Mỗi Lần Quay Đầu Lại Đều Thấy Thủ Trưởng Chăm Chú Nhìn Ta

Chương 17: Chương 17




Chương 18: Hôn đến sưng môi

Xế chiều hôm đó, phó tổng giống như một đạn pháo nhỏ quậy phá với dáng vẻ đi lần ba bước xém té vọt vào phòng làm việc của quản lý chúng ta, mấy giây sau đó, cửa phòng làm việc quản lý có tiếng cửa chớp đóng lại, cửa chớp vốn vẫn luôn mở he hé bị kéo kín mít lại.

Không có ai biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Ta dĩ nhiên cũng không biết.

Ta chỉ biết trong hai mươi phút ta hoàn toàn đứng ngồi không yên, dựng đứng lỗ tai mình đến mức cao nhất nhưng vẫn lo là không đủ, sợ mình nghe không được tiếng động trong phòng làm việc của quản lý – thế nhưng vật liệu cách âm ở công ty chúng ta không phải là tiêu tiền vô ích. Mà điều này trực tiếp dẫn đến hiệu suất làm việc của ta trong khoảng thời gian đó cực kỳ kém, mới vài giây ngắn ngủi, liên tục sẩy tay rớt ly nước vở bút không kể hết được.

Mọi người đều đang suy đoán, không biết quản lý đã đắc tội gì với COCC nổi danh trong công ty! Cũng không biết quản lý có thể toàn thây trở ra không.

Bây giờ ta căn bản không có tâm trạng quản Lâm Bình Nước kia, buổi trưa nàng lại gọi tới hai cuộc điện thoại, bị ta trực tiếp đưa vào danh sách đen. Hiện tại toàn bộ lực chú ý của ta đều tập trung lên phòng làm việc nho nhỏ kia, mông như có kim đâm uốn tới ẹo lui trước bàn làm việc, thật hận không thể một giây kế tiếp đá văng cửa phòng làm việc lôi cổ áo phó tổng ném ra ngoài. Ta phải là người không hề biết chút xíu gì về quan hệ nam nam, dĩ nhiên biết cô nam quả nam ở chung một phòng khẳng định không làm được chuyện gì tốt, mắt thấy thời gian gần tới 25 phút, ta đoán chừng cho dù bây giờ ta đạp cửa đi vào, quản lý cũng đã bị ăn đến một mẩu vụn cũng không còn.

Thế nhưng cho dù bây giờ ta vội xông vào cắt ngang chuyện tốt của bọn họ, ta có thể lấy danh nghĩa gì thân phận gì? Là bạn thân, hay là cấp dưới thiếp thân? Mà mặc kệ là thân phận gì, ta đều hoàn toàn không có lý do ngăn cản quản lý chấp nhận lời tỏ tình của phó tổng.

Điều ta nghĩ không ra là, rõ ràng ngày đó ở trong WC quản lý đã nói rất rành mạch là y đã có người trong lòng không thể chấp nhận phó tổng, sao hôm nay lại làm trái lời của y, nhận bó hoa kia?

Đừng nói với ta, quản lý bị đợt tấn công mỗi ngày một bó hoa của phó tổng “làm cảm động”, ta cực kỳ hiểu rõ ý chí kiên định của quản lý chúng ta, y tuyệt đối không thể nào bị chút chiêu lừa gạt tiểu nữ sinh của phó tổng đánh bại. Ta thà tin rằng quản lý bị người mà quản lý ngưỡng mộ làm ra chuyện gì khiến quản lý thương tâm gần chết, quản lý mới cam chịu tuỳ tiện tìm người giải trừ nỗi cô đơn.

Quản lý à, ngài ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngu xuẩn, ngài cũng không phải Đoàn Dự mẹ nó >< Lát nữa ta nhất định phải hỏi kĩ quản lý coi rốt cuộc ai là tra nam kia, quản lý thích hắn đến mức độ này mà hắn còn không chịu chấp nhận, ta chắc chắn phải đánh hắn đến ngay cả mẹ hắn cũng nhận không ra!! Lúc ta đang còn nghĩ ngợi lung tung, cửa phòng làm việc quản lý bất thình lình mở ra. Thấy quản lý áo mũ chỉnh tề mặt vô biểu tình đưa phó tổng cũng áo mỹ chỉnh tề ra khỏi phòng làm việc, nhưng mắt tinh của ta chỉ liếc qua một giây đã phát hiện ra, đôi môi vốn mỏng màu hồng nhạt của quản lý bây giờ không chỉ có màu sắc đậm hơn, mà còn sưng lên một vòng rất rõ rệt… Súc sinh kia quả nhiên không làm chuyện tốt!!!! Lượn qua về ở cửa nửa ngày ta gần như nối gót bám chặt đi theo hai người bọn họ, những đồng nghiệp khác bởi vì lo sợ quản lý thị uy đều cúi đầu xuống ra vẻ như đang bận rộn, cư nhiên không ai chú ý tới việc ta theo đuôi quản lý bọn họ ra khỏi phòng làm việc. Mắt thấy quản lý muốn đi theo phó tổng vào thang máy, ta vội vàng gấp gáp chạy tới hai bước đưa tay gắt gao níu cánh tay quản lý lại: “Quản lý ──! !” Hai người bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng ta sẽ xuất hiện từ phía sau, trên mặt không giấu được sự kinh ngạc. Nhất là quản lý, trong nháy mắt đó vẻ mặt rất kỳ quái, giống như có một chút xấu hổ, lại giống như mang theo một chút căm hờn. Hiếm khi thấy y dời ánh mắt đi trước, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống sàn. Ta căn bản không nhìn vẻ mặt bất bình thường của phó tổng ở bên trong, mà gia tăng lực níu lại cánh tay của quản lý, rất sợ y chuồn đi trước mặt ta: “Quản lý, cái này, vừa rồi tên gia khoả này ở trong phòng làm việc có làm gì ngài không?” Ánh mắt quản lý loé lên, theo bản năng nhếch rồi mím môi lại, nhưng động tác này lại càng phô ra bờ môi đỏ một cách khác thường của y. “Quản lý ──” Ngữ khí ta càng nặng nề, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nỏng: “Hai mươi phút này các ngài đã làm cái gì?” Ta cũng không để ý tên gia khoả phó tổng cao cao tại thượng hai tay khoanh vòng trước ngực ở bên kia, bây giờ ở trong mắt ta hàng kia là tên khốn nạn chỉ biết chiếm tiện nghi, hận không thể đánh một trận tơi bời. Không giữ mồm giữ miệng được ta nói càng ngày càng nhanh hơn: “Có phải hắn khi dễ ngài không? Hay là… hay là khi dễ ngài ‘chuyện ấy’? Quá mức nóng nảy này ta không kịp suy nghĩ, tốt xấu gì quản lý cũng là một đại nam nhân, nếu như không phải là cam tâm tình nguyện, ai có thể khi dễ y? “Uầy uầy uầy… Tôi nói vị này… phó quản lý Mã,” phó tổng ở bên cạnh không vui kêu lên: “Tôi có thể hiểu được anh là có lòng quan tâm cấp trên, nhưng lẽ nào trong mắt anh, Khổng nhị thiếu tôi bắn một phát với người ta lại cần xài đến hai mươi phút à?” (Khổng nhị thiếu (孔二少): phó tổng tên là Chu Hiểu Khôn (周晓坤), không hiểu vì sao ở đây lại tự xưng là “Khổng nhị thiếu”, mình đoán là phó tổng ví mình như Khổng Tử vì Khổng Tử là thứ 2 nên người ta thường gọi ông là “Khổng lão nhị”)  (Bắn một phát (打一炮): nghĩa là lên giường ấy ấy đó ạ) Hừ, ta nghĩ hai mươi phút đủ cho hắn bắn hai phút ấy chứ. Ta căn bản không quan tâm hắn, vẫn nhìn chằm chằm đôi môi của quản lý, sao càng nhìn càng thấy màu đỏ thắm trên môi y vô cùng chướng mắt, nhưng lúc này ta cũng không có lòng dạ suy nghĩ coi loại cảm giác ghen tị trong lòng này phát sinh từ đâu. Ta giống như trước kia vậy, mong ngóng nhìn quản lý, ta cũng hy vọng y có thể giống như trước kia, dùng giọng nói như trong lòng đã có dự tính nói lời như “Tôi có chừng mực”, nhưng không nghĩ tới ta đợi mãi cũng chỉ là một tiếng cười khẽ. Một giây kế tiếp, quản lý không chút do dự vung cánh tay hất bàn tay của ta ra, sống lưng thẳng tắp bước vào trong thang máy. Cửa thang máy chậm rãi khép lại, ta trơ mắt nhìn phó tổng gật gù đắc ý đi tới bên cạnh quản lý, vừa nháy mắt không đứng đắn về phía ta, vừa lấy tay khoác lên vai quản lý. Từ đầu đến cuối, ngay cả một ánh mắt quản lý cũng lười cho ta. Hết chương 18 ———- Nguyệt: Mấy ngày nay đi làm về mệt đến muốn lăn lên giường ngay và luôn, ko edit được nhiều nên tiến độ không nhanh bằng trước :(( Thật ra cũng mong lấp hố nhanh nhanh để đào hố ngược luyến tàn tâm kia. LOL. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.