Chương 17: Sự ân cần của phó tổng
Ta biết phó tổng chúng ta không phải là người bình thường, lại không ngờ rằng hắn “bất bình thường” như thế… Có lẽ thẳng thắn mà nói, không biết xấu hổ.
Ta vốn tưởng rằng quản lý đã nói với hắn đủ rõ ràng, nhưng không nghĩ thứ hàng mặt dày mày dạn này cứ bám dính bên người quản lý, mỗi ngày có một tiểu đệ ở tiệm bán hoa sẽ giao tới phòng làm việc chúng ta một bó hoa tươi. Tiểu đệ đưa hoa lần đầu tiên đem bó hoa to giống như cái ***g hấp vào, bên trên còn xịt mùi nước hoa của hoa hồng đỏ lan toả khắp phòng làm việc, toàn bộ mọi người trong phòng (bao gồm ta) đều tưởng mỹ nữ nhân viên nào trong công ty trói buộc được con rể vàng nhà ai, cư nhiên vung tay một trận hào phóng như thế.
Kết quả khi tiểu đệ đưa hoa ở trước mặt bao người ngăn ta lại hỏi: “Xin hỏi vị nào là Dương Thực Vân?”, cả người ta đều ngổn ngang trong gió.
Cơ hồ là trong nháy mắt, ta liền biết bó hoa này do ai tặng… Mồm ta mở rồi đóng lại mở, nhất định có chết cũng không muốn khai phòng làm việc của quản lý chúng ta rốt cuộc là ở đâu.
Mà quản lý nghe được động tĩnh ở ngoài cửa nghiêm mặt trực tiếp đi ra khỏi phòng, cặp mắt có thể bắn ra ánh sáng đóng băng của y quét toàn bộ nhân viên một vòng, thẳng cho đến khi tất cả những người đang nhìn chòng chọc đều phải cúi đầu xuống.
Thấy không còn người dám xí xọn ở đây, lúc này quản lý mới cau mày đi tới trước những bông hoa hồng có thể làm sặc chết người, cực kỳ thô bạo lấy đơn ký nhận từ tay tiểu đệ đưa hoa, vung bút lên ký tên mình vào.
Tiểu đệ đưa hoa mặt mày rạng rỡ: “Cảm ơn sự phối hợp của ngài Dương tiên sinh, vậy xin hỏi tôi đặt bó hoa này ở đâu thì được?”
Quản lý quay đầu lại nhìn ta: “Mã Đại Dũng, dẫn vị tiểu đệ đưa hoa này đi đến chỗ vứt rác ở tầng này của chúng ta – nhớ kỹ đừng tách hoa ra rồi ném, bác dọn vệ sinh ở tầng này của chúng ta gần đây luôn băn khoăn nên tặng quà gì cho người bạn già của bác ấy nhân ngày kỷ niệm kết hôn.”
Lần này đến lượt ta mặt mày rạng rỡ.
Thế nhưng, thái độ băng lãnh của quản lý không ảnh hưởng chúng chút nào đến mong muốn tặng hoa của phó tổng, mỗi sáng sớm đến giờ làm việc ở công ty, một bó hoa cực lớn đều đúng giờ xuất hiện trước mặt mọi người. Từ hoa hồng đến hoa bách hợp, từ hoa loa kèn sông Nile (1) đến cúc kim tiền (2), một tuần bảy ngày mỗi ngày mỗi loại không trùng lặp. Chuyện này huyên náo nên mọi người trong công ty đều biết, ai ai cũng đang suy đoán rốt cuộc là cô gái nhà giàu nào chết vì khuôn mặt băng sơn của quản lý chúng ta, liều mạng lấy lòng như thế.
Mà với tư cách là một người ngoài cuộc nghe ngóng được hết thảy, dĩ nhiên ta sẽ không hé răng bất kỳ một lời nhảm nhí nào. Vốn ta đã cảm thấy phó tổng miệng lưỡi trơn tru hết sức không đáng tin, lại đừng nhắc tới đã từng dùng chút ơn huệ nhỏ nhặt để uy hiếp, cái bộ dáng này nào có tí tẹo khả năng gì để xứng đôi với quản lý chúng ta? Dựa vào điều này, ta dĩ nhiên vui vẻ khi thấy quản lý trực tiếp phũ hắn một đòn nghiêm trọng.
Ngày hôm đó khi ta đến chỗ làm, nhìn trái phải một lát liền cảm thấy giống như là thiếu cái gì đó. A Liên thấy ta đang nhìn dáo dác, liền hỏi: “Đại Mã, ông nhìn cái gì thế?”
Ta suy nghĩ một chút: “Luôn cảm giác hôm nay phòng chúng ta trống trống, tôi cảm thấy như có chuyện gì đó không làm.”
A Liên trêu ghẹo: “Hôm nay tiểu đệ đưa hoa còn chưa tới, ông sẽ không vì vậy mà cảm thấy trống vắng chứ?”
À, không phải vậy sao! Bình thường đi làm, toàn bộ hành lang đều ngập tràn mùi nước hoa phun trên bó hoa đến xộc mũi, hôm nay không có, thật sự ta còn cảm thấy cả người không được dễ chịu. Quả nhiên khi dễ kẻ có tiền thì có thể khi dễ đến nghiện, hôm nay không vứt bó hoa, cảm giác cả người cũng không được dễ chịu.
Ta cụt hứng mang cặp đi đến chỗ ngồi, còn chưa chờ ngồi nóng mông, Maria bên cạnh đã nhô đầu ra tìm ta tán dóc. “Đại Mã, vừa rồi trước khi ông chưa tới tôi nhận được một cú điện thoại, là tìm ông, ông đoán là ai?”
Ta không có tâm trạng chơi mấy trò đoán đố này, tuỳ ý nói bừa tên vài hộ khách lâu năm, lại bị Maria gạt bỏ từng người một, ta bị làm phiền, để nàng không thừa nước đục thả câu bảo nàng mau nói.
Nàng chớp chớp mắt: “Ông ngốc hả… Điều tra coi nam nhân có mặt trong giờ làm việc không, ngoại trừ bạn gái thì còn ai nữa?”
Bạn gái? Bạn gái cái gì? Ta lúc nào có bạn gái?
Ta trợn mắt há mồm hoàn toàn không biết trả lời thế nào, ta nghĩ, đoán chừng ta là người cuối cùng trên đời này biết ta có bạn gái.
Maria đánh ta một cái, phẫn nộ bực tức nói: “Đãi Mã à Đại Mã, ông còn giả ngu? Bây giờ toàn bộ công ty người nào không biết, ông chạy nghiệp vụ chạy được một đoạn nhân duyên tốt – tiểu thư Lâm của Hằng Xuyên Vĩ Nghiệp thật đúng là một đại mỹ nhân mà?!”
Sao là cô ta?
Ta và Lâm Bình Nước quả thật là người không trên cùng một con đường. Ta tưởng nàng thấy sự trốn tránh của ta đối với nàng đã biểu lộ rõ ràng sự cự tuyệt của ta, lại không nghĩ rằng cô gái này không biết nặng nhẹ, cư nhiên không nhìn ra được tình hình của chúng ta, trực tiếp gọi tới công ty muốn tìm ta. Nàng nhất thời hành động theo cảm tính, nhưng hoàn toàn phá huỷ sự “trong sạch” của ta – cho dù hai ta không có gì, kẻ khác cũng cho là chúng ta có quan hệ, bây giờ ta thật là có miệng cũng không nói được.
Ta mở miệng muốn giải thích, muốn nói cho nhóm bát quái này là sau hôm đó ở cửa ta và Lâm Bình Nước là trong sạch, ai ngờ còn chưa mở miệng, phía sau đã cảm nhận được cỗ uy hiếp mạnh mẽ. Không cần quay đầu lại ta cũng biết, e là quản lý chúng ta đã đến rồi: Cũng không biết y ở sau lưng ta ngây người bao lâu, cuộc đối thoại giữa chúng ta đã nghe được bao nhiêu. Trời ạ nguy rồi, quản ly sẽ không nghĩ rằng ta và Lâm Bình Nước kia có quan hệ không minh bạch gì chứ?
Trùng hợp hay không, cửa phòng làm việc cư nhiên cùng lúc truyền tới tiếng ân cần của tiểu đệ đưa hoa: “Xin lỗi xin lỗi, hôm nay kẹt xe trên đường nên đã tới chậm – Dương tiên sinh, hoa của ngài lại đến.”
Ta vội vàng làm chân chó, đi tới đón tiểu đệ đưa hoa, muốn thông qua hành động này biểu lộ rõ ràng rằng lòng ta vĩnh viễn trung thành với quản lý kính yêu: “Đây đây đây, tiểu huynh đệ, đưa hoa cho tôi, tôi trực tiếp đưa cho bác gái dọn vệ sinh.”
Còn không chờ ta đụng được bó hoa kia, quản lý bỗng nhiên có hành động khác thường cản ta lại, ngược lại trực tiếp ôm chầm lấy bó hoa từ trong tay của tiểu đệ, ôm vào trong lòng.
“Quản lý…” Ta không tin.
Nhưng quản lý không thèm nhìn ta, tự quay qua tiểu đệ nói: “Ai nói tôi không nhận hoa? Tôi thấy đoá hoa này tươi đẹp, mùi hương tràn nức mũi, chắc chắn người tặng hoa cũng bỏ ra nhiều khổ tâm, tôi cũng không phải lòng dạ sắt đá, thấy nhiều cũng sẽ mềm lòng.”
Hết chương 17
——————–
Lời của tác giả: Truyện này bây giờ là khoảng 35k chữ, còn thêm khoảng 5k chữ sẽ xảy ra tình huống khiến độc giả muốn đạp JJ của tác giả. Sau đó sẽ bắt đầu viết xong, còn khoảng 50k chữ nữa sẽ kết HE wwww
——————–
(1) Hoa loa kèn sông Nile (马蹄莲 – mã đề liên):
(2) Cúc kim tiền (太阳菊):