trước chung tuyển, Vũ Văn Hoằng dựa theo yêu cầu của Hoàng hậu, đưa Ngô Ngọc Trinh ra Chung Túy cung.

Hành lang rất dài, bầu không khí yên tĩnh mà áp lực, khiến Vũ Văn Hoằng bất giác nhớ tới lần mình đi cùng Văn Anh. Nàng nhìn như cung kính, trong lòng lại suy nghĩ hết cái này đến cái khác, liên miên không dứt, không chút kiêng dè. Cho dù là người có thành kiến với nàng, nhìn nàng trẻ con như vậy, e rằng trái tim cũng không sắt đá lên được.

Ngô Ngọc Trinh lại bất đồng.

Nàng khống chế nội tâm của mình quá tốt, hắn rất ít khi nghe được lòng nàng nghĩ gì. Chuyện này vốn không có gì sai, nhưng trên mặt nàng cũng mang một tấm mặt nạ, được kiểm soát cực kỳ chặt chẽ. Mỗi một biểu cảm, mỗi một câu nói giống như đã được tập luyện sẵn, gần như hoàn mỹ không tì vết.

Lúc sắp đi tới cuối, nàng dừng bước, nghiêng người chủ động nói: “Đến ngày đó, ta chờ ngọc như ý của Thái tử.” Nàng hơi quay mặt đi, gò má ửng đỏ, như đang vì lời mình nói mà xấu hổ.

Nhưng lòng nàng không chút gợn sóng, bình tĩnh không có bất kỳ tiếng vọng.

Hắn đột nhiên hỏi: “Vì sao nàng muốn gả cho ta?”

Ngô Ngọc Trinh hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng đáp: “Thái tử khí vũ hiên ngang, tướng mạo đường đường, có tú nữ nào không muốn gả cho người?”

“Nếu có một ngày, ta không còn là Thái tử, nàng vẫn muốn gả cho ta?”

“Thái tử là người thừa kế do bệ hạ khâm định, sao sẽ có ngày đó?”

“Giả dụ mà thôi.” Hắn nheo mắt nhìn nàng, “Giả dụ có chuyện xảy ra, ta bị người khác hãm hại mà không còn nữa, nàng sẽ làm thế nào?”

Tự nhận bản thân rốt cuộc đã hiểu hắn muốn hỏi cái gì, Ngô Ngọc Trinh kiên định nói: “Ta tất nhiên là nguyện theo Thái tử mà đi, tuyệt không sống tạm.”

Vũ Văn Hoằng yên lặng nhìn nàng, hồi lâu sau mới nói: “Nàng rất tốt.”

Ngô Ngọc Trinh âm thầm thở phào, khẽ mỉm cười.

- -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.