Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 150: Chương 150: Nam chính kun à, tớ chỉ là quần chúng ăn vặt thôi (23)




Dịch: Lạc Đinh Đang

***

Tiễn Chu Bình Bình đi, Tiền Thiển ngồi lại một mình ăn trưa ở nhà hàng. Sau khi thanh toán, cô thở dài chán nản. Khó lắm mới có lúc được ăn trưa bên ngoài với Chu Bình Bình, không ngờ lại gặp chuyện thế này. Thôi bỏ đi! Mọi việc không suôn sẻ thì cô đừng nhàn nhã chơi bời nữa, ngoan ngoãn về công ty cho rồi!

Mặt mày chán chường bước khỏi nhà hàng, Tiền Thiển nhìn quanh rồi quyết định đi thang cuốn ngắm cảnh xuyên tầng chứ lười không muốn đợi thang máy. Thang cuốn di chuyển từng tầng một cũng khá phiền, may là còn có thang cuốn xuyên tầng phục vụ việc ngắm cảnh, mỗi lần di chuyển đều là hai tầng một, tần suất lên xuống tám tầng ít đi một nửa.

Tiền Thiển cầm túi xách bơ phờ tới gần thang cuốn ngắm cảnh. Giữa trưa, trung tâm thương mại không có bao nhiêu người, hầu hết khách trên các nhà hàng cao tầng là sếp các công ty gần đó tiếp đón khách hàng. Phần lớn mọi người đều tập trung ăn ở nhà hàng và quán ăn bên dưới, quanh thang cuốn ngắm cảnh lúc này rất vắng.

Tiền Thiển đang định leo lên thang cuốn, sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân lộn xộn, nghe tiếng dường như có rất nhiều người. Hẳn là một đám ông lớn lập hội đi ăn đây... Tiền Thiển nghĩ thế, cúi đầu bước lên thang cuốn.

Không ngờ đám người sau lưng cũng bước lên thang cuốn, chen chúc áp sát nhau, thậm chí Tiền Thiển còn có thể cảm nhận được hô hấp của người phía sau. Cô nhấc chân tính bước xuống một chút để nhường chỗ. Đúng lúc này, đột nhiên Tiền Thiển cảm giác có người đẩy mạnh vào vai cô, đồng thời chỗ tay cô bám vào thang cuốn bị vỗ mạnh một cái.

Trong nháy mắt Tiền Thiển ngã dúi về trước, cô cố gắng nắm lấy tay vịn thang cuốn một lần nữa nhưng vô ích. Cách tay cô vung lên không có tác dụng gì, ngược lại kêu rắc một tiếng khi cô ngã về trước. Tốc độ rơi xuống của Tiền Thiển không hề chậm lại, lăn thẳng một đường xuống dưới thang cuốn. Cô phải cố hết sức lấy tay che đầu, đồng thời cố gắng túm lấy bậc thang cuốn.

May là lúc ngã xuống đầu cô không chúi xuống đất, cô cũng không hôn mê ngay, vẫn có thể cố gắng bảo vệ bộ phận quan trọng trên cơ thể khi lăn xuống.

Thoáng cái, Tiền Thiển đã lăn xuống tận cùng thang cuốn, tay cô cong vào một góc bất thường, nằm trên đất máu me đầy mặt, hơi thở thoi thóp.

Nhưng may mắn thay, cô còn có tri giác! Tiền Thiển nghe thấy tiếng thét chói tai vang lên xung quanh, cô cố gắng mở mắt ra, xuyên qua lớp máu phủ trước mắt xem ai đang đi xuống thang cuốn? Là ai đẩy cô?

Sau lưng cô có vô số người đứng, cô cố gắng mở mắt ra muốn nhìn rõ những người này, nhưng dường như không quen ai cả. Không! Có một người! Cô biết một người! Cái cô gái đội mũ kia!

Tiền Thiển cố gắng mở to mắt, muốn nhìn rõ mặt cô ta nhưng cô gái đó sụp mũ xuống rồi bước nhanh. Lúc đi vòng qua Tiền Thiển cô ta không hề dừng lại, chẳng qua góc độ mà Tiền Thiển nằm vừa lúc bắt trọn gương mặt cô ta.

Dương Di Nhan! Là Dương Di Nhan! Vì sao chứ! Tiền Thiển hoàn toàn thấy rõ gương mặt của cô ta, cũng thấy điệu cười đầy ác ý kia.

Vì sao chứ? Tiền Thiển cố gắng co giật cánh tay vô cùng đau đớn của mình, gắng há mồm: “Chặn cô ta lại... Chặn cô ta...”

Cô nghĩ là mình phát ra tiếng thét rất lớn, nhưng trên thực tế, cô không thể...

Không kịp nữa rồi, đám người dạo phố xung quanh vây lại, một bảo vệ chạy tới cạnh cô, chặn tầm mắt của cô, lo lắng hỏi: “Cô có sao không? Tôi đã gọi xe cứu thương rồi, cô cố gắng một chút.”

Chỉ trong vài giây, Tiền Thiển đã không nhìn thấy bóng dáng Dương Di Nhan nữa. May là, rèn luyện ở mấy thế giới khiến cô không mất não lúc này, cô khó khăn nói với bảo vệ phía đối diện: “Gọi điện thoại giúp tôi, số là xxxxxxx...”

Bảo vệ kề tai vào miệng cô, nghiêm túc nghe giọng cô, bấm gọi số mà Tiền Thiển yêu cầu.

“Alo!” Điện thoại vừa nối máy, bảo vệ trẻ tuổi đã lo lắng hét lên với đầu dây bên kia: “Ở đây có một cô gái ngã bị thương, bảo tôi gọi điện cho anh.”

Nói xong không chờ đối phương đáp lời, bảo vệ trẻ tuổi đã kề điện thoại lại gần miệng Tiền Thiển. Tiền Thiển hé miệng, chỉ nói ba câu với người bên kia: “Em là An An. Không phải sát hại tình cờ. Quan sát camera.”

Sau khi nói xong Tiền Thiển quay về phái bảo vệ, tiếp tục cố gắng há miệng nói: “Đọc địa chỉ cho anh ấy, nói rõ tình huống.” Sau đó cô nhắm mắt lại, nằm bất động như thể đã dùng hết sức lực.

Người nhận điện thoại là Ngụy Kỳ, anh lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi, vừa chạy ra ngoài vừa nói với đồng nghiệp: “Tam ca, chú béo, An An có chuyện rồi, ngã xuống từ trên thang cuốn ở trung tâm thương mại.”

“Cái gì?” Chú béo biết rõ nguyên do trong này vội hỏi: “Sao An An lại ra ngoài một mình thế? Báo cho ba cháu biết chưa?”

“Cháu sẽ báo trên đường.” Ngụy Kỳ xoay người, sắc mặt nghiêm túc: “An An bảo không phải ngoài ý muốn, kêu cháu đi lấy chứng cứ. Bảo vệ ở trung tâm thương mại gọi cảnh sát giúp con bé.”

“Tức là em ấy thấy kẻ tình nghi rồi?” Ngô Tam biến sắc, lo lắng hỏi.

“Không nói rõ. Bảo vệ ở trung tâm thương mại nói An An bị thương rất nặng.” Ngụy Kỳ quay người tiếp tục đi ra ngoài: “Em phải nhanh nhanh lấy camera phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.”

“Để chú đi cho, để chú.” Chú béo nhanh chân chạy tới: “Tiểu Kỳ đến thẳng bệnh viện đi, chú và Ngô Tam sẽ tới trung tâm thương mại thu thập bằng chứng.”

“Vậy nhờ chú cả!” Ngụy Kỳ gật đầu với chú béo rồi vọt hẳn ra ngoài.

“Thu dọn chút đi, chúng ta đi luôn bây giờ, trên đường rồi hỏi người đón tiếp cảnh sát chỗ đó sau.” Chú béo dặn dò Ngô Tam. Hai người nhanh chóng thu dọn công cụ rồi lao ra ngoài.

“Khả năng có thể lập án rất nhanh đây...” Ngô Tam thở dài.

“Thà không cần còn hơn!” Chú béo cười khổ: “Lão Chu thà tọng một đống bánh vào miệng cũng không mong An An xảy ra chuyện gì đó!”

.........

Ngụy Kỳ và ba Chu đầu đầy mồ hôi gặp nhau trước cửa bệnh viện, hai người vội vã chạy tới phòng cấp cứu.

Ngoài cửa phòng cấp cứu, Ngụy Kỳ lập tức túm lấy một người mặc đồng phục cảnh sát đứng bên ngoài: “Nạn nhân của vụ tai nạn ngã thang cuốn trong trung tâm thương mại nằm đây à?”

Viên cảnh sát liếc nhìn Ngụy Kỳ, gật đầu.

“Tình hình bây giờ thế nào?” Ngụy Kỳ thô lỗ nhét giấy tờ tùy thân của mình vào tay viên cảnh sát.

Cảnh sát bị Ngụy Kỳ túm lấy trừng mắt nhìn giấy tờ của anh: “Đây là vụ án hình sự à? Người báo án bảo chỉ là tai nạn vô tình...”

“Vớ vẩn, rốt cuộc thì có chuyện gì vậy?” Ngụy Kỳ không kiên nhẫn cắt ngang lời gã ta.

“Tôi chịu trách nhiệm đưa người tới bệnh viện, những đồng nghiệp khác thì ghi chép ở hiện trường, anh muốn hỏi tình hình thì tới hiện trường tai nạn đi.” Cảnh sát đi theo xe cấp cứu đến bệnh viện khá ấm ức.

“Tao hỏi mày là em ấy sao rồi cơ mà!” Ngụy Kỳ thoáng cái đã cáu lên, to tiếng nói.

Ba Chu vội vàng đi lên kéo tay Ngụy Kỳ, gật đầu với viên cảnh sát, vẻ mặt lo lắng: “Xin lỗi, xin lỗi. Người bị thương là con gái tôi, con bé thế nào rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.