Dịch: Lạc Đinh Đang
***
“Tiểu nhân nào dám trái lời ngài!” Chu Bình Bình vội kêu: “Anh rể em có khách tay sai của em không hả! Có phải em kêu lão ta hãy bổ khí huyết cho chị?”
“Ừa, là em nói đấy.” Tiền Thiển gật đầu đầy đương nhiên: “Không xem lại cái sắc mặt chị đi, kỳ này chị chủ nhiệm nên đi sớm về trễ, không bảo anh ấy bổ khí huyết cho thì để chị biến thành bà già vàng mặt à?”
“Xời, em khéo lo rồi! Chị em hơi bị đẹp đấy, sao em không nhớ xem từ lúc lên đại học đã có vô số người theo đuổi chị.” Chu Bình Bình tỏ vẻ đắc ý.
Quả thực chị nói không sai! Chu Bình Bình ăn mặc rất tùy ý, không chăm chút như những cô gái bình thường nhưng chị có vẻ đẹp ngọt ngào, tính cách lại tốt, từ nhỏ đã vô số người thích. Quả thực lúc lên đại học, người theo đuổi chị có thể xếp đầy một xe tải, năm đó Ngụy Kỳ lo lắng tới cào tường.
“Vâng! Đúng ạ! Chị đẹp lắm! Đẹp đến mức anh rể em hận không thể giấu chị đi.” Tiền Thiển cười hê hê chọt má Chu Bình Bình, sau đó xoay người đi lấy kem dưỡng da cho chị.
“À, đúng rồi!” Dường như Chu Bình Bình nhớ ra cái gì đó, đột nhiên ngồi xuống: “An An, chị định mua một cái váy mới.”
“Hửm, lạ ghê đấy! Chẳng phải trước giờ chị không để ý tới vụ ăn mặc sao? Cho tới giờ đều là em mua gì chị mặc đó.” Tiền Thiển liếc Chu Bình Bình, lại bất ngờ phát hiện mặt Chu Bình Bình hơi đỏ.
“Ừm... Chuyện này...” Chu Bình Bình hơi ngại ngùng cất lời: “Mấy cái váy của chị đều là dạng bó sát, ừm, bó sát cơ thể ấy...”
“Vâng, thì sao ạ?” Tiền Thiển hỏi chấm đầy đầu, dáng người Chu Bình Bình rất đẹp, mặc váy bó sát thì làm sao.
“Anh rể em không thích, nói trắng ra là nhiều người nhìn, lão ấy ghen...” Gương mặt Chu Bình Bình ửng hồng, hơi nhăn nhó nói: “Cũng thật là, bị cái gì không biết cơ chứ! Mùa hè không mặc váy rất nóng, vậy nên chị nghe lão ấy, lười tranh luận với lão, em dẫn chị mua cái mới...”
“Show ân ái cơ đấy...” Tiền Thiển cười ranh mãnh, cô cầm điện thoại xem thời gian: “Chị không nói sớm, giờ đã gần sáu rưỡi rồi, lát nữa là ra ăn cơm tối bây giờ ấy, mẹ không để chị em mình đi đâu.”
“Chẳng lẽ để tuần sau à? Trời ạ, chị phải nhớ ra sớm hơn chứ, cả một tuần mặc quần dài để nóng chảy mỡ à.” Chu Bình Bình bất mãn than thở.
“Buổi trưa chị có rảnh không?” Tiền Thiển nâng má nhìn Chu Bình Bình: “Kỳ này chị chủ nhiệm nên tam làm muộn, tối đến nhất định rất bận. Nếu chị rảnh buổi trưa thì tốt rồi, gần công ty em có một trung tâm thương mại rất được, chị có thể tới công ty tìm em.”
“Được đấy!” Chu Bình Bình sáng mắt lên: “Thứ ba chị không có tiết, sau giờ tự học buổi sáng có thể nghỉ ngơi vài giờ. Trưa hôm đó em rảnh không, chị tới công ty tìm em?”
“Trưa thì em bận cái gì chứ, chỉ ăn cơm với tám chuyện cùng đồng nghiệp thôi.” Tiền Thiển quăng điện thoại ra một góc: “Vậy chốt nhé, trưa thứ ba em chờ chị.”
“Nhất trí luôn!” Chu Bình Bình hân hoan nheo mắt: “Đến lúc đó chị mời em đi ăn.”
“Dừng ——” Tiền Thiển hơi nâng mặt đầy kiêu ngạo: “Tới gần công ty em mà để chị phải mời khách à. Nhưng chị đừng tới thẳng công ty em mà tới trung tâm thương mại đi, như vậy cho đỡ mất thời gian.”
“Okla!” Chu Bình Bình gật đầu nhanh gọn. Hai chị em vui vẻ thống nhất thời gian gặp mặt với nhau, nhưng dù là ai cũng không định báo với người nhà một tiếng.
Quả thực trong tình huống bình thường thì chỉ dạo phố đơn giản như thế không cần thông báo, vậy nên Chu Bình Bình và Tiền Thiển đã mơ hồ lách khỏi vùng phong tỏa của ba Chu, chạy khỏi lớp bảo vệ.
Thứ ba, rất nhanh đã tới giờ nghỉ trưa, Tiền Thiển nhận được điện thoại của Chu Bình Bình. Sau khi cúp máy, cô vội vàng thu dọn túi xách, rồi lại liên tục ngó lên đồng hồ treo tường.
“Sao trông cô bồn chồn thế?” Hà Chiêu Lan cầm văn kiện vừa từ phòng họp quay về, thấy hành vi khác thường của Tiền Thiển thì không nhịn được hỏi một câu.
“Ha ha...” Bị sếp bắt ngay tại trận khiến Tiền Thiển ngại ngùng cười xòa: “Tôi có hẹn với chị ở trung tâm thương mại, cũng sắp tới giờ nghỉ trưa rồi...”
“Thật sao? Chị cô tới tìm cô ư?” Hà Chiêu Lan mỉm cười.
“Vâng!” Thấy sếp không chấp nhặt, Tiền Thiển lập tức yên tâm, trong lòng âm thầm bật ngón tay cái với Hà Chiêu Lan. Sếp tốt thế này, đốt đèn lồng cũng khó tìm đó!
“Sao không mời chị cô lên đây?” Hà Chiêu Lan có vẻ nhiệt tình như chủ mời khách.
Tiểu lâu la Tiền Thiển sao dám để sếp chiêu đãi chị minh, thế là vội vàng trình bày: “Hẹn tại trung tâm thương mại gần đây ạ, sau khi hết giờ tôi sẽ tới đó gặp chị ngay. Đến công ty sẽ làm phiền các đồng nghiệp khác, không tốt cho lắm. A! Tới giờ nghỉ trưa rồi, tôi đi trước đây Hà tổng, nhất định buổi chiều sẽ vào làm đúng giờ...”
“Này, cô...” Hà Chiêu Lan đưa tay muốn gọi Tiền Thiển, kết quả vừa mở miệng cô đã thoáng cái như một cơn gió. Anh ta thả tay xuống, cười ảo não. Hắn khiến người ta ghét thế à? Chu An An tan làm một cái còn không muốn nói thêm một câu với hắn, chạy nhanh hơn cả thỏ.
Trợ lý Lương bên cạnh thấy sắc mặt của Hà Chiêu Lan, cười trêu ghẹo: “Hà tổng đừng chấp nhặt với trợ lý Chu làm gì. Người trẻ ấy mà, tốc độ nhanh hơn mấy bộ xương chúng ta nhiều.”
Chẳng lẽ mình đã già rồi ư? Nghe trợ lý Lương nói vậy, Hà Chiêu Lan nghi ngờ sờ mặt mình. Không thấy mà... Rõ ràng không chênh lệch nhiều so với Chu An An! Trợ lý Lương ăn nói vớ vẩn thật đó!
Hà Chiêu Lan không vui lườm trợ lý Lương một cái rồi sải bước về văn phòng. Trợ lý Lương bị sếp mình nhìn đến ngẵn tũn cả mặt, ủa có chuyện gì à?
Tiền Thiển và Chu Bình Bình thuận lợi gặp nhau ở trung tâm thương mại. Hai người bàn nhau quyết định đi ăn trước rồi mới dạo phố sau. Vì khó lắm hai chị em mới gặp nhau, thế là muốn ăn ngon một chút. Nhưng thời gian dạo phố lát nữa sẽ rất ngắn, vậy là Tiền Thiển chọn một nhà hàng Nhật Bản cao cấp trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, mỗi người một suất ăn, vừa thỏa mãn dạ dày vừa dư dả thời gian hơn.
Tiếc là kế hoạch lường được bất ngờ. Tiền Thiển và Chu Bình Bình vừa mới ngồi xuống nhà hàng gọi món ngon thì chị bất ngờ nhận được điện thoại từ trường học.
Sau khi cúp máy, Chu Bình Bình lo lắng bảo: “An An, chị phải đi trước rồi, có một học sinh lớp chị bị tai nạn xe gần trường học, đúng lúc bác bảo vệ nhìn thấy vậy là giúp đưa tới bệnh viện, giờ chị phải qua đó ngay.”
“Có nghiêm trọng không ạ?” Tiền Thiển hơi lo lắng, hôm nay Chu Bình Bình nghỉ ngơi thì ở trường lại xảy ra chuyện như vậy, sao mà xui quá.
“Chị hỏi rồi, không nghiêm trọng lắm. Đã bảo với gia đình học sinh đó rồi, em đừng lo lắng, chị phải tới bệnh viện xem thế nào.” Chu Bình Bình vừa nói vừa đứng lên định đi ngay.
“Chị đợi chút đã, Tiền Thiển nhanh chóng gọi phục vụ tới đóng gói phần đồ ăn của Chu Bình Bình để chị cầm theo
“Bất kể thế nào cũng phải ăn cơm chứ, chị tranh thủ ăn trên đường hoặc tới bệnh viện thì ăn, đừng để đói.” Tiền Thiển đưa túi đồ ăn cho Chu Bình Bình, cẩn thận dặn dò.
Chu Bình Bình nhận túi đồ, quay đầu vội vã đi, không kịp nói nhiều thêm một câu nào.