Sự trả thù muộn mằn
Xe cộ đi lại như mắc cửi trên con đường náo nhiệt,
bóng đèn điện bên đường được sử dụng đã lâu nên đen hẳn, giống hệt như thành phố
này, tuy vẫn phát ra thứ ánh sáng mê hoặc đầy màu sắc nhưng nếu nhìn kỹ thì có
thể nhận ra những tia đen tối.
Cô gái phục vụ trong quá cà phê có phần mệt mỏi. Hôm
nay khá đắt khách, có lẽ vì là ngày nghỉ đông nên kinh doanh tốt hơn. Công việc
này cũng nhàn hạ chán, bên ngoài khí hậu khắc nghiệt thế nào thì trong quán cà
phê vẫn rất ấm áp, lại còn lan tỏa mùi cà phê thơm ngát. Tuy nhiên, đôi mắt
xinh đẹp của cô gái như có điều gì khó hiểu, đương nhiên đó là vì một chàng
trai.
Anh ta ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ gần suốt buổi
chiều, uống hết cốc cà phê này đến cốc cà phê kia, chẳng buồn gọi đồ uống khác.
Anh ta đội một chiếc mũ dày màu đen che khuất nửa khuôn mặt, cộng thêm chiếc áo
măng tô cổ dựng nên chẳng nhìn rõ khuôn mặt thế nào, chỉ thấy bàn tay cầm cốc
cà phê khá khỏe khoắn, ngón tay dài nhưng thô. Trên mu bàn tay có một vết thương
lộ rõ, trông chẳng khác gì con sâu róm xấu xí bò trên đó.
Có lẽ anh ta đang đợi bạn. Chỉ có thể là nguyên nhân
ấy thì mới ngồi lâu như thế. Cô gái nghĩ thầm, chắc chắn là anh ta đang chờ đợi
người con gái mình yêu. Đàn ông có phải người biết kiên nhẫn đâu, khiến một người
đàn ông chờ đợi lâu như vậy chắc chắn chỉ có thể là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Cô phục vụ bỗng thấy tò mò. Rốt cuộc thì người ấy như thế nào nhỉ? Phụ nữ ai chẳng
có tính tò mò, nhưng nếu Robert biết được suy nghĩ này của cô gái chắc hẳn sẽ bật
cười mất. Vì người anh ta đợi chắc chắn sẽ làm cho cô thất vọng.
Robert biết cô bé phục vụ đang nhìn mình, anh cũng
chẳng muốn ngồi đợi ở đây cả buổi chiều. Với nghề của anh, nhiều lúc thời gian
được tính thành thu nhập. Nhưng người ủy thác chần chừ không chịu xuất hiện nên
anh cũng không tiện ra về.
Không họ tên, không tư liệu, không có cách liên hệ,
thậm chí là chưa hề nói chuyện điện thoại với nhau lần nào. Chuyện là Robert mở
cửa phòng, thấy trên mặt bàn có một bức thư không có địa chỉ, bức thư ấy được
đánh máy chứ không phải thư viết tay.
Rất ngắn ngọn, bức thư nói cho chính xác chỉ là một
tờ giấy nhắn. Với Robert mà nói, anh không muốn nhận vụ án này, nhưng vì áp lực
của kế sinh nhai. Vì đang nợ hai tháng tiền thuê nhà của ông Henry, lão chủ nhà
béo múp míp – lão ta đã nhắc nhở anh về tiền nhà và anh biết chắc, nếu không có
tiền đóng cho lão, có ngày về đến nhà, anh sẽ thấy đồ đạc của mình bị ném ra
ngoài đường - Robert đành bắt tay vào việc.
“Đúng là người cẩn thận, có lẽ đây là một cuộc mua
bán lớn nên họ không muốn để lộ mình, chứng tỏ địa vị của người này rất cao.”
Robert uống nốt ngụm cà phê cuối cùng trong cốc. Anh biết ở đất nước này, tìm
thám tử tư chẳng phải chuyện gì hay ho. Nhưng anh không hiểu tại sao người đó lại
bắt anh ngồi trong quán cà phê chờ đợi đến bốn tiếng đồng hồ.
Tuy nhiên anh không giận, đàn ông ở độ tuổi ba mươi
luôn huênh hoang, coi thường người khác, riêng Robert thì không. Anh biết rõ khả
năng của mình, cứ thanh thản chấp nhận còn hơn là tức giận vô cớ. Cuối cùng anh
quyết đinh ra khỏi quán.
Khi Robert đặt chiếc cốc cà phê còn nóng hổi nhưng cạn
sạch xuống bàn thì chiếc ghế đối diện có thêm người.
Cô gái phục vụ ngồi nhìn Robert từ xa mới giật thót
người vì người kia vào quá nhanh, nhìn chẳng bình thường chút nào. Hệt như mèo
đang vờn chuột.
Đương nhiên Robert không để ý vì anh còn đang mải
nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh đến rất sớm, chọn ngồi ở cái ghế cạnh cửa sổ vì từ vị
trí đó sẽ quan sát được mọi khách vào quán.
Nhưng anh chẳng ngờ mình bị người khác quan sát từ
lâu. Robert không thể hiện sự ngạc nhiên, vì chuyện này chẳng đáng để anh ta
xao động.
“Đến rồi à? Nói đi chứ.” Robert hắng giọng, vì uống
trà không sữa và cà phê không đường nên cổ họng anh có vẻ khô.
Ngồi trước mặt Robert là một người đàn ông châu Á,
dáng người gầy nhỏ, khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc như được vẽ, thưa và bám sát
da đầu, đôi mắt một mí nhìn Robert như một món hàng. Người đàn ông ấy mặc bộ
comple đắt tiền nhưng nhìn người ông ta chẳng khác gì chiếc giá treo áo. Người
đàn ông ấy hình như rất hài lòng, gật gật đầu. Thằng cha này thật cẩn thận, đến
mức vụn vặt. Ở khu phố này có rất nhiều người không phải dân châu Á lắm tiền.
Có thật nhiều tiền, điều này Robert đã thèm muốn lâu rồi, anh thường xuyên than
thở mãi. Giờ ngồi trước mặt anh là một người gốc Á đến Mỹ làm ăn. Ngoài làn da
vàng thì anh ta đã là người New York thực thụ.
“Khá đấy, nếu không có tính kiên nhẫn thì sao làm được
thám tử tư.” Anh ta cười cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp, trắng muốt. Tiếp đến,
anh ta móc một bao thuốc từ trong túi áo ra, đưa cho Robert nhưng anh từ chối.
“Tốt. Không tùy tiện nhận quà của người khác là thói
quen nghề nghiệp của anh đúng không? Tôi nói ngắn anh hiểu nhiều nhé. Nhiệm vụ
của anh là giám sát một người, một phụ nữ.” Nói đến đây khuôn mặt anh ta bỗng
chùng xuống, phảng phất nét mơ hồ, đôi mắt quắc lên, cái nhìn như thiêu cháy
người đối diện. Robert đã quen với ánh mắt ấy từ lâu, đó là ánh mắt của những
người làm ăn, những người hiền lành lương thiện nhìn vào sẽ thấy một thứ, đó là
tiền bạc.
Robert biết, mười người tìm gặp thám tử tư kiểu này
thì có đến chín người muốn theo dõi xem người bạn đời của mình có chung thủy
hay không. Nhưng nét mặt Robert không có gì thay đổi, lăn lộn với nghề bao năm
nay đã rèn cho anh bản lĩnh “có chết cũng không thay đổi sắc mặt”. Nhưng khi nhận
tài liệu của người đàn ông ấy cung cấp, đôi tay Robert chợt run lên. Anh cố gắng
không để lộ nét ngạc nhiên, tiếp đó tranh thủ cầm cốc cà phê lên uống để lấy lại
nét bình tĩnh.
Đó là tấm hình của một người phụ nữ xinh đẹp. Người
phụ nữa ấy Robert rất quen thuộc.
Người phụ nữ ấy đã khiến Robert phải né tránh mười
năm nay. Anh và cô như hai chiếc xe đua đi hai làn đường khác nhau, nhưng đến
cuối con đường thì vẫn gặp nhau ở đích.
Robert cầm tấm hình lên, nhìn thật lâu. Bức ảnh mới
chụp, có lẽ là bức ảnh mới nhất của cô ấy. Nhưng điều khiến Robert ngạc nhiên
hơn cả là ngoài kiểu tóc và cách ăn mặc khác đi thì khuôn mặt cô ấy không có gì
thay đổi so với chục năm trước. Robert không tài nào hiểu nổi, tại sao cùng là
phụ nữ mà có người chỉ trong vài năm đã thay đổi rất nhiều, còn cô ấy thì như sống
cùng với thời gian.
“Tôi nghi ngờ cô ấy ngoại tình. Chúng tôi lấy nhau
được sáu năm rồi. Trước khi cưới cũng làm hợp đồng rõ ràng, nếu ly hôn thì cô ấy
được chia nửa tài sản với ba căn biệt thự và ba chiếc xe con. Nhưng nếu chứng
minh được cô ấy ngoại tình thì tôi chỉ cần trả tiền sinh hoạt phí sáu mươi ngàn
đô mỗi năm. Giờ đây tình cảm của chúng tôi không được như xưa, hay trục trặc
nên tôi muốn ly hôn. Nhưng tôi không muốn cho con đàn bà khốn nạn này những thứ
mình đã vất vả kiếm được trong bao năm qua.” Giọng người đàn ông châu Á như kim
đâm vào trái tim Robert. Anh không hiểu, đã mười năm trôi qua mà mình vẫn còn để
ý đến người phụ nữ ấy.
“Chỉ sáu mươi ngàn thôi… ha ha…” Robert bật cười và
nói với giọng châm chọc.
“Đúng thế. Tiền tôi có thể chi sòng phẳng, chỉ cần
anh có chứng cứ về chuyện ngoại tình của cô ta. Nếu có, tôi sẽ trả anh một triệu
đô. Nghĩ mà xem, có được khoản tiền này thì anh chẳng cần làm việc trong vài
năm. Chỉ tận hưởng thôi, còn tôi thì sẽ được ly hôn thuận lợi. Còn con đàn bà
này à, tự làm tự chịu thôi. Chúng ta ai chẳng được lợi, tội gì không làm?” Nụ
cười của ông ta khiến anh buồn nôn. Mười mấy cốc cà phê uống từ nãy đến giờ như
đang ngưng lại trong dạ dày khiến bụng anh đau dữ dội.
“Được, tôi nhận lời, nhưng tôi cần có thời gian. Một
tháng sau ngài hãy đợi tôi ở đây.” Robert nhận lấy tài liệu và ngân phiếu của
ông ta. Tiền không nhiều nhưng cũng đủ để anh chi trả trong thời gian này.
“Vậy thì một tháng sau tôi sẽ ngồi đây đợi tin anh.
Nhất định anh phải đến đấy. Ha ha…” Ông ta đứng dậy, mở to đôi mắt để lộ con
ngươi màu xám, cười ngoác hết miệng. Nụ cười của ông ta càng làm cho Robert cảm
thấy khó chịu, anh chán nản gật đầu, cố không nhìn ông ta nữa. Khi ông ta ra khỏi
quán, anh uống đến giọt cà phê cuối cùng, thanh toán rồi ra về.
Robert quay về cái nơi tạm gọi là “nhà” ấy. Ngoài
cái giường và tủ treo quần áo ra, chẳng còn thứ gì nữa. Bao năm nay anh vẫn cứ
sống vật vờ như vậy.
Tại sao? Tại sao mình lại gặp lại cô ấy? Không, có lẽ
chỉ là giống nhau thôi, chứ làm gì có chuyện một người lại không thay đổi gì
sau bao nhiêu năm như vậy. Nhưng nốt ruồi ở khóe mép bên phải thì đúng là cô ấy
rồi. Chẳng thể có người giống hệt đến thế. Cô ấy lấy người đàn ông kia thật
sao? Một thằng cha vừa thấp vừa xấu, có gì hay cơ chứ, chỉ nhiều tiền thôi.
Robert hừ lên khinh bỉ, sau đó đạp mạnh xuống sàn nhà. Nói gì thì nói, cũng phải
làm việc thôi, vì mình đang cần tiền.
Theo địa chỉ người đàn ông đó đưa thì ngôi biệt thự
nằm trong khu biệt thự của những người giàu có. Biệt thự ở đây rộng hơn nhiều
so với những nơi khác, thi công xây dựng và nguyên vật liệu được sử dụng cũng
khác. Mỗi biệt thự một phong cách riêng, chỉ có điểm chung là không giàu thì
không thể sở hữu được.
Lạ là thằng cha này lại không muốn trả tiền cho vợ.
Vợ ư? Đáng ra cô ấy là của mình.
Đầu óc Robert bỗng nhòe đi, không biết tại sao những
chuyện trước đây lại ùa về trong anh, vừa mờ nhạt, vừa rõ nét.
Kathy xinh đẹp, nhưng hoa hồng thì hay có gai, khó gần.
Đó là người phụ nữ bạn sẽ không bao giờ hiểu nổi cô ấy muốn gì. Cô ấy có mái
tóc vàng óng, đôi mắt màu xanh. Là đối tượng thầm yêu trộm nhớ của biết bao
chàng trai trong trường trung học nhưng cô ấy không yêu ai mà đối xử tốt với tất
cả mọi người. Cô ấy càng thân thiết với mọi người thì mọi người càng cảm thấy
cô ấy xa cách. Khi đó Robert làm chân tiên phong trong đội bóng rổ của trường.
Anh đã thầm yêu trộm nhớ cô từ đó đến tận khi vào đại học. Tốt nghiệp đại học,
anh thi đỗ vào trường quân sự và trở thành sỹ quan trong quân đội Mỹ. Lúc ấy
anh cũng nghe nói Kathy đã đến Hollywood. Có lẽ nơi đó mới là chỗ của cô.
Robert cứ nghĩ rằng suốt đời này mình chỉ gặp cô
trong mộng, nhưng không ngờ một đoàn làm phim đã đến trường quân sự quay phim.
Bộ phim này có Kathy đóng vai nên cô cũng đến đó. Đã sáu, bảy năm rồi nhưng
Robert thấy cô vẫn xinh đẹp, đáng yêu như xưa. Giống như trên phim, cuộc gặp gỡ
tình cờ này đã nhanh chóng giúp cho tình cảm của hai người đơm hoa kết trái.
Chưa hết thời gian một tháng quay phim, hai người đã dính chặt lấy nhau.
“Thực ra em yêu anh từ hồi học trung học cơ. Mỗi lần
anh thi đấu em đều đứng từ xa theo dõi. Nhưng anh không bao giờ nói chuyện với
em nên em nghĩ anh không yêu em.” Kathy luồn tay vào mái tóc vàng của mình. Cô
nằm gọn trong lòng của Robert, Robert sung sướng ôm chặt lấy tấm thân mềm mại của
cô, thầm hãnh diện mình là người đàn ông may mắn nhất thế giới này.
Họ định quý một năm sau kết hôn, nhưng thời điểm ấy
Robert được điều đi tham gia vào cuộc chiến tranh Iraq nên hai người phải tạm rời
xa nhau. Robert đã hẹn với Kathy khi anh quay về, hai người sẽ tổ chức đám cưới,
nhưng sự thực không như họ nghĩ. Robert là một sỹ quan quân đội, tốt nghiệp trường
sỹ quan danh tiếng, đáng lẽ trải qua cuộc cọ xát ở chiến trường, khi về nước
anh sẽ có cơ hội thăng tiến. Nhưng tất cả đã bị hủy bởi một kẻ tên là Lee.
Mỗi lần nhắm mắt, Robert lại nhớ đến hắn.
Hắn có đôi mắt màu nâu, mái tóc đen, khuôn mặt non
choẹt tròn và nhỏ, làn da màu vàng. Robert luôn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy
hắn. Hàng ngày trong doanh trại Robert luôn phải hét lên: “Lee, cẩn thận đi”;
“Lee, cậu tốt nghiệp từ trường quái nào thế?”… Robert không kỳ thị chủng tộc,
nhưng cảm thấy khó chịu khi nhìn những người này. Nhưng Robert thề rằng chưa
bao giờ có ý nghĩ giết Lee, một chút thôi cũng không.
Tối hôm ấy trời nóng bức, cả doanh trại chẳng khác
gì một gian mát-xa cỡ lớn. Robert không chợp mắt nổi, đành phải cầm súng ra
ngoài di dạo. Bên ngoài trời tối đen, ngay đến mặt trăng cũng vì sợ nóng mà trốn
đâu mất. Sa mạc vô cùng yêu ắng, thỉnh thoảng vang vẳng tiếng kêu của côn trùng
đi kiếm mồi.
Hôm nay đến phiên Lee trực ban. Robert bỗng có hứng
đi xem chàng tân binh này thế nào, biết đâu lại bắt quả tang cậu ta đang ngủ gật.
Nghĩ đến đó Robert bật cười.
Phía trước có một bóng đen gầy nhỏ, Robert đi đến,
khi hai người cách nhau mười lăm mét, bỗng Robert nghe thấy tiếng lên đạn. Đó
là tiếng lên đạn của khẩu M16, đồng thời anh cũng thấy bóng đen đó hơi động đậy.
“Ai đó?” Giọng Lee rất nhỏ, khi ấy có một trận gió
cát tạt thẳng về phía Robert. Anh không há nổi miệng vì toàn cát bên trong.
Robert đi về phía trước, hua hua tay mong Lee sẽ nhìn thấy, nhưng rồi anh nghe
thấy tiếng súng đanh gọn vang lên trên sa mạc mênh mông.
“Quỷ tha ma bắt!” Robert thấy mu lòng bàn tay mình
lành lạnh, tiếp đến là một thứ chất lỏng chảy ra. Anh vội nằm rạp xuống, tiếng
súng M16 vẫn vang lên.
“Ngu như bò! Lại muốn giết mình à?” Robert cảm thấy
buồn, bình thường anh cũng hay mắng mỏ Lee sai sót, nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi
mắt màu nâu kia tức giận và khó chịu, anh lại thôi. Bỗng anh nhớ ra có thông
tin gần đây nói rằng lính mới đã bắn chết sĩ quan tuần tra đêm.
Lẽ nào Lee muốn nhân cơ hội này giết mình?
Gió có vẻ lặng đi đôi chút, nhưng phía trước vẫn tối
đen, Robert nghe thấy bước chân nhẹ nhàng đến gần mình.
Mình phải quay về! Mình phải quay về để cưới Kathy!
Robert không nghĩ thêm được gì nữa. Anh nhảy vọt ra, giơ súng ngắm thẳng vào
Lee bắn.
Tiếng súng vừa dứt thì Lee ngã vật xuống, người
Robert đầy mồ hôi. Bốn bề yên lặng đến kinh người. Khi tỉnh táo lại anh nhận ra
là đã có chuyện. Lee nằm trên đất, bất động.
Tại sao? Robert không ngờ mình đã bắn trúng tim Lee.
Lee chết. Sau đó Robert bị cách ly điều tra, đối mặt
với những lời đồn đại và cái nhìn miệt thị của đồng đội. Robert bị triệu tập về
nước ngay lập tức, và nhanh chóng ra tòa án quân sự. Nhưng dù sao anh cũng khá
may mắn vì người chết không phải là người Mỹ, hơn nữa anh cũng có quan hệ tốt từ
trước nên thầy giáo, đồng nghiệp đều ra sức bảo bệ cho anh. Robert không bị xử
hình sự nhưng cũng không thể ở lại trong quân đội được nữa, anh bị thu lại sao
hàm, bị tước quân tịch và còn bị thông báo rộng rãi trên truyền thông đại
chúng. Một thời gian dài anh phải sống chui lủi vì tội danh giết người.
Sau khi phiên tòa kết thúc, Robert đã đi gặp mẹ của
Lee, người phụ nữ trung niên đau khổ đến tuyệt vọng.
“Chắc chắn, cậu sẽ phải chết thê thảm hơn con tôi.
Chắc chắn là như vậy, tôi thề đấy!” Đôi mắt bà cũng giống như mắt Lee, nhưng
đáng sợ hơn. Mỗi lần nghĩ lại đôi mắt ấy, Robert lại thấy sợ hãi.
Sau khi mọi việc chấm dứt, anh không đi gặp Kathy mà
trốn tránh khắp nơi. Tuy Kathy rất muốn làm lại từ đầu với anh nhưng bản thân
anh cho rằng mình không còn xứng đáng với Kathy nữa. Cứ như vậy, cuộc sống của
Robert đã thay đổi hoàn toàn từ phát súng chết tiệt ấy. Robert không giỏi giang
gì nhiều, để kiếm sống anh phải làm thám tử tư và lúc nào cũng khổ sở vì miếng
cơm manh áo. Chìm trong quá khứ có thể lãng quên được thời gian, chỉ đến khi bụng
réo vì đói, Robert mới quay về hiện thực. Anh ăn chiếc bánh hăm-bơ-gơ với vài
lát thịt hun khói rồi quyết định đi tìm chỗ thuê nhà theo dõi cho thuận tiện.
Ngôi biệt thự của Kathy không rộng lắm nhưng rất đẹp.
Mái được thiết kế tròn, vì thời gian quá gấp gáp nên Robert phải thuê tạm một
căn nhà. Con đường này khá dài, hai bên là hàng cây ngô đồng thẳng tăm tắp.
Nhưng quanh đó không có ngôi nhà nào gần cả, Robert không biết phải thuê nhà ra
sao.
“Ông có muốn thuê nhà không?” Sau lưng Robert bỗng
có tiếng nói cất lên, nghe giọng già. Anh quay lại nhìn thì đó là một ông già
lưng gù, tóc bạc trắng, ông ta mặc chiếc áo khoác bằng bông màu xanh, chống chiếc
gậy màu đen, cười cởi mở nhìn anh.
Robert chợt đặt tay lên khẩu súng bên hông phải theo
thói quen nghề nghiệp. Chẳng có gì đáng tin cậy cả, trừ khẩu súng của mình, anh
nghĩ.
Nhưng rồi anh nhận ra ông già không nguy hiểm gì nên
gật gật đầu. Ông già vẫy tay rồi đi tiếp.
“Tôi chuẩn bị đi đến nhà con gái ở băng Nevada hơn
tháng. Căn nhà này tôi ở cùng vợ, nhưng bà ấy đã mất cách đây năm năm. Căn nhà
này tuy cũ nhưng ở tạm cũng được vì các căn nhà khác ở phố này giá thuê đều rất
đắt. Mong rằng anh không để ý nhiều, anh chỉ cần thanh toán trước ba nghìn đô
la đặt cọc là được, còn thuê bao nhiêu ngày thì đợi tôi về ta nói chuyện cụ thể.
Tôi không thiếu tiền, mà tôi cần người chăm sóc hai con cá của mình và cây cỏ
trong nhà. Nên lúc quay về, nếu thấy anh chăm sóc chúng tốt thì tôi sẽ ko lấy
tiền thuê nhà của anh.” Vừa nói ông già vừa dẫn Robert đến một căn nhà hai tầng
bằng gỗ cách nhà Kathy hơn một trăm mét. Căn nhà rất đẹp, tuy kiểu cách cổ
nhưng cửa nhà sơn màu đỏ thẫm xen lẫn với ô cửa sổ kéo nghiêng trông thật đẹp.
Robert rất thích những căn nhà kiểu này.
Bước vào trong nhà Robert thấy bên trong rất rộng nhưng chẳng có gì đáng
tiền. Robert biết lý do tại sao ông già lại yên tâm cho một người xa lạ
như anh ở. Vì anh không thể mang cá hay dỡ ngôi nhà này đi được. Trong
căn nhà có một bể cá khá to, một bộ ghế sô pha, trên tường treo một cái
đầu hươu nhồi bông khá đẹp. Đôi mắt của con hươu chẳng khác gì còn sống, Robert bước đến đâu cũng cảm thấy nó đang nhìn mình.
Góc tường còn có máy sưởi và tủ lạnh, trong phòng ngủ có giường ngủ
và đồ dùng. Nhìn từ ô cửa sổ thấy bên ngoài có một thảm cỏ xanh, trên đó có vòi nước và máy cắt cỏ. Đặc biệt, từ chỗ ấy có thể nhìn thấy rất rõ
cửa sổ phòng khách và phòng ngủ của nhà Kathy, đúng là một địa điểm theo dõi lý tưởng.
“Cậu có thể dùng bất cứ đồ gia dụng nào trong nhà, nhưng không được
động vào đầu con hươu ngoài phòng khách và đèn treo tường trong phòng
ngủ.” Ông già vung thức ăn vào bể cá, sau đó quay người, mỉm cười nhìn
Robert và không nói gì nữa. Robert tinh ý móc ví rút ra ba nghìn đô đưa
cho ông già. Đôi mắt ông già sáng lên, vui vẻ nhận lấy rồi đi ra.
“Hẹn tháng sau gặp lại cậu. Chúc cậu có những ngày vui vẻ ở đây.” Ông già vẫy vẫy tay chào tạm biệt Robert.
Robert thở phào nhẹ nhõm, sau đó lái xe chuyển những đồ cần thiết
đến, bao gồm cả kính viễn vọng, máy chụp ảnh kỹ thuật số… Robert có phần lo lắng vì sắp được nhìn thấy Kathy.
Qua kính viễn vọng anh nhìn thấy Kathy. Đúng là cô ấy không hề thay
đổi, vẫn xinh đẹp và đáng yêu như xưa. Tay Kathy ôm một chiếc túi bằng
giấy khá to, sau đó cô ấy nghe điện thoại, nói chuyện mà khuôn mặt cứ
tươi rói như là có chuyện gì vui lắm. Gác điện thoại xuống, Kathy vào
trong phòng bật máy tính lên, mỉm cười nhìn vào màn hình.
“Cô ấy nhìn cái gì mà vui thế nhỉ?” Robert không kiên nhẫn nổi, cứ
lẩm bẩm trong miệng. Anh uống một ngụm cà phê đen, đó là cà phê Braxin
ông già cho, rất thơm ngon.
Ngày qua ngày, Robert chẳng khác gì người đang xem một bộ phim do
Kathy đóng vai chính, kể về cuộc sống hàng ngày của cô. Lạ là hình như
chỉ có mình Kathy sống ở đó, chưa lúc nào nhìn thấy người đàn ông châu Á xuất hiện tại nơi ấy.
Xem ra chồng cô ấy không về nhà, Robert nhìn qua ống kính viễn vọng
thầm than thở. Nhưng rõ ràng trên nét mặt Kathy chưa lúc nào xuất hiện
sự buồn bã.
Robert cứ quan sát Kathy như vậy, Kathy đang cười thì anh cũng cười,
Kathy khóc thì trái tim anh cũng trĩu nặng xuống. Robert chợt nhận ra
trong trái tim mình vẫn còn chỗ cho Kathy. Đến ngày thứ tư, Robert vừa
giật mình tỉnh giấc, anh nghĩ ngay đến việc chạy đến chiếc kính viễn
vọng. Qua chiếc kính viễn vọng, anh nhìn thấy một người đàn ông trung
niên ăn mặc chỉnh tề đang đứng gõ cửa nhà Kathy. Kathy nhìn qua lỗ nhỏ
rồi ra mở cửa ngay khi đang mặc chiếc áo ngủ. Nếu là người xa lạ thì
chắc chắn cô ấy không ăn mặc tùy tiện như vậy. Quả nhiên, cửa vừa mở ra, người đàn ông ấy và Kathy ôm nhau xoắn xuýt, hôn nhau rất lâu.
Chết tiệt, việc đó là thật! Robert không biết tại sao lại tức tối đến thế, đầu đập vào ô cửa sổ. Lòng anh vô cùng phức tạp, không biết là vui hay buồn nữa.
Người đàn ông ấy không ở lại lâu, một lát sau thì lái xe ra về. Ánh
mắt của Kathy có vẻ chống chếnh, nhưng cô nhanh chóng bước vào trong
nhà.
Robert đã chụp được ảnh lúc hai người hôn nhau, nhưng thế vẫn chưa
đủ, anh cần có cái gì đó hơn thế. Những ngày sau đó anh chụp được khá
nhiều ảnh, nhưng không biết tại sao, mỗi khi người đàn ông ấy và Kathy
gần gũi với nhau thì cô ấy luôn kéo rèm lên, sau đó họ đi vào phòng ngủ. Tuy Robert cũng có nhiều chứng cứ thêm nhưng những thứ đó không đủ để
tố cáo cô ấy ngoại tình. Robert cũng chẳng vội vàng gì, dù sao thời gian vẫn còn nhiều nên anh quyết định điều tra về người đàn ông ấy.
Chẳng mấy chốc Robert đã điều tra được tung tích của người đó. Người
đàn ông tên là Vincent, là một chuyên gia phân tích tài chính phố Wall,
có danh tiếng trong giới tiền tệ, chuyên giúp những ông chủ giàu có phân tích tình hình đầu tư chứng khoán, tiền tệ. Nhưng do thời gian gần đây
ông ta để xảy ra nhiều sai sót nên đang mang một khoản nợ khá lớn, phải
chạy vạy khắp nơi để trả nợ.
Thảo nào mỗi lần đến gặp Kathy về, khuôn mặt anh ta lại buồn bã, xem ra người giàu cũng có nỗi khổ riêng.
Có khi thằng cha này sẽ phá sản ấy chứ, cũng có thể hắn muốn bòn tiền của Kathy để trả nợ. Robert thấy thương Kathy quá, có lẽ cô ấy không
biết người đàn ông này đang lợi dụng cô để bòn rút tiền của.
Dưới hàng cây râm mát, Robert đi bộ thong dong, nhưng thấy hơi chóng
mặt, đầu như sắp nổ tung ra. Có lẽ là do ngày nào cũng nhìn chằm chằm
vào kính viễn vọng nên anh mới mệt mỏi như thế. Vì vậy, Robert đã quyết
định ra ngoài hóng gió. Anh giắt khẩu súng vào mạng sườn, đây là khu phố của những người giàu có, thế nào bọn lưu mang cũng thích nơi đây. Mấy
hôm trước ra ngoài Robert quên không mang theo súng nên đã bị cướp, cũng may chỉ mất có mười mấy đô.
Bỗng nhiên Robert thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc, đó là
Kathy. Cô ấy cũng đang đi dạo trên phố, hai người cách nhau mấy chục
mét, nhưng Kathy không nhận ra anh đang đi đằng sau.
Cứ như vậy, Robert đi sau Kathy, tâm trạng đan xen lẫn lộn, anh nhớ
về những năm tháng hai người còn bên nhau. Anh thấy như mình trở về quá
khứ.
Đột nhiên, những âm thanh ồn ào làm anh bừng tỉnh.
Có mấy tên lưu manh đang vây quanh Kathy.
“Đưa tiền đây, nếu không chúng tao sẽ rạch nát mặt cô em!”
Một tên nhóc con tóc nhuộm hét toáng lến. Hắn cầm con dao gọt hoa quả hua đi hua lại trước mặt Kathy. Kathy sợ hãi, hai tay ôm lấy ngực,
chẳng dám nói câu gì. Robert vội lao đến chặn ngay trước mặt cô. Kathy
chẳng khác gì con chim nhỏ bị đe dọa, hai tay bấu chặt lấy cánh tay chắc nịch của Robert.
“Cút!” Robert gầm lên. Mấy tên lưu manh cười toáng lên rồi vây quanh Robert.
“Lại thêm một thằng điên lắm chuyện.” Tên nhỏ con nhuộm tóc đỏ cười
lớn. Robert định rút khẩu súng ở sườn ra thì thấy toàn thân đau nhói,
mọi thứ bỗng tối sầm. Cuối cùng anh nhìn thấy khuôn mặt Kathy xinh đẹp
xen lẫn nỗi sợ hãi.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu Robert mới tỉnh lại, anh nhận
ra mình đang ở trong một ngôi nhà lạ lẫm, trải thảm đỏ rất đẹp, đồ dùng
theo phong cách cổ điển, màn hình tinh thể lỏng thật lớn, còn anh đang
nằm trên chiếc ghế sô pha bằng da thật êm ái. Robert bật dậy như lò xo
nhưng cổ vẫn cứ giật giật từng hồi, đau vô cùng.
“Anh bị đánh ngất. Em đã khiêng anh, à không, em đã kéo anh về đây.”
Kathy bước đến, tay cầm một túi đá chườm và một cốc cô ca. Robert đặt
túi đá chườm lên cổ, uống ngụm cô ca xong anh thấy người thoải mái hẳn.
Robert chợt nhớ đến khẩu súng của mình, anh sờ xuống mạng sườn thì chắng thấy nó đâu nữa.
“Quỷ tha ma bắt!” Robert đặt phịch túi đá xuống ghế sô pha. Kathy sợ hãi bưng hai tay che mặt và lùi và bước.
“Xin lỗi anh! Chúng đã cướp súng của anh rồi. Em sợ quá, không cản
được.” Kathy run rẩy giải thích. Robert nhận ra sự thất thố của mình,
vội đi đến đỡ đôi vai gầy của Kathy an ủi.
“Xin lỗi em! Anh không trách em đâu, được gặp em, anh vui lắm. Đằng
nào súng cũng mất rồi.” Robert nói vậy nhưng giọng vẫn chùng xuống vì
anh thích nhất khẩu súng, đó là kỷ niệm duy nhất của thời làm lính.
“Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau! Kathy ngồi bên cạnh Robert, có vẻ bẽn lẽn.
“Em, em lấy chồng rồi nhỉ?” Robert cúi đầu lắp bắp hỏi. Tuy đã biết
sự thực nhưng Robert vẫn muốn nghe câu trả lời của chính Kathy.
“Vâng, chồng em tốt với em lắm.” Kathy với tấm ảnh ở trên bàn, đó là
tấm ảnh cô chụp chung với người đàn ông châu Á kia. Nói dối, người đàn
ông ấy có về nơi này lần nào đâu. Robert nhìn Kathy và thấy rằng cô ấy
ngoại tình cũng chỉ vì quá cô đơn, lạnh lẽo.
“Anh vào đây một lát, em sẽ cho anh xem những bức ảnh gần đây của em, và cả những bức ảnh trước kia chúng ta nữa. Em đều cất giữ cẩn thẩn.”
Kathy đứng dậy, kéo Robert vào trong phòng ngủ. Phòng ngủ rất đơn giản,
phòng của Kathy bài trí giống hệt khi cô ấy còn ở với mình, chỉ có thêm
một chiếc máy tính.
“Em hay lên mạng à?” Robert hỏi.
“Vâng. Sao anh biết?” Kathy cười đáp. Robert có vẻ lúng túng, vội nói là mình đoán thế.
“Cái ngăn kéo này hình như bị kẹt rồi. Anh giúp em kéo ra nhé?” Kathy nói với Robert khi đó đang nhìn ngó căn phòng. Robert đi đến giúp cô
kéo ngăn kéo. Trong đó có một chiếc hộp sắt khá to, một ít tiền mặt và
trang sức.
“Ái chà, nhầm rồi, cái này mới đúng.” Kathy thờ ơ nói, nhưng cô ấy lại nhấc chiếc hộp sắt ra.
“Đó là cái gì?” Robert tò mò hỏi.
“Là khẩu súng.” Kathy mở hộp sắt ra, mặt Robert lóe sáng. Đó là một
khẩu súng ngắn, nòng súng nhỏ dài, thân súng ánh lên màu bạc sáng bóng,
báng súng được làm bằng gỗ. Robert cầm khẩu súng lên, thấy tay vô cùng
dễ chịu.
“Đây là khẩu súng ngắn Crote được làm thủ công, nạm vàng 24K của Mỹ.” Robert là người đam mê súng, anh trân trọng vuốt ve khẩu súng rồi mở
báng súng ra, thấy bên trong rỗng.
“Chồng em tặng em khẩu súng này đấy. Em không thích, nó không có đạn
nên chỉ là một món đồ chơi.” Kathy nhìn Robert, nói. “Khẩu súng này đắt
lắm. Đây là một khẩu súng rất tốt.” Robert thích đến nỗi không muốn rời
tay khỏi khẩu súng.
“Nếu anh thích thì em tặng anh, dù gì chồng em cũng không biết.”
Kathy cười cười. Robert từ chối nhưng cuối cùng cũng nhận lấy, anh giắt
khẩu súng vào mạng sườn.
Anh chuẩn bị đứng lên thì bỗng nhiên Kathy lao vào lòng mình. Robert
định nói, muốn đẩy cô ra nhưng bị đôi môi mềm mại của Kathy giữ chặt.
Anh thấy chân tay mình tê dại và rồi thấy mình đang ôm chặt lấy thân
hình của cô ấy, ngã ra giường. Một lát sau, Robert tỉnh dậy. Kathy vẫn
nằm ngủ ngon lành bên cạnh. Hai người không có một mảnh vải nào trên
người. Thấy vậy anh có vẻ lúng túng, định bước xuống giường thì phòng
bên ngoài có tiếng bước chân.
Người đàn ông trung niên ấy xông vào trong phòng ngủ. Ông ta rất đỗi
ngạc nhiên khi thấy anh và Kathy đang ở trên giường. Ông ta lớn tiếng
chửi bới anh. Robert không biết phải làm thế nào, vội vàng mặc quần áo
và ra sức giải thích. Nhưng ông ta không chịu nghe, còn cầm chiếc ghế
gần đó ném về phía anh. Robert không kịp tránh, chiếc ghế trúng mặt, mũi và miệng khiến anh chảy máu. Kathy đang nằm vội tỉnh ngay dạy, lớn
tiếng yêu cầu hai người dừng tay. Nhưng người đàn ông ấy không có ý dừng lại, ông ta lao tới, cầm con dao gọt trái cây ở trên bàn máy tính đâm
Robert. Robert nhìn khẩu súng còn để ở đai quần vứt trên sàn, vội nhặt
lên. Anh chỉ định dọa người đàn ông ấy.
“Cấm động đậy! Nếu không tôi sẽ bắn!” Robert cầm khẩu súng lên, nhằm
thẳng vào ông ta. Ông ta nhìn khẩu súng rồi lại nhìn Robert với anh mắt
khinh bỉ, nhếch mép cười và xông đến.
Trong đầu Robert hiện lên hình ảnh của nhiều năm trước, lúc anh đối
mặt với Lee. Lee cũng giống như người đàn ông này, vẫn lao đến mà không
chịu nghe anh giải thích. Anh cần phải bóp cò, nếu không anh sẽ bị đánh
chết.
Thế là bất giác ngón tay anh ấn vào cò súng.
Anh nghĩ rằng trong súng không có đạn nhưng súng đã nổ, trên ngực
người đàn ông có một vết đạn. Ông ta cúi đầu xuống, máu trào ra từ vết
thương trên ngực, nhưng vẫn lao đến chỗ Robert. Robert tiếp tục bóp cò,
người đàn ông lại bị bắn trúng, hét lên một tiếng rồi đổ gục xuống.
Khi gục xuống, người đàn ông vẫn còn nhếch mép cười, cơ thể giật giật vài cái rồi tắt hơi.
Robert đứng thần người ra, nhìn khẩu súng.
“Sao… Sao lại thế này? Không phải là súng không có đạn hay sao?” Anh
nhìn Kathy hỏi. Kathy thì khác hẳn, cô bình tĩnh ngồi vào bàn máy tính.
“Nói đi! Chuyện này là thế nào?” Robert ném phịch khẩu súng xuống
đất, hét lên hỏi Kathy. Trong giây phút, đầu anh rối tung lên. Kathy
không nói gì, lặng lẽ mở máy tính rồi nhấp chuột, trên màn hình hiện lên hình ảnh của Robert.
Kính viễn vọng, giường, bình pha cà phê.
Robert không dám tin vào những gì trước mắt mình, rõ ràng trên màn hình là căn phòng của anh.
“Thực ra tôi luôn theo sát anh, anh cho rằng anh đang nhìn tôi qua
kính viễn vọng ư? Thực ra tôi nhìn anh còn rõ hơn ấy chứ.” Kathy châm
một điếu thuốc, mặc chiếc áo ngủ bằng lụa thướt tha rồi thờ ơ quay sang
nhìn Robert.
Giờ thì Robert đã hiểu tại sao ông già không cho mình chạm vào đầu
con hươu và cái đèn treo tường, thì ra bên trong là camera. “Anh không
hiểu, thực sự anh không thể hiểu nổi tại sao em lại đối xử với anh như
vậy!” Đầu Robert như sắp nổ tung ra, anh thấy người đàn bà trước mặt
mình quá đỗi xa lạ.
“Robert ạ, con người rồi sẽ thay đổi. Anh nghĩ rằng tôi vẫn còn vương vấn anh sao? Cà phê ngày ngày anh uống, cốc cô ca vừa rồi đều có chứa
thuốc ngủ cả đấy. Người đàn ông nằm trên đất kia không phải là người
tình của tôi mà là chồng tôi đấy.” Kathy phả khói thuốc lá ra miệng.
Trông cô có vẻ thanh thản nhưng nét mặt u ám, buồn bã.
Robert nhìn người đàn ông đã chết rồi lại quay sang nhìn Kathy mà không dám tin vào mắt mình.
“Thực ra tôi kịch liệt phản đối Vincent làm như vậy, nhưng chúng tôi
không còn cách nào khác. Anh ấy nợ nần quá nhiều, hơn nữa mấy tuần trước đây anh ấy vừa biết tin mình bị ung thư giai đoạn cuối. Chúng tôi có
bán cả ngôi biệt thự này đi cũng không thể chữa khỏi bệnh cho anh ấy và
trang trải nợ nần. Vì thế, Vincent đã nghĩ đến việc này, dùng mạng sống
của mình đổi lấy tương lai của tôi. Vincent yêu tôi vô cùng, anh ấy
không muốn chết đi mà vợ không có đồng nào. Vì thế chúng tôi đã lên kế
hoạch làm sao để lừa lấy được tiền bảo hiểm. Nhưng việc này đâu có dễ
dàng gì, bị ung thư thì làm sao mà mua bảo hiểm được nữa. Chúng tôi đã
rơi vào bước đường cùng rồi.” Nói đến đây Kathy đi đến trước xác chồng
mình, nước mắt lưng tròng, cô vuốt ve cơ thể lạnh ngắt của ông ta.
“Đúng lúc này thì một người đàn ông đến gặp vợ chồng tôi. Ông ta nói
rằng sẽ giúp chúng tôi thực hiện kế hoạch này và còn cho chúng tôi một
khoản tiền lớn. Vì thế vợ chồng tôi nhận lời ngay.” Kathy ngẩng đầu lên
nhìn Robert, anh đang còn ngạc nhiên cực độ.
“Giờ thì trong gian phòng này đầy vân tay của anh, lại còn căn nhà
của ông già cho anh thuê nữa. Ông ta sẽ chứng minh rằng anh đã quan sát
nhà chúng tôi từ lâu với mục đích ăn cướp. Anh đến nhà chúng tôi cướp
của thì chồng tôi đột ngột quay về và anh đã lấy khẩu súng quý giá của
gia đình tôi bắn chết anh ấy. Sự việc đơn gian như vậy thôi. Còn đám lưu manh ngoài đường hôm qua cũng là do tôi thuê cả đấy. Những cốc cà phê
anh uống toàn chứa thuôc an thần, tôi luôn chờ anh uống hết cốc cà phê
rồi xách súng đi ra ngoài. Tôi đã thuê chúng cướp súng của anh. Mấy năm
trước anh đã bắn chết một chàng trai và anh đã thoát tội một cách may
mắn. Nhưng lần này anh không may mắn được nữa đâu.” Kathy đứng dậy dụi
điếu thuốc đi, nhìn Robert đang lúng túng.
“Lẽ nào… người đàn ông châu Á ấy…” Hình như Robert đã hiểu được ra
điều gì đó. Anh lập tức giơ súng về phía Kathy. Nhưng bỗng nhiên có cái
gì đó đập mạnh vào sau gáy. Anh thấy mắt mình tối sầm và ngất lịm.
Trước khi mất hết ý thức, anh nghe Kathy nói chuyện với một giọng rất quen.
“Được rồi, tôi sẽ báo cảnh sát ngay.” Đây là giọng nói của Kathy. “Ừ. Cầu mong cho con trai tôi được yên nghỉ ở cõi vĩnh hằng.”
Đó là giọng của người đàn ông châu Á. Robert bỗng nhớ đến đôi mắt màu nâu của ông ta, sao mà giống đôi mắt của Lee đến vậy. Tại sao mình
không nghĩ ra nhỉ?
Mấy phút sau Robert tỉnh lại, Kathy đã không còn ở đó. Túi quần, túi
áo anh nhét đầy tiền mặt và đồ trang sức, trên tay anh vẫn đang cầm khẩu súng Crote nạm vàng 24k và xác của Vincent thì nằm ngay dưới chân anh.
Bên ngoài, tiếng còi của của cảnh sát vang khắp nơi, còn có cả tiếng cảnh sát đang kêu gọi từ loa.
“Người trong nhà nghe đây, hãy bỏ vũ khí xuống và giơ tay lên đầu, đi ra ngoài!”
Robert cười một cách đau khổ, anh nhìn khẩu súng trong tay rồi đưa súng lên đầu ngắm trúng thái dương mình, bóp cò.