Chương 20: Anh hùng cứu mỹ nhân
Ta vừa chạy tới nhà hàng Vương thị, vừa bắt đầu gọi điện thoại tìm người hỗ trợ. Tuy ta thấy tên bạch tuộc kia đủ mọi loại ghê tởm, nhưng người ta có chỗ dựa, đường đường là con gái của ông tổng Tường Phi Thực Nghiệp đều bị gã nắm trong lòng bàn tay, bây giờ thân phận của gã là ăn trên ngồi trước. Mà ta chỉ là một nhân viên quèn tầm thường, châu chấu đá xe. Loại thời điểm này một mình ta cậy mạnh húc đầu vào tuyệt đối không được, nhưng ta có thể tìm người giúp ah..
Lại nói tiếp ta có quen biết sâu xa với thư ký của tổng tài chúng ta, lúc ta mới vào công ty, nghe nói thư ký của tổng tài chúng ta ăn nói khéo léo, danh vọng và uy tín ở trong công ty cao hơn phó tổng rất nhiều, sau này thấy tất cả đã thật sự chứng minh điểm này. Bây giờ ai cũng biết, trong công ty chỉ có duy nhất một người có thể quản phó tổng, chính là thư ký tổng tài chúng ta. Khi ta gặp được vị kia, ngạc nhiên nhận ra hắn lại là bạn cùng lớp tiểu học với ta, chúng ta cùng nhau gọi ra tên đối phương, thậm chí còn trao đổi số điện thoại. Nhưng có lẽ thật sự là mỗi người một số mệnh, là bạn học cùng đi ra từ chung một lớp, bây giờ ta thành phó quản lý hữu danh vô thực, hắn lại là thư ký tổng tài nói một không hai.
Ta ngay tức khắc bấm số điện thoại hắn, hắn rất nhanh liền bắt máy.
“Đại Dũng? Sao nhớ tới tớ mà gọi điện thoại thế?” Hắn ở bên kia hỏi. Sau khi hắn vừa nói xong một câu, đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng phát thanh nhắc nhở ở sân bay: “Quý hành khách, chuyến bay số hiệu CA-XXX của quý vị bây giờ bắt đầu tiến hành thủ tục ghi danh, xin mời hành khách khoang hạng nhất và hạng thương gia đến cửa số XX ở bên trái để đăng ký.”
Ta cũng không quản đối phương đang chờ để lên máy bay, vội vàng đem sự việc nói rõ trong vài ba câu. Không ngoài dự đoán của ta, thư ký vừa nghe được phó tổng cư nhiên được hai cô gái chống đỡ giùm, giọng bỗng chốc liền đổi khác: “Đại Dũng trước tiên cậu chạy tới cứu trận đi, đừng để Tiểu Dương và hai cô kia bị người khác chiếm tiện nghi. Bây giờ tớ đang ở sân bay, cho dù chạy tới cũng phải gần một tiếng, cậu nhất định phải ổn định cục diện, chống đỡ cho đến khi tớ đến!”
Vừa nghe thư ký khẳng định có thể tới, tim ta vốn như đang treo giữa không trung lập tức hạ xuống được một nửa, cuối cùng ta cũng có hơi đỡ lo. Chỉ cần ta chống cự khoảng một tiếng đồng hồ, thư ký tiên sinh sẽ tới, với bản lĩnh của hắn, đem phó tổng và hai vị nữ nhân kia đi hẳn không phải là vấn đề gì. Mà ta cũng có thể toàn tâm hảo hảo chiếu cố quản lý, không cho y bị bất cứ tổn thương nào.
Khách sạn Vương thị cũng là nhà hàng năm sao trong thành phố của chúng ta, mà món ăn Tây lẫn Trung Quốc ở nhà hàng này cũng được đánh giá cao trong giới mỹ thực. Theo phân tích của ta, phỏng chừng tên bạch tuộc chắc đã đặt một căn phòng nhỏ ở trong khu đồ ăn Trung Quốc, có lẽ nơi đó cũng sẽ không để người không liên quan đi vào.
Đứng ở bên ngoài khu đồ ăn Trung Quốc, ta sửa sang lại quần áo của mình, bình ổn hô hấp lại, giả vờ một dáng vẻ thong dong đến trễ, vừa kẹp điện thoại ở bên tai, vừa lớn tiếng nói chuyện với cái điện thoại căn bản không có ai ở đầu dây bên kia.
“Uầy tôi nói nè quản lý Chương anh đừng hối nữa ah, tôi đây không phải là đã tới cửa rồi sao! Anh yên tâm anh yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định tự phạt ba ly, tuyệt đối không khách khí! Được rồi, là gian phòng nào ấy nhỉ… Uy, chuyện gì vậy, sao cúp điện thoại mau vậy?” Ta tự biên tự diễn một phen, sau đó ngăn quản lý bộ phận tiền sảnh rõ ràng đã buông lỏng cảnh giác lại, ta bày ra nụ cười bảng hiệu thành thật nhất của mình, nhờ nàng dẫn ta đến phòng của tên bạch tuộc.
Dáng vẻ quản lý bộ phận tiền sảnh nhanh nhẹn, đạp trên đôi cao gót nên người cao không thấp hơn ta bao nhiêu, ở phía trước mặt ta cứ đi một bước lại vung vẩy tay ba lần chầm chậm dẫn đường, khiến ta vội đến độ hận không thể đá mông nàng. Kéo dài một giây, quản lý có thể bị thương tổn thêm một phần.
May là ở chỗ này không có nhiều phòng VIP hảo hạng, hai người đi vòng vèo cũng tìm được chỗ của tên bạch tuộc. Sau khi ta gật đầu cảm ơn quản lý kia, liền vội vội vàng vàng đẩy cửa đi vào.
Gần như lúc cửa vừa mở ra, trong phòng tràn ngập mùi rượu đập vào mặt, thanh âm huyên náo và cảnh tượng lộn xộn khiến nơi này hoàn toàn không giống như là một phòng ăn đồ Trung Quốc cao cấp, trái lại giống như là một phòng karaoke rẻ tiền vậy.
Ở trong góc phòng, nhìn qua thấy hai nam nhân tham ăn bụng phệ một người đang cầm ly bia nháy mắt với A Liên và Maria, bàn tay béo ú của bọn họ giống như là một giây kế tiếp sẽ khoác lên người các nàng, A Liên vẫn còn kiên cường mạnh mẽ chống đỡ liều mạng khước từ, mà Maria đã đỏ cả hốc mắt.
Khiến ta tức giận nhất là, tên bạch tuộc không biết xấu hổ kia đang canh giữ ở bên cạnh quản lý, giả vờ giả vịt lắc lắc rượu trong tay quản lý để rót vào bụng.
Mà quản lý mặt lạnh thường ngày, đã sớm uống đến nỗi hai gò má đỏ bừng. Thế nhưng y vẫn ngồi thẳng tắp ở bên cạnh bàn, quật cường cầm cái ly không biết đã trộn lẫn bao nhiêu loại rượu kia muốn nuốt vào miệng.
Ai yô quản lý ngốc của ta, ta biết từ trước đến nay ngài không chịu thua kém lại quật cường, trong từ điển của cuộc đời ngài chắc hẳn không có hai chữ yếu thế. Nhưng ngài cũng không nên đem thân thể của ngài ra đùa giỡn, tiếp tục cứng rắn chống đỡ như thế nữa, ngài có biết ta sẽ cực kỳ lo lắng không?
Ta thấy bàn tay quản lý đặt trên bàn đã siết chặt thành quả đấm, còn có cái trán đã đẫm mồ hồi của y, trong lòng tự nhiên sinh ra một cảm giác đau lòng. Quản lý của ta chính là kiêu ngạo như thế, đương đầu với bạn trai cặn bã hồi xưa, y còn phải bảo vệ hai cô gái, y sẽ vĩnh viễn ưỡn ngực thẳng lưng.
Ta giận đến chửi tục trong lòng, mấy con rùa vương bát đản này, chúng mày rốt cuộc là nói chuyện làm ăn hay là uống rượu có gái ôm? Quản lý chúng ta sao có thể để bàn tay bẩn thỉu của mày chạm vào được, có tin ta đá bể trứng của mày không, đạp mày về lại bụng của lão nương mày?
Ta thật muốn không nói hai lời trực tiếp đi tới túm quản lý bọn họ đem đi. Nhưng trong phòng này ngoại trừ tên bạch tuộc còn có hai nam nhân mang kính đen vai u thịt bắp, nhìn qua không phải là gia khoả dễ trêu vào. Một mình ta bảo vệ một mình quản lý cũng được, nhưng nếu muốn đem ba người toàn thân trở ra, thì hoàn toàn là chuyện viễn tưởng.
(Nguyên văn “thiên phương dạ đàm” (天方夜谭): truyện “Ngàn Lẻ Một Đêm”, ý chỉ những chuyện viễn vông, hoang đường.)
Tuy căng thẳng trong lòng, trên mặt ta vẫn là một vẻ xuân sắc ấm áp.
Hai nam nhân kính râm kia vừa thấy ta vào, liền đứng thẳng dậy từ chỗ ngồi, bộ dáng kia giống như là một giây kế tiếp sẽ ném ta văng ra khỏi cửa sổ. Ta chạy mấy bước đến bên cạnh quản lý, dùng lực nhanh nhẹn kéo quản lý từ tên bạch tuộc kia vào trong lòng ta, một tay đoạt lấy ly rượu đã đưa đến bên môi trong tay quản lý.
Bởi vì quản lý đang ở tư thế ngồi, mà ta là đứng, cho nên quản lý trực tiếp dính vào bên hông ta, có thể bởi vì y uống quá nhiều rượu nên đầu óc tê dại say say, gục đầu vào trong lòng ta lung lay nửa ngày cũng không ngẩng dậy.
Một tay ta bảo hộ, vỗ vỗ bờ vai quản lý để y yên tâm mà dựa trên người ta, một tay kia hướng về phía tên bạch tuộc nâng một ly rượu, miệng nói khách sáo: “Xin lỗi xin lỗi, vốn là nói liên hoan hôm nay phó quản lý tôi đây phải góp mặt, thế nhưng trên đường bị kẹt xe nên đến muộn. Trước tiên tôi tự phạt một ly, hy vọng quản lý Chương đừng để ý ah.” Dứt lời ta không đợi gã có phản ứng gì, trực tiếp ừng ực ừng ực nốc ly rượu không biết rốt cuộc là có mùi vị gì kia vào trong bụng.
Một ly này đi xuống, đầu lưỡi ta thấy đắng nghét buồn ói, nhưng còn lâu mới đến mức độ phải nhổ ra.
Ai chạy nghiệp vụ mà không nói chuyện làm ăn ở trên bàn rượu? Trước đây ta từng là một gia khoả chỉ mấy ly đã say, từ khi cộng tác với quản lý thì dần dần luyện được tửu lượng. Nhưng khi quản lý thăng từ dân thường lên làm tổ trưởng, y càng cố gắng kiên cường lên, ở trên bàn cơm cũng không bao giờ tỏ ra yếu kém, trên căn bản là người ta rót bao nhiêu liền uống bấy nhiêu. Ta vẫn luôn vì thế mà lo lắng không thôi, y nhìn qua chính là thân thể yếu, mỗi lần mạnh mẽ chống đỡ uống nhiều rượu như thế, cũng không biết thấy khó chịu trong bao lâu. Ta đã từng nghĩ nếu như mình có năng lực, tuyệt đối phải giúp quản lý cản rượu, không để y bị người khác khi dễ.
Ngày hôm nay mong muốn đã trở thành sự thật, nhưng ta không cảm thấy vui vẻ bao nhiêu, thật sự là hôm nay kẻ địch quá mạnh, ta lấy một địch ba thật là gian khổ.
Hai tên gia khoả vốn quấn lấy Maria và A Liên thấy ta nể mặt như thế, cũng đều nhao nhao bu lại. Ta cũng đã từng gặp qua bọn họ ở Tường Phi Vĩ Nghiệp, nghe nói là người ở bên nhà mẹ của phu nhân tổng tài, được sắp xếp vào công ty bà con xa của bọn họ để lừa ăn lừa uống, suốt ngày chỉ ăn uống tiệc tùng không làm chuyện đứng đắn, có lẽ phải xem như là đã tống cổ đi rồi.
Tên bạch tuộc thấy ta phá huỷ chuyện tốt của gã, khuôn mặt lập tức tái xanh, nhưng hai tên gia khoả tham ăn bụng phệ kia đối với ta như hận đã gặp thùng rượu quá muộn, nhất quyết không để ta đi.
Bọn họ gọi người mang tới chục chai bia, đổ lẫn vào đó là rượu đỏ rượu trắng, liên tiếp sắp hàng trước mặt ta. Vừa đặt xuống lại tới nữa, chỉ cần ta có thể đánh gục hai người trong ba người bọn họ, để quản lý và hai nàng kia đi.
Ta còn có thể nói gì, chỉ có thể bắt đầu từng ly từng ly một cầm lên cụng ly với bọn họ, nốc hết ly này đến ly khác.
Cũng may ta chiếm được một chút tiện lợi, khi ta tiến vào ta vẫn còn thanh tỉnh, nhưng ba người bọn họ đều đã ngà ngà say. Sau khi uống tiếp, hai người kia đều đã tê liệt ngã xuống trên bàn rượu, chỉ có tên bạch tuộc vẫn còn cụng rượu với ta.
Tối nay ta căn bản không ăn cái gì, bây giờ đứng trên mặt đất cũng thấy cực kỳ khó khăn. Thế nhưng cho dù như vậy, ta cũng cố gắng chống đỡ đứng bên cạnh bàn, một tay vững vàng ôm quản lý, không cho y tách rời ta một tẹo nào.
Dù cho uống đến xuất huyết dạ dày, ta cũng không thể để quản lý bị một chút tổn thương nào.
Hết chương 20
—————–
Lời của tác giả: Gần đây thật là mỗi chương không ngắn, hôm nay chương này đã được 2700 từ… Lúc trước cứ mỗi 1500 ta lại đi không trở lại! Ottoke, tiểu công ở thời điểm mấu chốt vẫn thật có khí phách nha! Không hổ là “Đại Dũng”, anh dũng đẹp trai như thế!