Mỗi Lần Quay Đầu Lại Đều Thấy Thủ Trưởng Chăm Chú Nhìn Ta

Chương 20: Chương 20




Chương 21: Ôn nhu ở bệnh viện

Dù sao ta chỉ là một người, mà bọn họ là ba người. Hơn nữa ta có một đoạn thời gian không còn liều mạng ở trên bàn rượu nữa, càng về sau ý thức của ta đã hoàn toàn mơ hồ, nhưng vẫn cứ máy móc nốc vào từng ly từng ly của thứ chất lỏng không biết mùi vị gì kia.

Ta chỉ có một niềm tin, nghìn vạn lần không thể ngã gục, nghìn vạn lần không thể chịu thua, ta tuyệt đối không thể để cho tên bạch tuộc đụng tới một đầu ngón tay của quản lý.

Đến lúc thư ký của tổng tài thong dong tới trễ không đếm xỉa sự ngăn cản của nhân viên phục vụ mà đá văng cửa phòng đi vào, tự đáy lòng ta mới thở phào nhẹ nhõm, ta không dám nghĩ tới nếu hắn trễ một phút nữa thì sẽ như thế nào, ta căn bản không biết với tình trạng của ta bây giờ còn có thể chống đỡ được mấy ly rượu.

Nghĩ công ty Huy Đằng chúng ta cũng không phải dễ trêu, dù thế nào cũng coi là một công ty lớn nổi tiếng trong giới kinh doanh, so với Tường Phi gì đó, hay Hằng Xuyên cũng không kém bao nhiêu, cũng không biết tên bạch tuộc ăn gan hùm mất gấu gì, cư nhiên cả gan động thủ trực tiếp với quản lý của Huy Đằng.

Thư ký tổng tài giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống vậy, đi theo phía sau là một số vệ sĩ trong truyền thuyết. Mọi phương thức đối ngoại của thư ký chúng ta đều là do tổng tài trao quyền, bất chấp mặt mũi của đám kia, mấy vệ sĩ trực tiếp đánh tên bạch tuộc và đám thuộc hạ một trận tơi bời rồi trói lại. Tên bạch tuộc và hai trư ca đã uống say bí tỉ, cho dù có lòng phản kháng cũng không có cách, chỉ có thể bị trói thành một đống.

Thư ký tiên sinh xanh mặt xử lý mọi công việc, sau khi gọi thủ hạ đưa hai cô gái A Liên và Maria đang kinh hồn bạt vía đi, lúc này mới đi tới về phía ta.

Hắn đưa tay ra vỗ vỗ vai ta, vẻ mặt ngưng trọng: “Đại Dũng, vất vả cho cậu rồi.”

Gần như lúc lời này vừa nói ra, trong lòng ta vốn căng thẳng cuối cùng như sợi dây đàn bị đứt, trước mắt tối sầm lại, hai chân mềm nhũn, trực tiếp tê liệt ngã xuống đất.

Ý nghĩ cuối cùng trong đầu ta, chính là ôm chặt lấy quản lý, ít nhất ta có thể làm cái đệm thịt cho y, không để y trực tiếp va vào sàn nhà lạnh như băng…

Ta mở choàng mắt.

Đập vào mắt là mọi thứ chỗ này đều trắng phau, không biết từ đâu truyền đến tiếng nhỏ giọt của thứ gì đó, trong không gian yên tĩnh này lại đặc biệt chói tai.

Ta chỉ cảm thấy toàn thân không có chỗ nào có sức lực, cánh tay, chân đều không giống của bản thân, quả thật người giống như sợi mì vậy. Bụng ta càng miễn bàn vẫn còn đau kinh khủng, co rút từng đợt như bị chuột rút vậy.

Ta đây là làm sao vậy?

Ta trì độn ngây ra đại não giống như là chìm nghỉm giữa bùn nhão, hoàn toàn trống rỗng, mỗi lần động não đều vô cùng chật vật. Ta giống như bị niệm chú tăng thêm trì độn, ngơ ngơ ngác ngác nằm ở trên giường, mở to cặp mắt, hồi lâu không nghĩ ra phải làm gì.

“Mã… Đại Dũng? Anh tỉnh rồi?” Bên cạnh vang lên một thanh âm nghe cực kỳ suy yếu, ta theo bản năng quay đầu lại nhìn (chỉ động tác này thôi mà ta đã tiêu hao khí lực toàn thân), kinh ngạc phát hiện được trên cái ghế tựa ở bên cạnh ta, người luôn luôn chăm sóc ta cư nhiên là quản lý chúng ta!

Mà lúc này, đầu óc ta rốt cuộc lại bắt đầu làm việc, ta chú ý được chỗ bây giờ của ta chắc là phòng bệnh hai người, ta nằm ở gần cửa. Mà đệm chăn trên giường gần cửa sổ bừa bộn, nhưng cũng không có người nằm. Bên cạnh ta là vài bó hoa trắng, lại có nhiều sữa tươi, trái cây đủ các loại, cũng không biết do ai tặng.

Thấy ta tỉnh lại, quản lý kích động đến nỗi ngay cả lời cũng nói không rõ ràng. Đây là lần đầu ta thấy quản lý có loại tâm tình “vui vẻ” hiện ra mặt nha, cũng là lần đầu… thấy vành mắt y đỏ cả lên.

Thì ra, y lo lắng cho ta như vậy?

Toàn bộ những thứ trước khi té xỉu giống như một đoạn băng ghi hình ngắn ngủn nhanh chóng tua lại trong đầu ta một lần, cuối cùng ta cũng nhớ lại ta rơi vào tình cảnh phải nằm vật trên giường bệnh, là bởi vì sợ tên bạch tuộc kia tổn hại quản lý, cho nên thay y cản rất nhiều rượu.

“Đại Dũng, Đại Dũng, cuối cùng anh đã tỉnh lại…” Thanh âm quản lý tràn ngập phấn khởi, y bỗng đứng dậy từ cái ghế bên cạnh, vươn tay giống như là muốn sờ mặt ta, cũng không biết vì sao lại chần chừ thu về, bàn tay di chuyển nhém góc chăn lại cho ta.

Thấy động tác này của y, ta chợt cảm thấy đời này cũng thật đáng giá, cho dù vì quản lý mà cụng rượu đến vào bệnh viện, chỉ cần thấy cử chỉ ôn nhu nhém lại góc chăn giúp ta, ta đã cảm thấy hết thảy đều không tính là cái gì.

Lúc ta hôn mê, chắc hẳn y vẫn luôn ngồi ở bên cạnh ta. Thậm chí tay trái của y cũng luồn vào chăn ta, mười ngón tay đan vào nhau với tay phải ta. Ta cảm thụ được trọng lượng trong lòng bàn tay, trong lòng tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác đã đạt được thắng lợi của cuộc đời.

… Đây là cảm giác nắm bàn tay nhỏ bé của quản lý ah…

Ta vốn không phải là đơn phương tình nguyện, ở trong lòng quản lý, chắc chắn sự tồn tại của ta cũng hoàn toàn khác biệt với người khác đi. Trong lòng ta thấy sảng khoái, trên mặt cũng nhịn nở ra một nụ cười cổ quái. Ta nắm chặt lại từng ngón tay, vững vàng siết lấy quản lý, bảo đảm rằng y sẽ không chuồn mất dưới mắt ta.

Ta mở miện muốn nói, nhưng cổ họng lại đình công, chỉ có thể phát ra mấy tiếng thều thào.

“Anh muốn nói gì?” Quản lý cúi người xuống, đem lỗ tai đến gần bên miệng ta.

“Quản lý…” Ta suy nghĩ một chút, đổi cách xưng hồ: “Tiểu Vân, tôi cản rượu vì cậu, không hối hận.”

Nói xong ta đã cảm thấy trên mặt nóng ran, cũng không biết phải hình dung loại cảm giác này như thế nào, chính là cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Trong lòng ta giống như có một hạt giống nho nhỏ, từ từ chui lên từ dưới đất, trên lá xanh non có lông tơ nho nhỏ, đang khe khẽ đung đưa, lá con kia chích chích trong lòng ta, tim ta nhột nhột đập rộn lên, trên mặt nóng như phát sốt.

Ta chỉ cảm thấy có chút vui vẻ, có chút tự đắc, có chút kiêu hãnh, bảo vệ được quản lý không thua gì Ultraman cứu được thế giới, cảm giác thoả mãn trong nháy mắt đột phá thành 100 điểm.

Nghe xong lời của ta, sắc mặt quản lý cũng trở nền là lạ, giống như đỏ lại không phải đỏ, không nhìn ra là quá vui vẻ hay là quá xúc động. Y cuống quýt thẳng người lên, ánh mắt có hơi loạn. Nhưng cuối cùng ánh mắt vẫn rơi xuống trên người ta, từ từ mở miệng, giọng nói rất nhỏ trả lời: “Ừ, tôi biết.”

Ta cười hì hì, nắm chặt lấy tay quản lý, vô cùng mong ước sẽ luôn nắm thế này không bao giờ xa nhau.

Theo bác sĩ nói, sau khi ta hôn mê liền được đưa đến bệnh viện, tiếp tục mê man cho đến bây giờ. Lúc ta hôn mê bọn họ kiểm tra toàn thân cho ta, bởi vì ta uống rượu khi bụng rỗng, hơn nữa còn là uống rượu tây rượu trắng trộn lẫn vào nhau, ta có hiện tượng bị sốc nhẹ, cuối cùng thậm chí còn ói ra máu. Dạ dày xuất huyết nghiêm trọng khiến toàn thân ta không có sức lực, trong thời gian ngắn chỉ có thể dựa vào truyền dịch glucose, mỗi ngày chỉ có thể húp một ít cháo loãng.

Mà phòng bệnh hai người ta đang nằm cũng là của quản lý chúng ta, thể chất y yếu, lại bị rót không ít rượu, cho nên cũng dẫn đến loét dạ dày, cũng coi là một bệnh nhân. Nhưng mỗi ngày sau khi y truyền dịch xong sẽ canh giữ ở bên cạnh người ta, không dám rời đi một bước, cho nên ngày đó lúc ta vừa mới tỉnh lại đã phát hiện chuyện y ngồi canh giữ ở bên cạnh ta.

Thư ký tổng tài có tới một lần, đầu tiên là dùng giọng quan trên biểu dương ta dũng cảm quên mình bảo vệ quản lý và hai nữ sinh được an toàn, lại cho ta một hồng bao dày, cảm ơn ta đã kịp thời gọi điện thoại cho hắn khiến không kỹ nữ nào đụng vào phó tổng. Sau đó hắn lại lấy thân phận bạn học cũ dặn dò ta nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ phép dài hạn có trả lương, không cầm cũng uổng.

“Phòng bệnh VIP hai người này là do công ty chi trả, muốn ăn uống cái gì cứ nói thẳng, dù gì tôi cũng là thư ký tổng tài, chút tiền này cũng không cần phải báo cáo.”

Ta cười khổ: “Dạ dày hai người chúng tôi xảy ra vấn đề, cũng chỉ có thể húp cháo.”

“Húp cháo cũng có thể húp nhiều loại.” Hắn vỗ vỗ vai ta, nhìn đồng hồ đeo tay: “Phó tổng bên kia lại đang phát cáu, tôi phải chạy về dỗ hắn đây.”

Mắt thấy hắn phải đi, ta liền vội vàng kéo lại: “Trước tiên chờ chút… Trước tiên cậu nói cho tôi biết đi, công ty cấp cho phòng bệnh tốt như vậy, là phó tổng nể mặt mũi quản lý mà cho đặc quyền sao?”

Hắn cười: “Dĩ nhiên không phải. Bây giờ bản thân phó tổng cũng rối tùng beng, sẽ không quấy rầy quản lý các cậu nữa.” Xem ra hắn cũng là một người hiểu biết, biết chuyện tốt phó tổng theo đuổi quản lý

Lúc này ta mới yên tâm nằm xuống.

Nghĩ đến việc phó tổng đã mất mặt như vậy trước mặt quản lý, nếu không phải thư ký cứu phỏng chừng còn bị hai kỹ nữ chiếm tiện nghi, chỉ với sự bẽ mặt này, đoán chừng sau này cũng sẽ không còn mặt mũi quấn lấy ta đòi cứu nữa.

Hết chương 21

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.