Khu phố số 13
Amy lười nhác bò ra khỏi giường, lúc này kim đồng hồ
đã chỉ số 11. Giờ đã là 11 giờ trưa rồi, nếu không vì dạ dày cuộn thắt, bụng
réo ùng ục vì đói thì hắn cũng chẳng muốn ra khỏi cái giường luộm thuộm chẳng
khác gì ổ chuột của mình. Hắn dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, bật ti vi lên xem
thời sự như thường lệ.
Amy súc miệng bằng nước lạnh. Chương trình thời sự
đang đưa tin người ứng cử phát biểu về việc làm thế nào để hạn chế những hành
vi phạm pháp của công dân và đề xuất phương án giải quyết vấn nạn tỷ lệ tội phạm
ngày càng tăng nhanh như hiện nay.
Hiện nay số tù nhân đang tăng chóng mặt, nhiều người
thậm chí còn cảm thấy tự hào khi được đi tù, thậm chí họ còn coi đó là một nghề.
Các bạn cũng biết rồi đó, ra khỏi tù họ phải lang thang đầu đường xó chợ, nhặt
thức ăn thừa thãi quá hạn sử dụng trong các thùng rác. Đen đủi hơn nữa là họ
còn chẳng có gì sưởi ấm, bị chết cóng trên đường phố New York bên bờ Tây.
Đó là cuộc sống của thời đại này.
“Tỷ lệ tội phạm ở thành phố New York ngày càng tăng,
chính quyền thành phố đã phải thông qua luật dự toán ngân sách mới bởi sức ép của
nhân dân. Họ dự kiến thực hiện phương án mới, đấu tranh chống tội phạm, cải
cách những khu phố ổ chuột. Tin rằng không lâu sau sẽ có những bước thay đổi cơ
bản”. Phát thanh viên trên ti vi cứ đọc sang sảng. Amy ừ hữ một tiếng vì không
biết phải nghe bao nhiêu lần những lời sáo rỗng như vậy.
Amy cũng mới rời khỏi trại giam chưa được bao lâu.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Amy cũng đôn đáo khắp nơi nhưng không kiếm được việc
làm. Chút ít vốn liếng đáng thương bố mẹ dành dụm đã nhanh chóng bị anh tiêu sạch
vào bia rượu và cần sa. Giờ thì anh ta chẳng có một xu dính túi. Amy vẫn phải
ra ngoài tìm việc. Tranh thủ lúc cơ thể chưa bị đói lả, còn chút sức lực, anh
ta ra ngoài cướp đồ của đàn bà con gái hoặc trẻ con, kiếm vài xu lẻ tiêu xài hoặc
cướp chiếc xe cũ bán đi để lấp đầy cái dạ dày rỗng tuếch. Xe thì đã có người
mua, đó là tay Rasul, một thằng cha da đen sống gần đây. Thằng cha này chuyên
tiêu thụ xe gian, nghe nói cũng kiếm được kha khá. À mà đúng rồi, sao mấy ngày
hôm nay không nhìn thấy hắn ta nhỉ? Nghĩ đến Amy chạy vội qua cửa hàng của
Rasul nghe ngóng tình hình, nhân tiện xem có xin được cốc sữa nào không, anh ta
cảm thấy cổ họng mình như sắp bốc khói đến nơi.
Tiếc là chẳng có bóng dáng ai ở cửa hàng. Mấy ngày
hôm nay chẳng ai nhìn thấy Rasul. Tuần trước thằng cha này hỉ hả tuyên bố sẽ
không làm cái nghề tiêu thụ của gian nữa, lại còn nói sẽ rời khỏi chỗ này để hưởng
những ngày an nhàn, không phải lo đến chuyện cơm áo gạo tiền. Mọi người cứ nghĩ
là hắn đang bốc phét sau khi hút cần sa, chỉ có Amy cảm thấy hắn nói thật.
“Chết tiệt, sao vẫn không gọi được.” Amy tức giận
gác đánh “phịch” chiếc điện thoại công cộng xuống, Rasul vẫn không chịu nhận điện
thoại. Nếu không có Rasul thì không có cách nào bán xe nhanh được. Xem ra mấy
ngày này phải đi ăn trộm cái gì đó khác vậy.
Khu phố này nằm cách xa trung tâm thành phố huyên
náo, lúc nào bầu trời cũng xám xịt một màu, những ánh mắt nghi ngờ lẫn nhau.
Đâu đâu cũng đầy rẫy cảnh bạo lực, cướp bóc. Những người nơi khác nếu không có
việc đặc biệt thì chẳng buồn đặt chân đến nơi này. Amy lang thang đầu phố mong
săn được con mồi nào đó. Nhưng được một lúc thì thất vọng não nề vì gặp một kẻ
còn nghèo hơn hắn, hai là những khuôn mặt quen thuộc.
Bỗng nhiên hắn thấy vai mình bị vỗ nhẹ. Amy giật
thót người, quay đầu lại. Hóa ra là một thằng cha đóng bộ comple lịch sự, đeo
kính râm, ăn mặc chỉnh tề ra phết.
Amy thầm nghĩ, ở đây mà ăn mặc kiểu này thì đúng là
chẳng biết sống chết là gì.
“Anh là Amy?” Giọng thằng cha này trầm và chậm rãi.
“Đúng, tôi đây. Tìm tôi có việc gì?”
“Là thế này, Rasul nói cho tôi biết anh là bạn thân
nhất của anh ta.” Thằng cha này nói chuyện rất nghiêm chỉnh.
“Ha ha… Ở cái phố này anh còn nói đến từ bạn cơ đấy.
Rất thú vị. À đúng rồi, anh quen Rasul hả? Bảo hắn xuất hiện đi, tôi sắp chết
đói rồi.”
“Thế này, tôi là quan chức nhà nước, chuyên phụ
trách về vấn đề tội phạm ở khu vực này. Loại người như anh và Rasul tuy không
thể nói là ác độc, nhưng trộm cắp quanh năm ngày tháng cũng sẽ làm cho những
người dân lương thiện sống xung quanh đau đầu.
Nhốt các anh vào trong tù thì cũng chỉ mấy ngày sau
là được thả. Mà hiện nay chính quyền đã phải đầu tư quá nhiều tiền vào nhà tù,
lợi ích thu được quá ít. Vì thế tôi muốn có một cuộc làm ăn với anh.” Thằng cha
này mỉm cười nhìn Amy.
Amy ngơ ngác hỏi: “Tôi không hiểu ý của anh.”
“Là thế này. Tôi định lên một kế hoạch, dự định xây
dựng một khu phố. Tại khu phố này các anh sẽ được thỏa mãn hầu hết các nhu cầu
của mình, nhưng với điều kiện không được bước chân ra ngoài khu phố đó một bước,
không được đe dọa đến cuộc sống hàng ngày của những cư dân khác. Nếu anh đồng ý
thì chúng ta ký hợp đồng. Như vậy anh cũng duy trì được kế sinh nhai, tôi tin
là chẳng ai muốn ngày nào cũng đi ăn trộm, ăn cắp hoặc bán dâm cả.” Thằng cha
này lấy từ trong chiếc túi một xếp giấy dày. Amy quét mắt nhìn, đó là một bản hợp
đồng.
“Còn nữa, nếu anh kêu gọi thêm được nhiều người như
anh thì chúng tôi sẽ tạo cho anh nhiều lợi lộc từ khu phố này. Các kiểu người
khác nhau thì lợi lộc cũng khác nhau. Anh cứ suy nghĩ kỹ đi.” Thằng cha này ném
bản hợp đồng cho Amy. “Anh suy nghĩ xong thì gọi điện cho tôi theo số ở trên
đó.” Nói xong hắn quay người đi thẳng.
Amy nhìn nhìn, trong bản hợp đồng có kẹp tấm danh
thiếp đề rõ “Michel – Phụ trách xử lý tội phạm đặc biệt thành phố New York”.
Vài ngày sau đó, Amy chạy khắp nơi, nói khản cả cổ để
những bạn bè rượu thịt, ma túy ký vào bản hợp đồng này. Hợp đồng quy định,
chính phủ sẽ xây một khu phố lớn cách thành phố New York không xa, trong khu phố
có những đồ gia dụng phục vụ cuộc sống hàng ngày, có các trung tâm vui chơi, có
nước và đồ ăn. Điều kiện là khi đã ký hợp đồng này thì hợp đồng có hiệu lực. Nếu
họ rời khỏi khu phố thì sẽ bị bắn chết ngay.
“Bắn chết? Quá hoang đường?” Một tên trong số ấy tỏ
vẻ không vui.
“Sợ cái gì, có ăn có chơi lại còn bỏ đi à? Mặt khác,
hợp đồng cũng đã quy định, chỉ cần chúng ta sống ở đó đủ năm năm, có những hành
vi tốt thì sẽ được rời khỏi khu phố đó về nhà. Lúc ấy chính phủ sẽ bố trí công
việc làm cho chúng ta.” Amy thật thà nói. Thực ra hắn cũng thấy ghét cuộc sống
như hiện nay, hắn khao khát được làm việc thật tốt, không phải nơm nớp lo sợ cảnh
sát đến bắt, không phải giở trò trộm cắp để sinh sống mà vẫn có ăn. Như thế là
đủ lắm rồi.
Con phố mới xây dựng được đặt tên là “Khu phố số
13”.
Những người vào sinh sống đầu tiên tại khu phố này
là những tên tội phạm làm cho cảnh sát đau đầu nhất. Chúng bị coi là “rác rưởi
của xã hội”, “ung nhọt của New York”. Trong đám người này có Amy. Theo như đã hẹn,
họ kéo nhau đến nơi mà Michel đã nói, nhìn thấy một công trình xây dựng theo
hình bán nguyệt rất lớn. họ đã ký hợp đồng dưới sự giám sát của những cảnh sát
được trang bị súng đạn đến tận chân răng. Sau đó họ bước vào công trình màu bạc
ấy.
Bên trong tòa nhà vô cùng rộng, nhưng lạnh lẽo khiến
mọi người không thích ứng nổi. Michel vẫn như mọi lần, mặc bộ comple màu đen đi
bên cạnh Amy. Amy lo lắng hỏi: “Đúng rồi, còn Rasul thì sao? Anh nói là hắn ta
đã đến đây trước chúng tôi mà.”
“Vội gì, lát nữa các anh sẽ gặp anh ta.” Michel nhếch
khóe môi lên mỉm cười, nhưng Amy thấy nụ cười này sao lạnh lẽo thế.
Đi băng qua một hành lăng dài và hẹp, Amy và đám bạn
đến một căn phòng rộng, hình tròn, màu trắng. Amy thấy có rất nhiều người mặc
áo trắng, đeo khẩu trang đang bận rộn. Hắn cảm thấy có điều gì không ổn.
“Thế là thế nào? Không phải là anh đưa chúng tôi đến
khu phố kia sao?”
“Đừng vội. Anh phải biết khu phố ấy là nơi dành cho
tập thể, cách biệt với bên ngoài. Các anh vừa ở bên ngoài vào, trên mình mang
bao nhiêu mầm mống bệnh tật truyền nhiễm nên cần kiểm tra sức khỏe toàn diện và
tiêm những loại vắc xin cần thiết rồi mới được vào trong. Yên tâm đi, đây là
quy định.” Michel nói cũng có lý, Amy thấy lòng nhẹ đi nhiều.
Chẳng mấy chốc, họ được tiêm một loại thuốc trong
như màu sữa, sau đó được đưa vào phòng nghỉ. Amy cảm thấy hơi mệt, hắn nhìn
Michel. Michel đứng cách đó không xa, hình như anh ta đang trao đổi gì đó với
thằng cha đeo khẩu trang. Khuôn mặt Michel không nén nổi nụ cười và sự hứng
thú.
Amy muốn mở miệng nói gì đó nhưng thấy như bị ai chẹn
ở họng. Tiếp đó hắn nghĩ ngay đến hợp đồng. Chuyện khu phố này đã được công
khai, nói gì đi nữa mình cũng là công dân Mỹ, nên Michel và chính phủ tuyệt đối
không dám hại mình. Nghĩ đến đó Amy yên tâm ngủ.
Được một lát, Amy tỉnh dậy thấy mình nằm trong một
gian phòng lạ lẫm. Gian phòng này có giá sách sáng sủa, rộng rãi, có vô tuyến,
có máy tính nối mạng, lại còn có đầy đủ đồ dùng gia đình. Hắn thích thú đi ra
khỏi phòng, khu phố rộng rãi sáng sủa, những lùm cây um tùm khiến hắn thư thái
lạ. Cách đó không xa hắn nhìn thấy Rasul, Rasul vui vẻ giơ tay chào hắn.
Thật vậy sao? Nghĩ đến việc mình được ở đây miễn phí
năm năm, hắn cảm thấy như mình được đặt chân lên thiên đường. Hắn vội chạy về
phía Rasul định bụng hỏi thăm xem nơi này ra sao. “Đồ quỷ, cậu cũng đến rồi đấy
hả?” Rasul cười tươi nhìn Amy với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Đúng thế, xem chừng Michel không lừa chúng ta.” Amy
nói.
“Chúng ta? Cậu đưa mọi người đến đây hết rồi sao?” Rasul
vẫn mỉm cười, nhưng Amy cảm thấy giọng nói và nét mặt của hắn có gì không giống
như cười.
Sau đó, Rasul như muốn nói gì nhưng Amy không nghe
rõ.
Amy có phần thất vọng khi rời chỗ Rasul, hắn đi lang
thang quanh khu phố một mình.
Đúng là một ngày đáng nhớ. Amy tiếp tục đi dạo quanh
phố, vài tiếng sau hắn thấy đói bụng nên bước chân vào một nhà hàng. Trong nhà
hàng không có một bóng người. Amy đã quen với những cảnh huyên náo, ồn ã trước
kia, nay chợt nhận ra, ăn cơm trong sự yên tĩnh cũng hay.
Amy thích ăn cơm và thịt vịt quay Trung Quốc. Bình
thường, chỉ khi trộm được ô tô thì hắn mới dám ăn xa xỉ như vậy. Giờ thì cả cửa
hàng chỉ có mình hắn, mọi món ăn sẽ được tự động đưa đến sau khi hắn nghĩ. Amy
ngồi ăn ngấu nghiếm, nhưng không hiểu tại sao, dù ăn bao nhiêu thì hắn cũng
không cảm thấy no bụng. Ngồi một lát, Amy nhận ra trong cửa hàng, ngoài hắn ra
chẳng có một ai khác. Hắn muốn ăn gì, chỉ nghĩ trong đầu thôi thì chỗ quầy bán
đã xuất hiện ngay rồi. Thoạt đầu hắn chưa cảm thấy gì nhưng sau đó phát hiện có
gì là lạ.
Amy bước chân vào buồng bếp với sự khó hiểu, nhưng
trong đó cũng không có bóng người. Mọi đồ dùng trong bếp được thao tác tự động,
chảo tự lật, dao tự thái… Cả gian bếp ngoài hắn ra không có một ai, cũng chẳng
khác gì ở bên ngoài cửa hàng. Lửa cháy bập bùng, chế biến chẳng khác gì một dây
chuyền sản xuất tự động. Amy cảm thấy lạ quá, hắn đi đến bên bếp ga đang cháy lửa,
không hiểu sao hắn lại đặt tay lên đó.
Không chút cảm giác gì. Amy chẳng dám tin vào mắt
mình.
Hắn lại thò tay vào giữ bếp, nhưng cũng như là phép ảo
thuật, tay hắn không sao, không cả một vết bỏng.
“Quỷ tha ma bắt! Nơi này có vấn đề thật rồi! Tại sao
Rasul lại không nói cho mình biết nhỉ!” Amy tức tối nhìn ra bên cạnh. Thấy con
dao thái rau, hắn cầm lên rạch vào tay nhưng không thấy đau đớn.
Nhưng một lát sau, Amy thấy tim mình nhói đau, tay đầy
vết bỏng và dao rạch, dạ dày căng ra. Amy đổ vật ra bếp, trong đầu hiện lên nụ
cười quái dị của Michel và những nhân viên mặc áo trắng và cả mũi tiêm màu trắng.
Amy bắt đầu lớn tiếng gào thét. Lúc này ở bên ngoài có một người bước vào.
Là Michel! Hắn ta mặc một bộ comple màu đen, đeo
kính râm, nở nụ cười nhìn Amy.
“Đúng là trò lừa đảo! Anh đã lừa chúng tôi!” Amy muốn
gào lên nhưng chỉ thấy môi mình mấp máy chứ không nên lời.
“Quên không cho anh biết, mọi thứ đều có trên màn
hình hết. Bất cứ thần kinh cảm quan nào của não, hệ thống trí nhớ và nhận biết
ngôn ngữ cũng như khả năng nói của anh đều được máy tính kiểm soát. Mọi từ như
hợp đồng, lừa gạt, giả dối… đều bị tự động xóa nên anh sẽ không nói được ra.”
“Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với chúng tôi như vậy!”
Amy giận dữ hét lên.
“Các anh chỉ là ung nhọt của xã hội. Trong đất nước
hiện đại hóa nhấn mạnh quyền dân chủ và quyền công dân, chúng tôi không thể quản
lý có hiệu quả cũng như kiểm soát được các anh. Cho dù giam cầm, trừng phạt
tinh thần hay thể xác đi nữa cũng không có hiệu quả cao với các anh. Giam cầm
lâu thì không nhân đạo, chi phí quản lý lại nhiều, các anh cũng chưa đến mức bị
tử hình. Để xây dựng một môi trường xã hội bình yêu với chất lượng cao thì những
người như các anh sẽ bị loại bỏ hết. Vì thế chúng tôi đã lấy danh nghĩa xây dựng
khu phố này để đưa các anh vào hệ thống. Thực tế thì thể xác của các anh được bảo
quan rất tốt trong khu nhà gọi là khu phố số 12. Chỉ cần hàng ngày cung cấp cho
các anh một lượng protein, nước và vitamin cần thiết cho cơ thể là ổn thỏa. Như
vậy sẽ tiết kiệm được nhân lực, ngân sách quản lý lớn, chỗ ở của các anh cũng sẽ
được dùng vào việc khác. Đó là kế hoạch cải tạo của chúng tôi. Đương nhiên là hệ
thống của chúng tôi cũng có một số sai sót, chẳng hạn như hệ thống không theo kịp
cảm quan của các anh. Nhưng yên tâm, chúng tôi sẽ hoàn thiện, anh và các bạn cứ
tận hưởng đi. Các anh sẽ sống ở đây suốt đời.” Những lời nói của Michel khiến
cho toàn thân Amy lạnh toát.
“Điên rồ, nhưng anh đừng quên là chúng tôi chỉ ký có
năm năm thôi. Điều này ai cũng biết!” Amy nhắc đến hợp đồng.
Michel thở dài nói: “Quên không nói cho anh biết,
quy định về thời gian của hệ thống chỉ bằng 1/10 so với thực tế bên ngoài. Như
vậy nghĩa là năm năm của thế giới hiện thực sẽ bằng năm mươi năm trong hệ thống.
Đợi đến khi hợp đồng kết thúc thì các anh có thể ra ngoài nhận tiền trợ cấp. Đến
lúc ấy các anh cũng chẳng còn khả năng trộm cắp, phá hoại được nữa. Trong hệ thống
của chúng tôi cũng có những kỹ năng tạo ra sự già nua, nhìn đôi tay của anh mà
xem, tuy hồi phục rồi nhưng lần sau không nhanh vậy đâu. Được rồi, tôi nói xong
rồi. Anh hãy yên tâm mà hưởng thụ năm mươi năm ở đây đi nhé!” Nói xong Michel
biến mất dạng.
Amy nhìn tay mình, quả nhiên là có sự phục hồi. Hắn
lại đưa cánh tay kia tới gần bếp lửa, chưa tới sát gần mà đã cảm thấy nóng rát.
Xem ra cơ thể của mình cũng đã dần dần thích ứng với hệ thống rồi, dù khá chậm.
“Không!” Amy đau đớn hét lên, tiếng thét vang vọng cả
khu phố 13.
Michel thoát khỏi hệ thống ấy. Nhìn lên màn hình thấy
Amy nằm trong lồng kính với những đường dây nối chằng chịt. Trông nét mặt của
Amy thật đáng thương, vết bỏng trên tay chưa khỏi hẳn. “Xin lỗi nhé, hãy ở lại
cả đời đi, có lẽ năm mươi năm sau anh vẫn còn sống để ra khỏi đây đấy.” Michel
vẫy tay chào Amy rồi ra khỏi tòa nhà màu trắng bạc.
Ở bên ngoài tòa nhà đứng đầy nhưng người ủng hộ
Michel và giới truyền thông. Michel sung sướng đi ra, hắn đã chuẩn bị sẵn một
bài phát biểu.
“Hôm nay tôi xin thông báo với mọi người, kế hoạch đấu
tranh chống tội phạm xã hội được thử nghiệm tại thành phố New York đã thành
công, tỷ lệ phạm tội đã giảm đi rõ rệt. Điều đó đã nói lên sự thành công của kế
hoạch này. Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ nhân rộng kế hoạch này ra toàn
nước Mỹ, thậm chí là toàn thế giới!”
Những người ủng hộ ở bên dưới hò reo vang dội:
“Michel”, “Michel". Tiếng reo hò vang lên nhức tai, Michel nở nụ cười thỏa
mãn