Khe hở
Con đường lát đá xanh nhỏ hẹp, khúc khuỷu được nước
mưa giội sạch bóng, trơn tuột. Nước mưa màu xám rơi xuống viền chiếc ô lớn màu
đen tuyền tạo thành một màn sương màu xám. Gấu quần tôi bị ướt sũng, London
tháng 11 giống như một cái động đá, nước mưa xen lẫn với khí lạnh len lỏi vào tận
chiếc quần cotton rồi đi thẳng vào xương tủy. Tôi không chịu nổi, người run lẩy
bẩy.
Nếu không phải vì lời mời nhiệt tình từ tuần trước của
giáo sư Tomas thì tôi đời nào ra ngoài. Những ngày này tốt nhất là ở trong nhà,
nằm dài trên ghế sô-pha, trên tay cầm cốc rượu brandy, châm điếu thuốc Scotland
loại tốt nhất... Nghĩ đến đây tôi không cầm được lòng, cổ họng nhu động và nuốt
một ngụm nước bọt. Miệng lẩm bẩm chửi thầm thời tiết chết tiệt này, tôi bước đi
nhanh hơn.
Qua phố số 7 là đến nhà giáo sư, đó là một ngôi nhà
hai tầng màu vàng cam mang đậm phong cách Á. Nó hoàn toàn khác với kiến trúc
phương Tây hiện đại phóng khoáng, hoa lệ. Ngôi nhà cũng giống như gương mặt nặng
nề khó hiểu của giáo sư.
Tôi bước đến bậc thềm, giẫm giẫm đôi chân, gập ô lại
và gõ mấy tiếng vào cửa.
Thoáng cái đã thấy giáo sư đi ra. Cái trán bóng
loáng của ông giống hệt trụ cột hình tròn của cây cầu London, vài sợi tóc bạc
lơ thơ hiếm hoi được chải gọn ghẽ sang một bên. Có lẽ giáo sư biết là tôi đến
nên ông chỉ mặc đồ thường, không đeo tóc giả. Tay trái ông còn cầm một chiếc tẩu
thuốc màu xanh đen, đó là chiếc tẩu thuốc tôi tặng ông.
Tôi không thể hiểu nổi vì sao với địa vị như vậy,
ông lại không chịu thuê người giúp việc. Ông thuộc dòng dõi quỹ tộc, tổ tiên và
bố ông có những chiến công hiển bách, bổng lộc của họ có dùng cả đời cũng không
hết, ông chẳng phải lo lắng gì. Mọi người kính trọng kiến thức uyên thâm của
ông, tuy ông sống có phần lập dị. Hơn 50 tuổi nhưng ông vẫn chưa lấy vợ, nghe
nói là mẹ ông đã rời bỏ con mình từ khi ông còn nhỏ. Điều đó đã gây tổn thương
tâm lý nặng nề cho ông. Tôi làm bạn với ông cũng là vì ông rất thích cách chữa
bệnh của tôi, còn tôi thì khâm phục kiến thức uyên thâm của ông.
Tôi thường xuyên chỉ cho ông cách chữa bệnh và sử dụng
máy móc điều trị, mấy ngày trước ông còn rất thích thú với chiếc cặp nhiệt độ của
tôi, lần nào đến nhà tôi, ông cũng cầm nó lên "Ồ Icreo bạn tôi, bạn đến rồi
đấy à?" Ông nhiệt tình dang rộng đôi tay ôm tôi, tôi phản xạ một cách tự
nhiên, thụt lùi về sau và chỉ vào đôi vai bị ướt của mình. Ông chẳng lấy gì làm
ngạc nhiên, vẫn vô vô vào vai tôi như bình thường. Ria mép ông hình như bị ám
khói thuốc lá, hai bên má hóp lại, mất thì sâu hoãm. Thấy vậy tôi biết ngay gần
đây ông đang nghiên cứu gì đó.
"Giáo sư Tomas ơi, rốt cuộc là có việc gì đấy ạ?"
Tôi giũ giũ cái ô ở bên ngoài, sau đó đặt ô vào giá và đi theo ông vào trong
nhà. Tiếng cửa sập lại nặng nề, trong căn phòng rộng còn vẳng lại âm thanh ấy.
Ông không nói lời nào, chỉ ngậm chiếc tẩu giống hệt
như lúc đang đi.
“Cậu có biết Jack không? Jack sát thủ ấy?" Giáo
sư chậm rãi nói. Tôi giật nảy mình.
“Đương nhiên là biết chứ ạ, anh ta đã trở thành ác mộng
của cả London. Hôm qua không phải có tin ở Quảng trường tìm thấy xác một kỹ nữ
tên là Kather hay sao? Đúng là kẻ tàn nhẫn.” Tôi thở dài nói.
"Đúng thế, không ai có thể bắt được anh ta.”
Giáo sư vẫn đi ở phía trước, ông băng qua hành lang bằng gỗ màu đen, cái lưng
khom khom của ông chẳng khác gì một con tôm hùm.
“Hắn ta như là một câu đố vậy." Tôi đẩy đẩy chiếc
kính ở trên sống mũi rồi tò mò hỏi giáo sư: “Tại sao giáo sư lại nói đến tên
sát nhân biến thái này vậy?"
Giáo sư đột nhiên dừng lại.
“Là vì e rằng anh ta không còn ở London nữa.” Tôi và
ông ấy đi đến bên một chiếc cửa làm bằng sắt rất lớn. Tôi thấy lời nói của ông
khó hiểu quá.
“Bác sĩ Icreo, đằng sau cánh cửa này là một phát hiện
kinh người, tôi mong là anh chuẩn bị tâm lý sẵn sàng." Giáo sư chầm chậm
quay người lại, gương mặt ông có vẻ là lạ mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ.
Nhưng tôi luôn là kẻ tò mò, đây cũng là nguyên nhân
vì sao tôi thích làm bạn với giáo sư Tomas.
Tôi hít thở thật sâu. Tôi biết giáo sư chẳng đời nào
đùa bỡn vớ vẩn với tôi. Tôi thậm chí đã bắt đầu đoán già đoán non xem đằng sau
cánh cửa này là gì.
Hay là Jack sát nhân đang ở trong nhà giáo sư?
Một vị giáo sư danh giá như vậy đời nào lại che giấu
kẻ giết người đáng sợ ấy?
Giáo sư nhìn thấy ánh mắt lo lắng của tôi thì bật cười.
Ông lấy ra chùm chìa khóa màu bạc và mở cánh cửa nặng trịch.
Đó là một gian phòng hình tam giác rộng lớn, có thể
nói là chính giáo sư đã có ý thuê người đào để xây thành hình tam giác.
Toàn bộ căn phòng được sơn màu xám bạc. Là một bác
sĩ, tôi thấy màu này chẳng khác gì màu xương người. Giữa gian phòng đặt một chiếc
đồng hồ cát bằng thủy tinh, những hạt cát đen tuyền rơi từ trên xuống dưới. Bên
cạnh đồng hồ cát có một chàng trai tóc vàng với khuôn mặt điển trai.
“Chào anh, tôi là Tofer." Chàng trai mặc một
chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần dài với hình thù quái dị. Đó là chiếc quần
cũ kỹ, nhàu nát, màu trắng xám với những mảnh vá chằng vá đụp, bó sát, để lộ cặp
đùi dài cường tráng. Anh ta cười ha hả, đút hai tay vào hai túi áo, nhìn tôi
nói. Nhưng tôi thấy giọng anh ta lạ lẫm, tuy nói rất chậm nhưng tôi phải căng hết
tai lên mới hiểu được, có lẽ là vì giọng địa phương khó nghe.
“Chuyện này là thể nào hả giáo sư Tomas? Nếu là đùa
bỡn thì tôi nghĩ rằng mình đang tức giận lắm đây." Tôi quay đầu lại nhìn
giáo sư và vô cùng ngạc nhiên khi thấy giáo sư đang đi về phía anh chàng kia.
“Cậu có tưởng tượng được không, Icreo? Anh chàng này
đến từ những năm tháng sau này, chậm hơn chúng ta vài trăm năm đấy. Chính cậu
ta đã đến đây và gặp tôi, nói cho tôi biết hết sự phát triển của số phận con
người chúngta. Nếu cậu cho rằng đây là trò đùa thì tôi đã nhìn lầm cậu rồi."
Giáo sư tỏ ra rất xúc động.
Tôi đương nhiên không thể tin nổi, thậm chí bắt đầu
hỏi han anh chàng cổ quái ấy, nhưng anh ta luôn tỏ ra khác thường, tự tin dự
đoán về những việc sắp xảy ra.
"Mười phút sau anh sẽ nhận được tin của người
phụ việc, một bệnh nhân của anh đã qua đời." Anh ta cười ha hả nói.
“Đúng rồi, hình như bệnh nhân là bà Gai." Anh
ta bồi thêm. "Làm gì có chuyện đó, tuần trước tôi vừa kiểm tra sức khỏe
cho bà ta. Nhiệt độ cơ thể đã ổn định, không còn sốt nữa. Cơ thể đã hồi phục
bình thường rồi. Chắc chắn đã chữa dứt điểm căn bệnh thương hàn." Tôi hét
lên.
“Đừng có làm ầm lên như thế! Chúng ta có thể chờ mười
phút mà." Giáo sư giơ hai tay ra giữ lấy cơ thể đang run rẩy của tôi.
Không biết vì nguyên do gì, tôi bỗng thấy cậu thanh niên đứng trước mặt mình thật
đáng sợ.
Đây là mười phút dài nhất trong đời tôi. Rốt cuộc
thì nó cũng trôi qua, và làm gì có điều gì xảy ra. Tôi nhìn kỹ đồng hồ trên tay
mình. Đúng lúc vui mừng ra mặt, định lên tiếng giáo huấn anh ta một tràng thì bỗng
nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Tôi vội chạy đến, mở cửa ra tôi nhìn thấy David, ông
ta vội vã đến độ chỉ kịp xó chân vào đôi ủng đi mưa và chạy đến.
“Bà Gai vừa qua đời rồi, tôi phải chạy đến đây thông
báo với ông, chồng bà ấy đang tìm ông ở khắp nơi. Ông ta nói ông là một lão thú
y tầm thường, đã giết chết vợ ông ta. Giờ ông ta đang ngồi nhà chờ ông với khẩu
súng săn hai nòng và một đám cảnh sát mặc áo mưa màu đen. Tôi lén trốn ra ngoài
để báo với ông. Tốt nhất là ông đừng về nhà nữa." Nói xong ông ta chạy vội
đi, để lại mình tôi đứng thừ người như con gà trống gỗ.
“Giờ thì cậu hiểu tại sao tôi lại kiên quyết muốn cậu
đến nhà tôi vào cái thời tiết này rồi chứ? Giáo sư Tomas đưa cho tôi cốc cà phê
nóng hổi nhưng tôi làm gì còn lòng dạ nào mà uống.
Chồng bà Gai là người có quyền thế lớn trong vùng.
Ông ta có cả một trang trại rộng lớn và hàng tá người giúp việc. Ông ta đã dùng
rất nhiều tiền bạc để cảnh sát London cho phép mình trồng cây thuốc phiện, thậm
chí ông ta còn có quan hệ mật thiết với giới quân đội. Ông ta phất lên nhờ lấy
bà vợ lùn tịt xấu xí đó. Tôi bỗng thấy sống lưng mình lạnh toát.
Nhưng tôi không tài nào hiểu nổi, rõ ràng là bà Gai
đã được chữa khỏi bệnh rồi cơ mà. Hơn nữa bà ta còn nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng theo
đúng sự chỉ dẫn của tôi, tuyệt đối không thể chết đột ngột như vậy được.
“Đừng nghĩ nhiều nữa. Tôi nói cho bác sĩ Icreo biết
nhé, đáng lẽ anh sẽ bị bắt vì tội giết người và sẽ bị tuyên án tử hình. Nhưng
anh đã đến chỗ tôi, điều đó sẽ thay đổi cả số phận của anh. Cũng giống như chiếc
đồng hồ cát này, cả anh và cậu đều nghĩ rằng cát chảy từ trên xuống dưới, nhưng
anh nhìn đây...” Chàng trai đứng bên cạnh lấy chiếc búa sắt đập vào chiếc đồng
hồ cát, nhưng vì sức đập không mạnh lắm nên đồng hồ cát chỉ bị rạn một vết, vài
hạt cát rơi xuống sàn nhà.
“Tôi và anh đều là những hạt cát rơi trên sàn nhà
này. Nói một cách chính xác là tôi đã giúp anh tạo ra vết nứt, trốn thoát khỏi
sự trói buộc của thời gian." Cậu ta ném mạnh chiếc búa sắt và cố nở nụ cười
thoải mái.
Tôi có thể chấp nhận sự giải thích ấy, nhưng cậu ta
với Jack sát thủ có quan hệ gì với nhau?
Hình như cậu ta đã nhận thấy nỗi nghi hoặc của tôi
nên thở dài một tiếng.
“Tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để giải thích với
giáo sư. Tôi không muốn nhắc lại những lời ấy nữa, hãy để giáo sư nói lại với
anh.” Cậu ta sải bước, đi về chiếc ghế phía trước và ngồi xuống.
Mãi sau tôi mới hiểu được ý của giáo sư, chàng trai
này đến từ tương lai, có nhiệm vụ kiểm tra lịch sử. Phải biết rằng thế hệ sau
hiểu lịch sử như chiến tranh, bạo loạn, thành quả phát minh... chủ yếu là từ những
ghi chép của thế hệ trước, nhưng những thứ này đâu đã chuẩn xác hoàn toàn. Vì
thế đã hình thành một tổ chức chuyên đi kiểm tra tính chân thực của lịch sử để
sửa lại cho đúng. Chàng trai này làm việc trong tổ chức như vậy.
Nhưng việc họ đến đây như thế nào thì giáo sư chỉ
nói cho tôi biết rất mơ hồ, nào là họ có thể tạo ra được kẽ hở thời gian, và những
người này sẽ quay về các thời đại trước thông qua các kẽ hở đó. Kiểm tra thân
phận Jack sát thủ có tồn tại thực sự hay không chính là sứ mệnh của cậu ta lần
này.
“Nhưng tôi không thể hiểu, việc ấy có liên quan gì tới
tôi?" Không kìm được lòng, tôi hỏi.
“Đơn giản thôi, vì tôi đã từng có mặt ở nơi xảy ra
án mạng hai lần. Nhưng lần trước tôi đã sơ ý để hắn phát hiện. Tôi và hắn đánh
nhau rồi hắn rơi xuống dưới hồ không thấy lên nữa. Tôi đành phải đến tìm bác
sĩ, mong sẽ cứu vãn được gì!" Cậu ta nói với khuôn mặt đau khổ. “Việc này
không được phép xảy ra, vì như vậy là tôi đã phá hỏng lịch sử. Không thể tính
toán nổi sức công phá của nó đến đâu. Cũng giống như chiếc đông hồ cát này, nếu
chỉ có một hai vết nứt thôi thì không sao. Nhưng nếu cả chiếc đồng hồ bị phá hỏng
thì thế giới này sẽ không tồn tại nữa." Chàng trai nói với giọng kích động,
và tôi bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Tôi đã nghĩ đến việc mình tiếp tục đóng vai Jack,
nhưng tôi thấy cơ thể mình đang dần biết mất, bao gồm cả ý thức và suy
nghĩ." Chàng trai giơ tay ra và quả thực bàn tay cậu ta lúc có lúc không,
nó cứ trong suốt.
“Chuyện này là sao?” Tôi giật mình hỏi.
“Đơn giản thôi, mọi thứ đều là ảnh phản chiếu của
không gian, điểm là phản chiếu của đường, đường là phản chiếu của mặt phẳng, mặt
phẳng là sự phản chiếu của lập thể, còn lập thể lại là sự phản chiếu vật thể
trong không gian bốn chiều của thời gian. Nói cách khác, nếu thế giới này là một
bức tranh thì các anh chính là người đã vẽ nên bức tranh đó, còn tôi chỉ là một
cái bóng. Khi ánh sáng không còn thì tôi cũng biến mất." Chàng trai nhận một
tờ giấy từ tay giáo sư và đặt tay lên đó, chiếu xuống đó là một cái bóng mờ ảo.
"Tôi không can thiệp được sâu nữa rồi. Việc
không để anh bị bắt vào tù đã làm cho cơ thể tôi suy yếu đi rất nhiều. Vì thế
tôi cần anh tiếp tục đóng vai diễn tiếp đoạn lịch sử này. Anh hãy đóng vai Jack
sát nhân để lịch sử tiếp tục đi đúng đường ray của nó. Như vậy tôi mới hoàn tất
được nhiệm vụ của mình." Giọng cậu ta nhẹ như gió thoáng.
"Tôi không đồng ý, cậu không thể ép tôi giết
người được!" Tôi tức giận nói.
“Thưa bác sĩ kính mến, ngài không còn sự lựa chọn
nào khác. Nếu ngài không đồng ý, chúng tôi sẽ giao ngài cho cảnh sát. Đương
nhiên, nếu ngài đồng ý giúp chúng tôi thì ngài còn một cơ hội sống." Giáo
sư cười nói.
Trán tôi bắt đầu lấm tấm mồ hôi, tay tôi nắm chặt lại,
các đốt xương kêu răng rắc. Tôi gật đầu một cách khó khăn.
Bác sĩ cứu người trước kia nay lại trở thành một con
quỷ giết người tàn bạo. Nực cười biết bao, xem chừng tôi đã thoát khỏi sự trói
buộc của thời gian, nhưng thực chất tôi vẫn nằm trong sự kiểm soát của nó.
“Đây là danh sách và tư liệu của những người bị giết
tiếp theo được ghi trong lịch sử." Giáo sư đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi thờ
ơ liếc nhìn.
“Mary...? Tôi nhìn thấy cái tên này. “Lại là một gái
điếm?" "Đúng thế. Đó là một gái điếm." Chàng trai gật đầu.
“Tại sao, tại sao Jack luôn giết gái điếm? Đúng là
con người kỳ quặc.” Tôi không nhịn nổi, lầu bầu trong miệng.
"Đi chuẩn bị nhanh lên, anh chàng đến từ tương
lai sẽ đưa cậu đi." Giáo sư có vẻ gì đó rất nóng vội.
"Nhưng tôi có chuẩn bị được gì đâu." Hễ
nghĩ đến việc mình giết người bằng dao phẫu thuật là đôi chân tôi lại run lẩy bẩy.
"Không còn thời gian nữa đâu, nếu không kịp thời sửa kẽ hở thời gian thì e
rằng sẽ rắc rối lớn. Mặt phẳng của chúng ta sẽ bị cong vênh." Chàng trai
lo lắng giục giã.
“Nhưng, nếu tôi đi cùng cậu, không phải là sẽ bị
phát hiện sao?" "Không sao, họ không bắt được tôi. Tối nay sẽ đi,
Mary ở trên phố Dosa, tối nay chúng ta sẽ ra tay."
Tôi chẳng còn cách nào khác, đành gật đầu.
Khi màn đêm buông xuống, chàng trai mặc chiếc áo mưa
màu đen mà giáo sư đưa, anh ta che gần hết khuôn mặt và cơ thể mình, đi sau tôi
khoảng 5, 6 bước. Bây giờ đã là tháng 11, buổi đêm ở London rất lạnh. Tôi đi
nhanh chân hơn về phía địa chỉ cậu ta đưa. Cô gái điếm tên là Mary sống ở ngôi
nhà cũ trên phố này. Nghe nói cô ta nghiện rượu, nợ như chúa chổm, hễ có tiền
trong tay lại nốc rượu.
"Sâu mọt của xã hội, có giết đi cũng chẳng
sao." Tôi thầm nghĩ, để cho đôi tay mình trong túi áo mưa được thả lỏng
đôi chút.
Tôi đi đến ngôi nhà màu đen nhìn chẳng khác gì chiếc
quan tài. Chủ ngôi nhà là một bà lão béo, mặt tròn, tóc trắng, nhìn xa giống
như một lớp pho mai phủ trên chiếc bánh ga tô tròn vạnh. Đôi mắt bé tí miễn cưỡng
mở ra nhưng cũng chẳng buồn nhìn tôi một cái.
“May quá, cố gắng đừng để ai chú ý đến anh." Cậu
thanh niên đứng sau lưng tôi nói nhỏ.
"Để tôi lên trước, đừng để ai thấy chúng ta đi
cùng nhau." Nói xong cậu ta đi lên trước.
Chốn này có biết bao nhiều kẻ lang thang và gái điếm
sống vì giá thuê nhà rẻ. Tôi đợi cho cậu ta lên được một lát mới chậm chạp bám
vào hành lang màu nâu sẫm đầy bụi bẩn, đi lên lầu.
Càng đến gần phòng của Mary tôi càng không biết thân
hình nhỏ yếu của mình có giết nổi cô ta không vì qua cậu thanh niên kia tôi biết
cô ấy chỉ mới hai lăm tuổi.
"Đi đi." Cậu ta bỗng đứng ở cuối hành
lang, bóng cậu ta mặc áo mưa màu đen hòa lẫn với màn đêm của hành lang.
Tôi nuốt nước bọt, gõ cửa phòng, phải một lát sau mới
nghe thấy bên trong có tiếng bước chân lẹt quẹt trên nền nhà cũ.
Cửa mở ra, đúng là một người đàn bà phóng đãng. Cô
ta có mái tóc quăn màu đen, nhưng hình như lâu lắm rồi chưa gội đầu, những lọn
tóc quăn dính bết vào mặt và cổ. Đôi mắt thâm quầng, tuy khuôn mặt trông cũng
khá được nhưng với loại phụ nữ này, bình thường tôi chẳng buồn nhìn.
“Hình như là một ngài có học?" cô ta díp đôi mắt
lại nhìn tôi từ trên xuống dưới để đánh giá, sau rồi cũng mở toang cửa để tôi
bước vào.
Căn phòng quá bừa bộn, đâu đâu cũng vương vãi vài
chiếc quần áo bẩn, vỏ chai rượu và đầu mẩu thuốc lá. Cả gian phòng toát lên mùi
mồ hôi và mùi nôn ọe lúc say rượu, nóng bức vô cùng. Chỉ tính việc phải đứng ở
trong gian phòng này cũng làm tôi khó chịu vô cùng.
Mary mặc một chiếc áo lót màu đen hở gần hết ngực,
chẳng có chút liêm sỉ nào, ngồi ngay đầu giường, hai chân gác lên nhau, rung
rung thật đáng ghét. Cô ta còn châm thuốc hút.
"Nói giá tiền đi." Tôi cởi áo mưa ra, xắn
tay áo 1ên. Đây là động tác quen thuộc tôi thường làm lúc giải phẫu xác.
“Anh làm gì mà nóng vội thế?” Mary không đoán được số
phận bi thảm của mình, mỉm cười đứng lên.
“Phải ngọt ngào cái đã, làm một cốc đi anh."
Mary quay người đi về phía chiếc tủ bên phải gian phòng cầm rượu và cốc, còn
tôi thì lôi trong túi ra một sợi dây thừng chắc chắn. Sợi dây này tôi thường
dùng để trói những bệnh nhân hung dữ, nó rất chắc vì được làm từ da.
Tranh thủ lúc Mary quỳ xuống, tôi đến ngay sau lưng
cô ta và nhanh chóng quấn sợi dây thừng bằng da quanh cổ cô ta. Chai rượu và
chiếc cốc trong tay cô ta rơi bịch xuống nền nhà được trải bằng tấm thảm màu hồng
đã mốc xanh vì ẩm ướt.
Cô ta chẳng kịp kêu lên tiếng nào, nhanh chóng bị
tôi siết cổ chết. Không ngờ giết người lại dễ đến vậy.
“Cởi quần áo cô ta ra và đặt cô ta 1ên giường."
Cậu ta bỗng xuất hiện ở trong phòng làm tôi giật mình.
“Quỹ tha ma bắt, làm sao cậu vào được đây?"
“Với tôi thì bức tường của thế giới bằng phẳng này
không thuộc về mình, nên chẳng có gì ngăn cản được tôi." Cậu ta chỉ vào
cái xác trên giường.
“Mổ bụng và ngực ra, sau đó cắt đi đôi tay, cái mũi
và cặp ngực." Cậu ta nói, chẳng khác gì khách hàng yêu cầu người bán thịt
bán cho mình những phần thịt khác nhau. Tôi khó chịu, làm như vậy tôi chẳng
khác nào tên đồ tế.
“Tại sao phải làm những việc quái đản như vậy?” Tôi
vừa nói vừa cởi quần áo cô ta.
"Đừng hỏi nữa. Anh không cần biết những chuyện ấy.
Anh chỉ cần biết là mình đang tạo ra lịch sử, đang sửa chữa những sai lầm của lịch
sử. Đó không phải là việc làm có ý nghĩa hay sao?" Giọng nói của cậu ta vô
cùng hào hứng, khiến tôi cũng phấn chấn theo.
Khi tôi hoàn tất những yêu cầu của cậu ta thì cậu ta
bảo tôi bỏ hết những bộ phận ấy vào trong một chiếc túi màu đen. Sau đó chúng
tôi kẻ trước người sau rời khỏi căn phòng rẻ tiền ấy.
Bên ngoài trời vẫn mưa to không ngớt, tay tôi vẫn
run lên từng đợt. Tôi vừa giết người, vừa giải phẫu một người chết. Tôi thấy da
của cô ta vẫn còn ấm, khi dao rạch lên cơ thể, máu còn bắn phụt ra ngoài, mùi
máu tanh tràn ngập căn phòng hình như còn phảng phất bên mũi tôi. Cậu ta mang
chiếc túi đen đi đâu mất. Việc này ấy khiến tôi thấy lạ.
Sáng sớm hôm sau tôi quay về ngôi nhà của giáo sư,
hình như ông đã chờ tôi lâu lắm rồi. Nhìn vẻ mất hồn của tôi, ông lập tức pha
ngay một cốc cà phê nóng cho tôi. Uống một hơi hết cốc cà phê, cơ thể tôi mới ấm
lại. Lúc này, chàng trai đến từ tương lai bước từ gian phòng của giáo sư ra,
tinh thần của anh ta rất tốt, cơ thể không còn yếu ớt, trong suốt như trước nữa.
Nhất là tôi thấy trong tay anh ta còn xách một chiếc va-li vuông màu đen.
"Thưa bác sĩ Icreo, bác sĩ làm rất tốt. Lịch sử
đã trở về với quỹ đạo bình thường nên sức mạnh của tôi đã quay trở lại." Cậu
ta vui về nhìn tôi cười, còn tôi thì khổ sở lấy lưỡi liếm quanh hàm răng của
mình để xem mình có còn sống hay không. Không biết tại sao, sau khi uống cà phê
của giáo sư tôi thấy miệng mình đắng ngắt, hình như đầu lưỡi đã bị tê liệt.
“Khe hở đã đến rồi, xin chào hai ngài.” Hình dáng cậu
ta dần dần biến mất, nhưng vẫn còn kịp nở nụ cười đầy ý nghĩa với giáo sư.
"Giờ có thể buông tha cho tôi được rồi chứ? Tôi đã làm theo những gì hai
người sai bảo." Tôi buông thõng một câu và cố gắng giữ lấy cơ thể mình ở
trên ghế sô pha.
“Không đâu, vẫn còn một kết thúc quan trọng nữa."
Giáo Sư đột nhiên đi lại ngăn tôi.
“Thật tiếc bác sĩ Icreo ạ, tôi ghét phụ nữ từ lâu rồi,
nhất là gái điếm. Có điều tôi chưa nói cho bác sĩ biết là mẹ tôi đã bị bố tôi bức
chết, nguyên nhân là vì ông đã mê một con điếm sa đọa. Vì thế tôi không còn tin
bất cứ người đàn bà nào, cũng vì vậy mà tôi muốn làm bạn với bác sĩ. Vì làm bạn
với bác sĩ thì tôi sẽ học được cách giải phẫu của bác sĩ. Nhưng khi gặp chàng
trai trẻ ấy thì tôi mới biết Jack đã được đời sau ghi lại thành một truyền thuyết.
Thế nên tôi đã thay đổi suy nghĩ do cảnh sát đã bắt đầu nghi ngờ tôi. Nếu tôi bị
tóm thì sẽ không có gì để lại cho lịch sử nữa. Chính tôi đã bôi lên chiếc cặp
nhiệt độ bác sĩ chuyên dùng cho bà Gai một lớp hóa chất. Không nhiều nhưng lâu
dần cũng đủ giết chết một bệnh nhân thương hàn. Mục đích chính là muốn bác sĩ
là người thay thế tôi, tạo ra truyền kỳ Jack sát nhân lừng lẫy, và cậu ta cũng
sẽ hoàn thành được sứ mệnh kiểm tra lịch sử của mình. À không, nói chính xác cậu
ta là một kẻ buôn lậu văn vật để đáp ứng tính quái đản của mình. Hắn chuyên lấy
đi những bộ phận cơ thể của gái điếm mà Jack sát nhân đã giết. Nghe nói những
thứ đó ở thời đại của cậu ta đáng giá lắm đấy." Giáo sư cười và nhìn tôi
nói, còn tôi thì nhìn ông với ánh mắt kinh ngạc, đến nỗi không thốt ra lời.
"Còn bây giờ nhiệm vụ cuối cùng của bác sĩ đã đến.
Cảnh sát sẽ đến đây ngay, tôi có thể nói với họ rằng bác sĩ giết người xong chạy
trốn đến nhà tôi, đe dọa tôi phải che chở. Nhưng do bác sĩ sơ ý nên đã bị tôi bỏ
thuốc độc vào trong cốc cà phê. Loại thuốc độc này do chính cậu ta đưa cho tôi,
nó sẽ làm tê dại thần kinh não bộ của bác sĩ, bác sĩ sẽ không thể nói và viết
được. Điều này chắc bác sĩ phải hiểu hơn tôi chứ. Chỉ cần bác sĩ chết rồi thì
truyền thuyết về Jack sát nhân mới hoàn tất." Giáo sư chầm chậm ngồi đối
diện với tôi và nhấc cốc cà phê tôi vừa uống dở.
Tôi rất muốn chửi mắng ông ta nhưng không thể thốt
ra lời nào, chỉ lục cục trong cổ họng. Đầu ngón tay bắt đầu thấy đau buốt. Bên
ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập và tiếng cảnh sát ồn ào.